Vợ đèn đỏ tới cả tháng, tôi bứt rứt không chịu được đành lợi dụng lúc vợ ngủ say để…
Để rồi tối hôm đó, đi liên hoan về có chút men trong người, dưới ánh đèn phòng ngủ mờ ảo, em lại quá quyến rũ trong giấc ngủ. Tim tôi đập loạn, máu sôi lên làm mồ hôi vã ra như tắm. Tôi không nhịn được nữa rồi…
Người con gái tôi yêu tại sao lại có thể lừa gạt, dối trá được như thế cơ chứ. (Ảnh minh họa)
Nói thực thì nếu em không thất tình, không bị gã đó đá thì chắc tôi chẳng bao giờ có cơ hội lấy được em làm vợ. Em là hoa khôi của trường, xinh đẹp, giỏi giang, con trai trong trường trồng cây si cứ phải gọi là cả cây số. Gã em yêu thì không khác gì hotboy, có điều kiện vật chất, học hành cũng rất tốt. Trong khi tôi, ngoài cái mác học hành như con mọt sách ra thì chẳng có gì hơn được. Ngoại hình thì nhìn thôi là phát chán như mấy tên bạn tôi vẫn hay nói ấy. Đấy, như thế thì làm sao mà em để mắt cho được.
Tôi vẫn biết là như thế nhưng mà không thể nào ngăn mình thôi để ý tới em. Tôi tự ôm tình yêu đơn phương ấy của mình đi hết 4 năm đại học và tự nhủ rằng, nụ cười vui vẻ của em chính là hạnh phúc của mình.
2 năm sau khi ra trường, tôi đã tự gây dựng được sự nghiệp cho mình. Sự nghiệp ổn định, có điều kiện hơn, ngoại hình của tôi cũng được thay đổi, nhìn sáng láng hơn hẳn. Cũng có vài cô gái ngỏ lời nhưng tôi, chẳng hiểu vì lý do gì vẫn không thể quên được em. Hình bóng em chưa khi nào bị mờ nhạt trong tâm trí tôi. Tôi vẫn luôn âm thầm dõi theo từng bước chân của em, mỉm cười với hạnh phúc của em. Em biết điều ấy và thẳng thừng nói:
- Em chỉ coi anh là bạn tốt. Em cảm ơn tình cảm anh dành cho em, sẽ xin trân trọng nó nhưng không thể nhận nó được. Anh hãy đi tìm hạnh phúc cho mình đi nhé! Đừng đợi em nữa.
Nụ cười vui vẻ của em chính là hạnh phúc của mình. (Ảnh minh họa)
Tôi nghe em nói mà tim vỡ từng mảnh. Tôi biết hết chứ, tôi cũng thử rồi nhưng ông trời cứ trêu ngươi, khiến tôi càng quên lại càng nhớ. Để rồi…
Em gọi điện cho tôi khóc rất nhiều. Gã đàn ông em yêu mấy năm trời đùng một cái ruồng bỏ em để đi với người con gái khác. Đám cưới của gã đã được định rồi. Em khóc, khóc ướt đẫm vai tôi. Mấy ngày liền như thế rồi em đột ngột ôm lấy tôi mà nói:
- Em đồng ý làm vợ anh. Anh có muốn lấy em không?
Tôi sững sờ, ngơ ngác. Gì vậy, tôi đang mơ đấy ư. Một giấc mơ có thật đấy ư? Em nói em muốn lấy tôi. Đây chẳng phải là điều mà bao nhiêu lâu nay tôi luôn trông chờ, mong đợi đó sao. Không ngăn được nỗi vui sướng, tôi gật đầu đồng ý ngay. Càng ngạc nhiên hơn khi em nói em muốn hôn lễ được tổ chức càng sớm càng tốt. Tôi lại càng vui, về nhà thúc giục bố mẹ mang trầu cau sang nhà hỏi cưới em. Nhìn tôi gấp gáp chuẩn bị hôn lễ chỉ trong vòng hai tuần, kẻ cười chê, người thông cảm. Tôi hiểu những gì họ đang nói, nhưng tôi chẳng quan tâm, với tôi, em bây giờ mới là nhất.
Đêm tân hôn…
Video đang HOT
Nhìn vòng hai có chút nhô lên của em, tôi hơi ngỡ ngàng. Thấy ánh mắt sững sờ của tôi, em lúng túng:
- Tại hồi này em ăn hơi nhiều, mỡ bụng có chút ấy mà. Anh không thích, mai em sẽ giảm ăn.
Câu trả lời của em hết sức thỏa đáng. Tất nhiên, tôi không hề muốn em ăn ít đi rồi. Em gầy thế kia, tôi mong em béo lên còn chẳng được. Bỏ đi cái chuyện vòng hai nhô lên đó, tôi không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa. Tôi đã có với em một đêm tân hôn cuồng nhiệt không thể tả. Dù cho em không còn trinh trắng, tôi vẫn trân trọng và yêu thương em như ban đầu.
Cuộc hôn nhân của tôi mới diễn ra được 1 tuần nhưng tôi đã thấy sung sướng tột độ. Em quả thực quá tuyệt vời, ai cũng phải hài lòng về em. Tôi tự hào về em lắm, tự nhủ với lòng phải đối xử thật tốt với em. Và rồi…
- Em kẹt đèn đỏ rồi anh ơi.
Tôi theo đúng lịch, định vợ chồng gần gũi thì câu nói của em như gáo nước lạnh, dập tắt hết cả. Tôi quên mất chuyện đến tháng của em. Ngày của em, bây giờ tôi mới được biết. Tôi mỉm cười xin lỗi em vì sự vô tâm của mình, vỗ về em rồi ôm em đi ngủ. Tôi cứ tưởng đèn đỏ của phụ nữ chỉ có nhiều nhất là 1 tuần thôi chứ. Nhưng vợ tôi, em kéo dài đã cả hai tuần nay. Sốt ruột, tôi ngượng ngùng:
- Em nay, sao lâu thế nhỉ?
- À… Em… Bi rong thôi anh. Chắc do căng thẳng quá, nó hơi loạn anh ạ. Phụ nữ chúng em, chuyện này thường lắm.
Câu trả lời của em tôi nghe cũng có lý lắm. Thực thì mấy chuyện này tôi ngu ngơ lắm nên chỉ biết chờ thôi chứ làm sao được. Rồi 1 tháng…
Em đèn đỏ 1 tháng rồi, tôi thực sự thấy bứt dứt, khóc chịu lắm. Vợ chồng mới gần gũi được dăm bữa đã phải nhịn cả tháng thế này, tôi tự thấy là mình chịu đựng giỏi đấy. Để rồi tối hôm đó, đi liên hoan về có chút men trong người, dưới ánh đèn phòng ngủ mờ ảo, em lại quá quyến rũ trong giấc ngủ. Tim tôi đập loạn, máu sôi lên làm mồ hôi vã ra như tắm. Tôi không nhịn được nữa rồi…
Mà chuyện “vượt đèn đỏ”, hình như cũng không nặng nề lắm. Hay là… Tôi đánh liều, em ngủ say rồi, mon men kéo váy em lên, thật nhẹ nhàng nhưng kìa… Tôi chưa kịp làm gì, mới đẩy người em quay ngửa ra thì máu đã chảy ra ồ ạt. Hốt hoảng, tôi hét ầm lên…
- Em… Chuyện này là thế nào. Em có vấn đề gì không? Tại sao lại nhiều như thế này được, một tháng rồi còn gì. Em phải có lời giải thích thỏa đáng hơn đấy! – Tôi quát lên
Em tím mặt, nhìn tôi cứng họng rồi bật khóc nức nở. Tôi đòi đưa em đi khám vào sáng hôm sau thì em mới thú nhận. Lời thú nhận của em khiến tôi chết đứng. Em không phải dính đèn đỏ cả tháng, chuyện này xảy ra là vì em đã bỏ thai. Em có thai với gã, gã không nhận, bỏ em. Em không muốn mất con nên tìm tôi thay thế. Nhưng thấy tôi hỏi về vòng 2 lớn, em sợ tôi nghi ngờ nên đành bỏ đi khúc ruột của mình.
Tôi chết lặng. Người con gái tôi yêu tại sao lại có thể lừa gạt, dối trá được như thế cơ chứ. Tôi nhìn em bằng ánh mắt uất hận. Định giơ tay lên tát em mà không được. Đau, thực sự tôi thấy đau vô cùng. Tôi lao ra khỏi phòng, bỏ mặc tiếng gọi của em. Nước mắt tôi rơi xuống, lần đầu tiên tôi khóc vì tình yêu không ngờ nó lại cay đắng, uất nghẹn đến như vậy. Cuộc hôn nhân này, tôi bế tắc, thất vọng quá rồi.
Theo blogtamsu
Vợ ơi, vơ hết 'đèn đỏ' chưa... chồng không chịu được nữa rồi
Lấy nhau 6 năm và đã có 2 mặt con rồi mà tháng nào em cũng phải hỏi vợ câu này đấy các bác ạ. Hẳn nhiều bác sẽ nghĩ em là cái thằng ham hố quá hay thế nọ thế kia nhưng mà thực tình là em "nghiện" vợ em thật sự đấy ạ.
Em với vợ cũng phải khó khăn lắm mới lấy được nhau vì hồi yêu nhau em bị gia đình vợ phản đối. Vợ con nhà có điều kiện lại có công việc tử tế, trong khi em thì nhà ở quê, bố mẹ làm nông em lại còn là nhân viên dưới quyền vợ nữa chứ. Ối trời, mỗi lần nghĩ lại cái thời gian em theo đuổi cô ấy mà mồ hôi em chảy ra như tắm, thậm chí còn són tiểu nữa cơ ạ. Gian nan vô cùng các bác ơi.
Lần đầu tiên đi phỏng vấn, em đã chết đứ đừ cái chị ngồi trước mặt mình rồi. Lúc ấy vẫn gọi chị, xưng em đàng hoàng nhé vì chưa biết tuổi nhưng họ đang là nhà tuyển dụng. Sau này mới biết bằng tuổi, vì em học xong 2 năm trung cấp rồi mới thi tiếp đại học mà. Hôm ấy cũng vì cảm nắng chị rồi nên em quyết định nếu lần này không trúng, em sẽ tiếp tục gửi CV. Ai ngờ... 1 tuần sau nhận được mail báo trúng tuyển. Mừng hơn bắt được vàng các bố ạ.
Lần đầu tiên đi phỏng vấn, em đã chết đứ đừ cái chị ngồi trước mặt mình rồi. (Ảnh minh họa)
Nói là em mới ra trường nhưng em đã có kinh nghiệm trong công việc rồi vì vừa học đại học em vừa làm mà, nên em bắt việc nhanh lắm. Lại công thêm cái mồm hơi lắm lời nên em cũng được nhiều cô gái trong công ty để ý và phát tín hiệu. Nhưng khi thấy em không bắt một cột sóng nào, mà lại còn tự dưng ít nói hẳn thì họ bóng gió nói em chảnh, rồi thế nọ thế chai. Khổ lắm, có ai hiểu cho em, tại là lúc nó em đang yêu đơn phương và ốm tương tư đấy ạ.
Ngày ngày ngắm nhìn chị trưởng phòng mà mất ăn mất ngủ. Vợ em lúc đó lại lạnh lùng lắm, chả bao giờ thèm ngó mặt em một lần quá 5 giây, cứ vất xấp tài liệu trước mặt rồi đi luôn. Có lần em mang tài liệu vào định nán lại kiếm câu chuyện thì đã bị xua tay ra ngoài luôn vì cô ấy có điện thoại đến. Phải 2 tháng làm việc em mới có cơ hội nói chuyện với vợ em lần đầu tiên. Mà lần đó là cô ấy chủ động chứ không phải em nhé, em tự dưng thấy mình đúng là thằng ngốc. Đứng trước mọi người thì khua môi múa mép, mà đứng trước cô ấy thì cứ câm như thóc vậy.
- Tôi với cậu bằng tuổi nhau mà sao cứ gọi tôi là chị hoài vậy? Bộ tôi già tới vậy sao?
- Em... chị...
- Đừng có chị chị, em em nữa mà, tôi tổn thọ lắm rồi. Cậu có biết mỗi ngày cậu gọi tôi bằng chị là tôi tổn mất 1 ngày tuổi thọ hay không. Từ ngày gặp cậu tuổi thọ của tôi giảm đi mất 2 tháng rồi đấy. Giờ chúng ta xưng tên thôi nhá.
- Nhưng chị là sếp...
- Tôi là sếp tôi ra lệnh mà nhân viên vẫn cãi à.
Ối trời, mặt em đỏ như quả gấc chín các bác ạ. Mà sao lúc đấy em ngu thế, vợ em phát sóng cho như vậy mà em vẫn không nhận ra cơ. Hóa ra nàng cũng bồ kết em rồi nhá, nhưng mà vì là sếp nên đang kiêu.
Từ sau lần đó được chị sếp cho phép em đã thay đổi cách xưng hô, rồi thì bắt đầu chuyện trò cởi mở với nhau hơn. Cô ấy quý em vì không chỉ em có năng lực lại còn rất nhiệt tình, có lần còn trêu em là sợ có ngày em lấy mất ghế của cô ấy, em sao dám thế cơ chứ.
Cuối năm đó cô ấy đi ra nước ngoài tu nghiệp và người ngồi vào ghế trưởng phòng chính là em đấy ạ. Em nghe mà há hốc mồm, nhưng mọi người chúc mừng thì em buồn lắm, vì em phải xa cô ấy mất rồi. Lúc đấy thực sự em đã nghĩ sẽ chẳng bao giờ em đến được với cô ấy đâu, chúng em cách xa nhau quá, công ty này là công ty của bố cô ấy mà.
Nhưng rồi trước ngày chia tay em đã lấy hết can đảm nói lời yêu cô ấy. Em nghĩ đằng nào cũng có thể bị ăn tát, chi bằng cứ nói thật lòng mình cho nó thanh thản. Nhưng rồi lại một lần nữa em bị bất ngờ. Đúng là em ăn tát thật nhưng sau khi tát em cô ấy lại ôm chặt em vào lòng: "Đồ ngốc... sao bây giờ anh mới nói... Anh có biết em đợi câu này lâu rồi không"?
"Vợ ơi, vợ hết &'đèn đỏ' chưa" (Ảnh minh họa)
Em sướng như điên bế bổng cô ấy lên xoay mấy vòng. Từ đó bọn em yêu xa suốt 3 năm và bị bố cô ấy ngăn cấm khi biết chuyện vì ông muốn con gái ở lại nước ngoài. Ông cho em nghỉ việc, nhưng em vẫn can đảm nói với ông rằng: "Cháu yêu H. và chỉ có chết cháu mới hết yêu cô ấy". Nghe cứ như phim ấy các bác nhỉ nhưng mà chuyện của em đúng là như vậy đấy.
Lúc ấy em cũng buồn lắm, vì chẳng biết có tới được với cô ấy không. Nhưng hóa ra vợ em cũng không phải dạng vừa đâu nhé, năn nỉ bố mẹ không được cô ấy quay ra đe dọa tự tử. Vậy là hết 3 năm bố cô ấy triệu hồi về nước và cho hai đứa làm đám cưới. Cuối cùng thì bọn em cũng được sống chung nhà sau 4 năm yêu nhau.
Giờ thì bố mẹ vợ quý em ra trò các bác nhé. Chuyện, vì sợ em cáu là em hành con gái ông bà mà. Nhưng mà em có muốn hành cũng chẳng bao giờ hành nổi vợ em đâu vì đến giờ vẫn đang là sếp của em mà.
Em chỉ dám hành mỗi khi ở trên giường thôi. Thế nên là lần nào nghe em gọi : "Vợ ơi, vợ hết &'đèn đỏ' chưa" là cô ấy tiếp lời ngay:
- Chồng không chịu nổi nữa rồi chứ gì.
- Vợ biết rồi còn hỏi, mau mau chiều chồng tí đi.
- Tí là tí thế nào, vợ giao chỉ tiêu phải vài tí mới được nghỉ.
Ấy đấy, số em nó khổ thế đấy ạ, trên giường rồi mà vẫn bị vợ giao định mức. Có bác nào khổ giống em không?
Theo Một Thế Giới
Cứ mỗi lần đòi hỏi là vợ lại kêu "đèn đỏ", tôi liền rình em tắm xong vào xem đồ lót thì... Nghi vợ nói dối bị "đèn đỏ" suốt cả tháng, tôi liền rình em tắm rồi xông vào kiểm tra đồ lót của vợ thì rụng rời chân tay khi phát hiện chuyện khủng khiếp này. Cầm chiếc quần lót của vợ lên, tôi kiểm tra kỹ (ảnh minh họa) Độ gần đây chả biết vợ giận dỗi tôi chuyện gì hay bị...