Vợ đi công tác, chồng đưa bồ về nhà sống chung
Có nằm mơ tôi cũng chẳng dám tin khi lấy tôi rồi anh vẫn sống như vợ chồng với cô đồng nghiệp và họ đã có với nhau đứa con gái 2 tuổi.
Ảnh minh họa
Tôi và anh yêu nhau khi tôi còn là sinh viên năm 2 của trường đại học, năm ấy anh cũng đang học năm cuối. Do kinh tế gia đình của cả anh và tôi đều không được dư giật cho lắm, mà cuộc sống ở Sài Gòn lại rất đắt đỏ, nên chúng tôi vừa chăm chỉ học hành lại vừa tranh thủ thời gian làm thêm kiếm tiền để trang trải cuộc sống.
Cứ thế công việc học hành và làm thêm cuốn chúng tôi vào, thời gian chúng tôi dành cho nhau không thật nhiều nhưng cũng đủ để hai đứa chia sẻ cho nhau những vất vả của cuộc sống xa nhà và cùng động viên nhau vượt qua khó khăn.
Ra trường anh xin vào làm kỹ thuật cho một công ty xây dựng, chúng tôi còn chưa kịp đắm chìm trong hạnh phúc thì cũng là lúc anh nhận quyết định đi công tác ở Lào Cai. Tôi và anh buồn lắm, anh ôm tôi vào lòng và tự nhiên khóc thút thít như một đứa trẻ, tôi cũng khóc òa theo anh. Anh nói: “Mình xa nhau thế này không biết tình cảm dành cho nhau có thay đổi không, em cố gắng học hành cho tốt.”
Video đang HOT
Bốn năm yêu nhau, số lần chúng tôi được gặp nhau thật ít ỏi, có khi 3, 4 tháng gặp nhau một lần, thậm chí có lúc nửa năm trời mới có dịp gặp nhau.
Đôi lúc thấy bạn bè có đôi có cặp, còn mình lúc nào cũng vò võ một mình nghĩ mà tủi thân. Chị cùng phòng tôi còn nhận xét: “Em và bạn em giống như Ngưu Lang- Chức Nữ quá, em cứ chung thủy chờ đợi thế này nhưng biết thế nào được, lòng dạ đàn ông khó lường lắm em ạ!…”. Không thể phủ nhận rằng niềm tin trong tôi đôi khi cũng bị lung lay, nhưng rồi tình yêu tôi dành cho anh và sự quan tâm chân thành của anh lại làm tôi yên tâm và tự tin vào tình yêu mình đang có.
Vượt qua biết bao trở ngại cuối cùng tình yêu của chúng tôi cũng đến được bến bờ của hạnh phúc, đám cưới được tổ chức đơn giản nhưng chan chứa niềm vui.
Rồi hạnh phúc như được nhân lên gấp bội khi tôi sinh bé trai đầu lòng, và cũng trong thời gian này anh được điều về làm trưởng phòng kĩ thuật chi nhánh công ty ở Sài Gòn.
Tổ ấm bé nhỏ của chúng tôi bừng sáng bởi ngày ngày có hơi ấm của anh yêu thương vỗ về. Ngoài thời gian đến công ty,còn lại phần lớn anh đều giành để chăm sóc gia đình, cùng phụ tôi nấu ăn và chăm sóc con cái. Hàng xóm ai cũng đều tấm tắc khen tôi khéo chọn chồng.
Đầu tháng vừa rồi cơ quan tôi có quyết định chọn 3 người đi tập huấn ở Hà Nội nửa tháng, trong danh sách ấy có tên tôi. Trong lòng đầy rẫy mâu thuẫn, tôi vui sướng vì đây là đợt tập huấn để nâng cao năng lực và cũng là cơ hội để thăng tiến sau này, nhưng lại băn khoăn nếu đi thì thời gian nửa tháng kia mình anh xoay xở với công việc ở cơ quan và chăm con nữa tôi lại không đành lòng.
Tôi chia sẻ suy nghĩ của mình với anh và chính sự động viên của anh đã giúp tôi có thêm nhiều động lực để cố gắng hoàn thành khóa tập huấn với kết quả tốt nhất. Hàng ngày anh vẫn gọi điện cho tôi hỏi xem tình hình ăn ở, học tập ngoài đó thế nào, chuyện hai bố con anh ở nhà nhớ tôi ra sao, và nhắc nhở tôi phải giũ gìn sức khỏe và ăn uống đầy đủ. Tôi thầm cảm ơn thượng đế đã ban cho tôi một người chồng mẫu mực đến thế.
Tôi trở lại Sài Gòn sớm hơn dự tính, vừa xuống sân bay tôi vội vã bắt xe về nhà. Ngồi trên xe mà lòng tôi vui khôn xiết, anh và con chắc chắn sẽ rất vui và bất ngờ vì sự trở về đột ngột của tôi.
Đẩy cửa bước vào tôi rất bất ngờ vì thấy con và một bé gái đang ngồi nghịch đồ chơi, bé trai của tôi vừa thấy mẹ đã chạy ra ôm choàng, chưa dứt câu nói yêu thương với con thì đã thấy anh và một người phụ nữ bước vội ra khỏi phòng ngủ với bộ váy vẫn còn xộc xệch. Tôi choáng váng chưa tin nổi những gì đang diễn ra, nước mắt đã trào ra lăn dài trên má: “Hai người làm gì trong ấy…tất cả là sao hả anh?”
Có nằm mơ tôi cũng chẳng dám tin khi lấy tôi rồi anh vẫn sống như vợ chồng với cô đồng nghiệp cùng công ty và họ đã có với nhau đứa con gái 2 tuổi. Tôi không thể tin được rằng đằng sau sự tận tụy, vun vén cho gia đình, sống đầy trách nhiệm với vợ con ấy của anh là mối tình vụng trộm với người đàn bà khác. Anh đã diễn quá xuất sắc vai diễn một người chồng tốt để giờ đây niềm tin, sự tôn trọng của tôi về anh hoàn toàn sụp đổ. Tôi chết lặng người đi khi biết được sự thật cay đắng, nằm ôm con mà nước mắt lã chã rơi, tôi không biết mình đã phạm phải sai lầm gì để giờ đây phải đối diện với nỗi đau quá lớn này?
Theo Vietnamnet
Con sẽ thôi trách hờn
Con đã biết vì sao mẹ lại dừng ngay ở ngã tư đó. Mẹ bảo con mua giùm người bán tăm dạo mấy bịch tăm tre. Con đang giận mẹ nên lầm lũi bước tới, đến khi ngẩng lên thì con giật thót cả người:
Bạn ấy chắc trạc tuổi con, cái khác là bạn khiếm thị. Bạn nhìn con bằng hai hốc mắt đen ngòm và lấy hàng cho con bằng cánh tay phải bị cụt tới khuỷu tay.
Con trả tiền, lầm lũi bước lên xe. Chỉ trong tích tắc, con đã nhận ra mình là kẻ quá ích kỷ; chỉ biết đòi cái này, muốn cái kia. Con chưa hề nghĩ mình đã làm gì để xứng đáng với tình yêu thương, sự chăm lo của ba mẹ. Mỗi sáng con thức dậy, quần áo đã có mẹ ủi sẵn, bữa điểm tâm đã được dọn lên, ăn xong là có ba đưa con đến trường. Con cần bất cứ thứ gì để phục vụ chuyện học hành, ba mẹ đều đáp ứng cho con.
Thế mà, con lại cho rằng mình là một đứa trẻ bất hạnh; thua sút bạn bè về mọi thứ: Con không được ở biệt thự như bạn Lan, nhà không có xe hơi như bạn Minh, ba không làm chủ tịch quận như bạn Thùy... Con đã quên mất một điều là các bạn ấy nhiều lúc đã rơi nước mắt khi nhìn con được ba mẹ đưa đón, họp phụ huynh, dắt đến nhà sách, vào siêu thị...
Và giờ đây, con lại biết thêm một điều nữa là có bạn bằng tuổi mình đã không được đến trường, không có cơm ngon, không được mặc đẹp mà phải vất vả mưu sinh chỉ với một bàn tay và đôi mắt mù lòa.
Mẹ ơi, con sẽ không đòi mua điện thoại đắt tiền, đồng hồ cao cấp, quần áo hàng hiệu. Con sẽ không bao giờ trách móc, hờn giận, nói những lời khiến ba phải buồn, mẹ phải khóc. Bởi con vừa nhận ra mình là một đứa trẻ hạnh phúc khi con đứng cạnh một mảnh đời bất hạnh... Cảm ơn mẹ đã cho con thấy mình thật nhỏ bé giữa cuộc đời này chứ không phải là "cái rốn của vũ trụ" như con hằng nghĩ...
Theo VNE
Còn ai nữa đâu mà về... Mỗi khi nhắm mắt, tôi lại thấy gương mặt hiền từ của mẹ, giọng nói ấm áp, bàn tay chai sần thô ráp của mẹ... Tất cả những thứ đó, khi mẹ còn, tôi thấy thật bình thường; chỉ khi mẹ mất đi rồi, nó mới trở thành hoài niệm làm buốt nhói trái tim. Bà xã hay nói tôi thật là lẩm...