Vợ đang mang bầu trong khi tôi vô sinh
Tôi không biết nên nói cho vợ biết sự thật, để em lựa chọn cuộc sống của mình hay là chấp nhận đứa con của người đàn ông khác và nuôi nó như con của mình?
Đến bây giờ, tôi hoàn toàn không tin vào những gì vợ mình nói. Cô ấy hí hửng về báo với tôi rằng: “Em đã có thai anh ạ, thật hạnh phúc quá!”.
Tôi cười gượng để cô ấy không nghi ngờ. Nhưng lòng tôi đang hỗn độn những suy nghĩ, tôi đang băn khoăn là cái thai ấy của cô ấy là từ đâu mà có. Cô ấy vui như vậy mà không thấy ngượng mồm sao?
Tôi thân là chồng của cô ấy suốt 4 năm qua, nhưng chưa một lần nào tôi thất vọng về vợ mình như thế này. Chúng tôi cưới nhau đã 4 năm, vợ chồng sống với nhau hòa thuận, vui vẻ hạnh phúc. Không có tiền cũng không sao, hai vợ chồng cố gắng tiết kiệm làm ăn. Vợ tôi vốn là người hiền lành, chất phác, ít khi ăn nói bỗ bã, to tiếng.
Thế nên, dù 4 năm qua chúng tôi không có con, vợ chồng chịu nhiều áp lực từ bố mẹ tôi và hàng xóm, họ hàng, vợ cũng không oán thán một lời.
Video đang HOT
Nói chung, nói về phẩm chất, vợ tôi là người tốt, rất chu đáo và tâm lý. Ngày đó, tôi khổ sở vì chuyện không sinh được con. Hai vợ chồng tôi đã đi khám nhiều nơi mà không có kết quả. Chuyện này, chỉ có tôi hiểu. Vì ngày bé, tôi biết mình cũng bị quai bị, sợ là sau này chuyện sinh con khó khăn. Nhưng tôi không ngờ là lớn lên lại như thế này. Có lẽ, nguyên nhân là do tôi nhưng mà đi khám bác sĩ chưa phát hiện ra thôi.
Tôi đã âm thầm tới một nơi tin cậy, được một người quen giới thiệu cho một bác sĩ giỏi khám xem nguyên nhân có phải do tôi không. Và tôi phát hiện ra mình đã bị vô sinh. Đúng là do di chứng của bệnh quai bị chạy vào từ ngày bé.
Tôi thật sự cảm thấy hoang mang, tôi đã suy sụp cả tháng trời, không dám hé răng câu nào với vợ. Tôi sợ nói ra sự thật này sẽ mất vợ, tôi lo lắng về mọi chuyện xảy ra trong tương lai. Nếu vợ tôi biết, không biết cô ấy sẽ thất vọng thế nào, rồi cũng không biết, cô ấy sẽ hành động ra sao, hay là từ bỏ người chồng này.
Thật ra, tôi cũng không muốn ích kỉ níu kéo vợ mình khi mình vô sinh. Nhưng tôi chưa chuẩn bị tâm lý để nói tất cả. Phải có thời gian, phải có điều kiện và tâm lý vững vàng thì tôi mới nói được chuyện này ra với vợ. Tôi tưởng tượng ra khuôn mặt thất vọng của vợ, tưởng tượng ra cảnh xấu nhất trong cái gia đình này khi tất cả đều biết tôi vô sinh. Rồi hàng xóm sẽ nhìn tôi bằng con mắt khinh thường hay là thương hại?
Thế rồi, 4 tháng sau, em đùng đùng về khoe với tôi là em có bầu. Tôi choáng váng, thật sao? Tôi vô sinh mà em lại có bầu, vậy cái thai của em là do đâu, em ngoại tình với ai?
Tôi thật sự hoang mang về vợ của mình. Mấy ngày đó, tôi luôn để ý vợ. Tôi nhìn em bằng con mắt khó chịu, soi mói, tôi để ý từng cử chỉ, lời nói của em. Tôi thấy em lạ lắm. Nhìn cách em vui mừng đọc thông tin về phụ nữ có bầu, tôi thấy xót xa trong lòng. Lúc này, tôi ước gì mình có thể đọc được suy nghĩ của người khác, như thế tôi sẽ biết em có bầu với ai, và em đã làm gì, lừa tôi thế nào.
Lòng tôi đang rối bời, tôi đang đau khổ vô cùng. Tôi không biết nên nói cho vợ biết sự thật, để em lựa chọn cuộc sống của mình hay là chấp nhận đứa con của người đàn ông khác và nuôi nó như con của mình? Liệu vợ tôi có phải làm vậy là vì yêu tôi, hi sinh vì tôi hay em khát khao không muốn bỏ chồng, không muốn tôi trở thành người bất hạnh?
Theo Phunutoday
Sống biết điều nhưng vẫn không được chồng yêu
Chuyện tôi không còn trong trắng đã nói cho anh biết lúc mới quen, nhưng cứ nhậu say là anh nhắc chuyện đó khiến tôi muốn phát điên.
Tôi 28 tuổi, lấy chồng năm 25 tuổi, hiện có 2 bé một gái một trai thông minh nhanh nhẹn. Tôi có ngoại hình khá dễ thương, dù sinh hai đứa nhưng thân hình vẫn thon gọn, vợ chồng cùng làm quán bida do ba mẹ chồng để lại vì họ đã định cư ở nước ngoài. Cuộc sống khá thoải mái, chúng tôi mới mua căn nhà nhưng chưa hoàn tất thủ tục nên chưa đứng tên, tiền bạc mượn của nhà chồng và nhà vợ một số. Vấn đề ở chỗ là chồng mỗi lần nhậu say là liên tục sỉ nhục tôi và gia đình tôi.
Ảnh minh họa
Tôi sống rất biết điều, không ai chê trách được gì, mọi người trong gia đình chồng rất quý mến tôi. Còn chồng giao việc kinh doanh và chăm hai con nhỏ cho tôi, không giúp đỡ tôi được nhiều, vậy mà công việc kinh doanh vắng khách là chỉ trích tôi không biết làm ăn. Anh vô tâm cực kỳ, vợ có bầu rồi sinh con một mình ở quê nhưng rất ít khi thấy anh gọi điện thăm nom. Con bị bệnh phải nằm viện một mình tôi lo lắng, gọi qua thì anh qua, không thì thôi, các ngày lễ trong năm chẳng bao giờ anh thèm quan tâm.
Nhìn người ta rồi nhìn lại mình tôi thấy tủi thân kinh khủng, dường như anh chẳng có chút tình cảm nào với tôi, vợ chồng không nói được lời nào âu yếm. Trước khi đến với anh tôi đã không còn trinh trắng và nói cho anh biết khi mới quen nhau nhưng giờ cứ nhậu say là anh nhắc chuyện đó khiến tôi muốn phát điên. Anh nói chuyện trinh tiết với phụ nữ mới quan trọng, còn đàn ông thì không, rồi bảo gia đình tôi không coi anh ra gì nhưng thực tế ba mẹ tôi rất tôn trọng anh. Chẳng qua anh quá khó tính và xét nét từng hành động nhỏ của ba mẹ tôi rồi quy chụp như vậy.
Anh nói tôi phải chịu hậu quả do mình và gia đình gây ra cho anh, thực sự tôi rất mệt mỏi với con người luôn để ý từng ly từng tý như vậy. Gia đình tôi cả 5 chị em đều học đại học, sống rất hạnh phúc nhưng chồng cứ chê bai người này người kia. Mỗi lúc như vậy chúng tôi lại cãi nhau to rồi chiến tranh lạnh, khi tôi phản ứng mạnh là bị anh tát. Anh rất bảo thủ, chắc tôi chẳng thay đổi được, không biết phải làm sao cho vừa lòng anh. Tôi tính khi con gửi nhà trẻ sẽ tìm một công việc kinh doanh riêng để tự chủ kinh tế, không bị mang tiếng dựa dẫm nhà chồng vì tiền bạc trong nhà chồng tôi giữ hết. Tôi chẳng biết gì và cũng không lập quỹ riêng cho mình, giờ phải làm sao?
Theo Hòa/Ngoisao
Gặp lại người yêu cũ, anh nói với tôi rằng: "Nếu sau này ly dị, thì gọi điện cho anh" Thấy vẻ mặt anh buồn như mất sổ gạo mà tôi cố bậm môi nín cười. 24 tuổi, tôi quen và yêu một anh chàng hơn mình 3 tuổi, đang làm nhân viên tại văn phòng luật sư. Lần đầu gặp anh, tôi đã thích cái vẻ điển trai, cách ăn nói hóm hỉnh, nhưng lại luôn mang vẻ thành thật của anh....