Vợ đẹp chỉ để ngắm!
Thời còn trai trẻ, anh cười khểnh khi nghe mấy câu “vợ đẹp chỉ để ngắm” hay “đàn bà đẹp chỉ yêu không nên cưới”, bởi người yêu anh phải nói đẹp, rất đẹp.
Mỗi lần đi bên cô, anh thấy vô cùng hãnh diện, bao ánh mắt đổ dồn về phía anh đầy ghen tỵ. Cô không chỉ đẹp về hình thức, ăn mặc hợp mốt mà còn ăn nói rất được lòng người khác. Lấy được người con gái như thế, anh còn chê vào đâu được nữa. Vì thế anh luôn coi thường những người nói ra câu đó: “Không có nổi người đẹp đi bên cạnh nên mới nghĩ thiển cận thế thôi!”.
Tốt nghiệp đại học, hai bên gia đình tưng bừng tổ chức lễ thành hôn cho anh và cô. Anh ngập tràn trong niềm hạnh phúc của chú rể mới. Ôm cô vào lòng, anh vuốt ve như món đồ trang sức đắt tiền, đầy mãn nguyện.
Cưới xong, vợ chồng anh lên thành phố làm ăn, trừ thời gian tám tiếng ở cơ quan, phần còn lại anh và cô cứ quấn lấy nhau. Mọi việc trong nhà, anh đảm đương hết, cô chỉ việc ăn, ngủ, trang điểm, tắm rửa, giặt đồ thì đã có máy. Vợ anh chẳng động tay chân vào bất cứ việc gì. Anh chẳng bận tâm chuyện đó, bởi “mình làm loáng cái là xong, 3 cái việc vặt ấy mà…”.
Đến khi vợ chồng anh có thêm cậu con trai, “phân công lao động” trong gia đình anh vẫn thế, chỉ khác là giờ anh lại kiêm thêm công việc chăm sóc con mỗi lúc vợ cần thời gian để làm đẹp. Khi con trai anh tròn hai tuổi, đồng thời anh cũng chuyển sang một công ty khác với mức lương cao gần gấp đôi, đổi lại anh phải đi làm đêm khá nhiều. Sợ vợ vất vả khi mỗi đêm phải ôm con một mình, anh nói khéo với ông bà ở quê cho cháu về quê vài năm cho lớnhẳn rồi đón ra. Ông bà nghe nói cháu về thì vui ra mặt, còn vợ anh khóc ròng nhiều đêm vì nhớ con.
Video đang HOT
Để vợ khuây khỏa, anh thẳng thừng gợi ý: “Thỉnh thoảng em đi chơi với bạn cho vui, ở nhà buồn chán rồi lại nhớ con”. Cô như cá gặp nước, được chồng “bật đèn xanh” nên thoải mái “vẫy vùng”. Và cũng từ ngày được trở về với cuộc sống của “gái son”, vợ anh chỉ thích đi, chẳng bao giờ muốn đặt chân về nhà. Ngày đi làm, tối về không có chồng ở nhà, cô tha hồ tụ tập, vui chơi cùng với nhóm bạn độc thân. Bao nhiêu tiền chồng đưa cho hàng tháng, cô “nướng” hết vào các buổi tiệc tùng, ăn uống nhà hàng và hát hò, làm đẹp, mua sắm…. Cũng chẳng biết tự lúc nào, cô trở thành “tín đồ” của mỹ phẩm. Cô mua không biết tiếc tay, dùng chẳng bao giờ hết, món nào cũng dở dang, nằm lăn lóc trên mặt bàn hoặc trong ngăn tủ…
Anh hãnh diện về cô vợ đẹp của mình, dù nhiều lần nén tiếng thở dài (Ảnh minh họa).
Có lần, cô làm anh dở khóc dở cười khi anh bảo vợ đưa tiền tiết kiệm của hai vợ chồng để đầu tư vào việc làm ăn thì cô chỉ vào mũi: “20 triệu đây này anh!”. Anh ngơ ngác, chưa hiểu ra chuyện gì, cô đã cười hỉ hả: “Anh không thấy em có cái mũi Tây à. Em mới làm đấy, đẹp không?”. Rồi chẳng cần hỏi ý kiến chồng, cô lại tiếp tục lấy tiền tiết kiệm ra trùng tu vòng 1. Ngày trước đã xinh, nay vợ anh càng lộng lẫy hơn. Khuôn mặt Tây hơn hẳn sau khi nâng mũi, dáng người chuẩn như người mẫu nhờ bộ ngực giả, thêm vào đó là những bộ quần áo hàng hiệu khoác lên người khiến cô trở thành cô nàng sang chảnh mà ai cũng nghĩ chưa chồng, chưa con. Tất cả sự già nua, xuống cấp đều dồn sang cho anh. Tiền ăn, tiền sinh hoạt cho cả gia đình, tiền trả cho ngân hàng vay mua nhà đè lên đôi vai anh. Song anh vẫn hãnh diện vì có người vợ đẹp mà gã nào liếc qua cũng khao khát.
Trớ trêu thay, từ ngày vợ khoác đồ giả lên người cũng là thời điểm chấm dứt sự hưng phấn, ngọt ngào trong chuyện chăn gối với anh. Mấy lần đang cao trào, anh định hôn lên khuôn mặt xinh xắn của vợ thì cô cứ né né sợ hư cái mũi mới làm, hay khi định vuốt ve khuôn ngực vợ thì cô hét toáng lên: “Đừng anh, hư ngực em”. Cứ thế, cô dần đánh mất mọi xúc cảm gần gũi trong anh. Có lúc, anh thèm được gần vợ, nhưng cứ nghĩ đến cảm giác bị vợ “phòng thủ”, né tránh rồi dặn dò liên tục “Anh cẩn thận đấy, hỏng của em”, anh lại nản, không muốn bắt đầu nữa.
Tuy vậy nhưng chưa một lần anh cáu gắt hay làm khó vợ, vẫn hùng hục đi làm. Làm ca đêm thì sáng về anh mua đồ ăn sáng đặt sẵn trên bàn rồi mới gọi cô vợ xinh đẹp dậy. Bữa trưa thì lo tiền cho vợ ăn trưa, bữa tối thì lúc nào cũng phải trích ra một khoản lương hàng tháng để chi tiêu ăn uống cho cả nhà…. Đó là chưa kể công anh đi chợ, nấu nướng, rửa bát, giặt giũ, lau chùi nhà cửa đều đến lượt anh. Có lần bị ốm, sau ba ngày nằm bẹp trên giường, tỉnh dậy anh thấy bát đũa trên chạn không còn một cái để dùng, quần áo chất đầy nhà tắm không ai giặt. Hỏi thì vợ cười nhăn nhở: “Giặt thì cho vào máy là xong. Nhưng máy giặt mãi trên tầng 5, sức đâu mà em trèo”. Đến thế thì anh cũng chịu thua cô vợ đẹp của mình nhưng cũng chẳng biết xử lý ra sao, vì trước giờ việc giặt và thu quần áo từ trên sân thượng, anh đều một tay làm hết.
Vợ tính chuyện thuê người giúp việc, nghĩ con đã ở quê, nhà không có việc gì nhiều, tiếc tiền anh lại cố. Nhìn vợ cứ phây phây còn anh thì ngày một héo mòn. Có lúc anh chợt nhớ người ta vẫn nói “Chân dài chỉ đi với đại gia”, gật mình anh nhìn lại mình, anh thành “đại già” từ lúc nào mất rồi.
Mà vợ anh có tính chơi sang, hễ anh không nấu nướng là gợi ý ngay đi ăn nhà hàng. Cô cũng chẳng bao giờ chịu ngồi vỉa hè, đã đi ăn là phải vào quán sang trọng… Nhìn vợ của hàng xóm chân chất, hiền lành không sàng điệu như vợ mình nhưng cơm nước cho chồng cho con lúc nào cũng chu tất, anh chạnh lòng thèm thuồng. Đến lúc này, anh mới buột miệng: “Đúng là vợ đẹp chỉ để ngắm”.
Theo Afamily
Chạnh lòng phận ở rể
Vợ chồng tôi bắt đầu những cuộc tranh luận gay gắt không có hồi kết mỗi khi tôi đề nghị vợ "lấy chồng thì phải theo chồng" hoặc chuyển ra ngoài thuê nhà ở riêng.
Tôi 27 tuổi, đang công tác tại một cơ quan nhà nước, vợ chồng lấy nhau được ba năm và có một bé trai gần hai tuổi. Nói về quá khứ một chút, ngày đó, chúng tôi may mắn được đi du học với nhau, cùng nhau rửa bát, bưng bê, đi làm thêm rồi yêu nhau từ khi nào không hay. Tôi và em dự định sau khi trở về nước sẽ ổn định công việc và cưới nhau, bố tôi đã xin sẵn cho một chỗ trong công ty xuất nhập khẩu và dự định xin việc cho vợ tôi vào một ngân hàng. Tôi yên tâm với lộ trình đã đề ra nhưng nào ngờ cuộc đời không cho ai được như ý hoàn toàn.
Sau khi về nước được ba tháng, ổn định công tác của tôi thì bố vợ bị ung thư giai đoạn cuối và mất ngay sau đó ít thời gian. Nhà vợ chỉ có hai chị em, vợ tôi là cả, lúc đó cả gia đình nội ngoại nhà vợ đều khuyên răn, mong muốn tôi ở rể để gánh vác việc kinh doanh gia đình và là chỗ dựa tinh thần. Tôi thấy vai trò, trách nhiệm của mình thật quan trọng nên quyết định từ bỏ công việc hiện tại, làm công tác tư tưởng với bố mẹ đẻ để có thể được ở bên cạnh người mình yêu, an ủi, động viên tinh thần, một thời gian sau ổn định sẽ cùng vợ trở về.
Vợ tôi nhanh nhẹn, tốt bụng, khéo léo, quan tâm gia đình và mọi người xung quanh, đây cũng chính là phẩm giá khiến tôi yêu vợ nhiều như thế. Hết tang bố vợ, chúng tôi cưới nhau, cuộc sống dần theo đúng quy luật của nó. Tôi làm việc Nhà nước nên sáng đi chiều về, công việc kinh doanh của bố vợ để lại cho tôi làm không suôn sẻ như trước. Cũng bắt đầu từ đó, tôi nhận ra ánh mắt của mọi người bên họ hàng nhà ngoại khác đi. Công việc kinh doanh của mẹ vợ, tôi cũng không giúp được gì nhiều, mọi người nghĩ rằng công việc nhà nước của tôi nhàn hạ theo đồng lương còn công việc của gia đình vợ bận bịu từ sáng tới tối mà tôi không giúp đỡ.
Tôi bắt đầu nhận ra giá trị của cuộc sống tự do mỗi khi đi tiếp khách say mèm hay khi vợ chồng đi chơi với bạn bè về muộn, khi tôi muốn dọn dẹp nhà cửa theo ý mình, khi muốn dạy con theo cách của một người bố, khi muốn gia đình nhỏ ra ngoài ăn, khi muốn điều hành công việc theo cách của bản thân và quan trọng khi muốn định hướng con mình theo hướng của tôi; còn rất nhiều cái "khi" nữa mà tôi kể ra đây không tiện. Vợ chồng tôi bắt đầu những cuộc tranh luận gay gắt không có hồi kết mỗi khi tôi đề nghị vợ "lấy chồng thì phải theo chồng" hoặc chuyển ra ngoài thuê nhà ở riêng. Vợ tôi chỉ muốn ở cùng với mẹ đẻ để chăm sóc, báo hiếu. Tôi không còn là chính mình với cuộc sống hiện tại nữa, cảm thấy mình nhu nhược, yếu đuối, lời nói không còn trọng lượng và hơn cả là tôi sợ hình mẫu của người đàn ông ở rể.
Tôi thích những chuyến đi công tác xa nhà vài ngày hay cả tháng, thích ngồi ì ở góc làm việc hơn trở về nhà. Nói như vậy không có nghĩa tôi hết yêu vợ thương con hay muốn xa họ, ngược lại đó chính là niềm tự hào, hạnh phúc của tôi. Tôi thật sự muốn trở về nơi sinh ra lớn lên, cùng sống một cuộc sống với vợ và các con yêu quý, tài sản vô giá nhất trên đời này nhưng làm sao để thoát khỏi cái ách ở rể thì chính là câu hỏi lớn đối với tôi. Lúc này đây, tôi thật sự bối rối, rất mong các chuyên gia, bạn đọc cho tôi một lời khuyên hữu ích. Xin cảm ơn!
Theo Blogtamsu
Những dấu hiệu anh ấy đang lừa dối bạn Làm thế nào để biết liệu người ấy có đang giấu giếm một mối quan hệ mờ ám nào đó với bạn không? Hãy thật tỉnh táo và thông minh nhé! Trực giác của phụ nữ rất nhạy bén. Cho dù người đàn ông có cẩn thận đến đâu, vẫn có những dấu hiệu nhỏ nhặt không thể qua mắt được trực giác...