Vợ dặn tháng cô hồn phải về trước nửa đêm, chồng đang lái xe gặp một cô xin đi nhờ
12 giờ kém, trời bỗng đổ cơn mưa to, đang căng mắt phóng nhanh trên đường quốc lộ để rồi nhìn thấy cô gái trẻ mặc áo trắng đang ướt sũng giữa trời mưa, nghĩ thấy thương nên anh tấp xe vào bên lề…
Anh làm nghề lái xe taxi đường dài, đôi khi có chở cả đường trong nội thành nhưng đa số vẫn chạy xuống các tỉnh thường xuyên bởi trước anh từng làm lái xe tải nhưng sau thấy nghề ấy vất vả quá, lại xa vợ con liên miên nên chuyển việc.
Vợ anh tính cẩn thận hay tín Phật, ngày trước anh lái xe tải vợ cũng hay nhét cho ít tỏi vào người hoặc sáng hôm đó lên chùa thắp hương sớm này nọ. Anh là đàn ông nên cũng chẳng mấy khi tin vào chuyện ma quỷ đó nhưng thấy vợ quan tâm đến mình nên dù không thích cũng đành mặc cô.
Sáng hôm đó, thấy vợ mặc bộ quần áo đi lễ của em từ sớm là anh đã biết hôm nay là mùng 1 rồi. Vợ anh có 1 thói quen bất di bất dịch mà tín đồ theo Phật nào cũng làm đó là mùng 1 hàng tháng đều lên chùa thắp hương. Anh còn đang ngái ngủ thì vợ vỗ vỗ vài vai căn dặn:
- Tháng này đi xe đường xa phải cẩn thận anh nhé.
- Anh biết rồi, em cứ lo xa thế làm gì, lúc nào anh chả đi cẩn thận.
- Tháng này là tháng cô hồn, cổng địa ngục mở nên âm binh sẽ tràn ra nhân thế. Cần tuyệt đối cẩn thận trong đi lại, xe cộ, công việc và mấy quyết định kinh doanh. Nhà mình thì chẳng buôn bán gì nên em không lo, chỉ có anh là suốt ngày phải cắm mặt ngoài đường cái. Em sợ…
- Anh biết rồi, anh sẽ đi thật cẩn thận được chưa? Em mau lên chùa đi kẻo trễ giờ.
- Còn nữa, tháng cô hồn nên anh nhất định phải về nhà trước 12 giờ đêm đấy. Có đi xa cũng tuyệt đối không được đi vào lúc này, cổng địa ngục mở đấy. Nhớ lời em, nhớ kĩ nghe chưa?
Anh cũng chẳng để tâm lắm lời vợ dặn cho đến tối hôm ấy… Nhận cuốc khách 1 chiều xuống Hà Nam, cứ tưởng được về trong ngày ai ngờ đến nơi mới nhớ ra cậu ngày xưa học đại học cùng giường cũng quê ở đấy nên gọi điện chén chú chén anh đến tối muộn mới về.
Dù được bạn giữ lại qua đêm nhưng anh vẫn muốn về nhà luôn trong ngày để mai còn 1 chuyến khách sáng nữa, với cả đã hẹn với vợ là hôm nay về rồi. Anh không muốn để cô lo, bạn nghe vậy cũng không nài nữa.
Video đang HOT
(ảnh minh họa)
12 giờ kém, trời bỗng đổ cơn mưa to, đang căng mắt phóng nhanh trên đường quốc lộ để rồi nhìn thấy cô gái trẻ mặc áo trắng đang ướt sũng giữa trời mưa, nghĩ thấy thương nên anh tấp xe vào bên lề rồi mở cửa kính ra nói:
“Cô về thành phố à? Lên đây tôi cho đi nhờ một đoạn, mưa thế này con gái đội mưa không tốt đâu. Yên tâm, tôi không lấy tiền đâu”
Không nghe thấy cô nói gì vì trời mưa to quá, át hết cả tiếng, anh chỉ thấy cô gật gật đầu tỏ ý cảm ơn rồi mở cửa ghế sau chui vào. Vốn không có tính tò mò nên anh cũng chẳng để tâm xem mặt mũi tròn méo của cô gái đó ra sao, nhìn đồng hồ đã điểm 12 giờ đúng, không biết giờ vợ ở nhà đã ngủ chưa.
Quãng đường về nhà chẳng hiểu có phải vì mưa không mà hôm nay bỗng xa đến thế, điều hòa của xe cứ phả xa khiến người anh lạnh toát. Bỗng dưng, anh nhớ đến lời vợ dặn mình “tuyệt đối không được đi xe ngoài đường lúc 12 giờ đêm”, mồ hôi lạnh ở đâu túa ra.
Anh bủn rủn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, cô gái đằng sau lưng im lặng đến kì lạ, từ lúc lên xe đến giờ không mở miệng nói một câu nào. Bình thường trong trường hợp đó con người ta chẳng phải nên cám ơn hoặc bắt chuyện với tài xế sao? Nhưng từ đầu tới cuối cô ta lại không mở miệng nói 1 từ nào, cứ im lặng như thế thôi.
Không phải người yếu vía nhưng không hiểu sao lúc đó anh lại có cảm giác giọt mồ hôi đang chảy thành dòng đằng sau áo. Len lén với tay lên gương chiếu hậu thì bàng hoàng khi không thấy cô gái đó đâu cả, anh sợ đến phát run lên, chẳng nhẽ lại gặp ma, dù là đàn ông cứng vía nhưng cũng phải nói là sợ mất mật ấy chứ.
Anh đạp mạnh chân phanh dừng lại ngay giữa đường quốc lộ rồi nhìn quay đầu nhìn ra sau, bình thường hành động này vô cùng nguy hiểm vì có thể ảnh hưởng đến xe phía sau nhưng lúc này anh còn quan tâm được cái gì nữa chứ.
Đúng lúc đó liền nghe thấy tiếng “A, ui!” từ phía dưới sàn xe, hóa ra, cô gái đó ngủ quên rồi ngã lăn xuống sàn từ lúc nào không hay biết. Lúc anh đạp mạnh phanh thì đầu đập vào cạnh ghế theo quán tính nên mới tỉnh dậy, thở phào 1 hơi anh hét lớn:
- Cô kia, ngủ thì cũng phải có tiếng chứ, làm tôi cứ tưởng là ma, ghê hết cả người.
- Hả, xin lỗi anh, tôi mệt quá nên ngủ quên mất. Đến thành phố chưa ạ?
- Chưa đâu, tại tôi không thấy cô đâu nên mới dừng xe ngó xem thế nào ấy mà.
Nói xong anh gạt chân ga phóng xe đi tiếp, đúng là hú hồn, chỉ vì mấy câu của mụ vợ khiến anh thần hồn nát thần tín, thôi, lần sau chẳng đi cái giờ nửa đêm khuya khoắt này nữa, ghê hết cả người.
Mộc Miên / Theo Thể Thao Xã Hội
Chuyện người vợ sinh con đúng tháng cô hồn nên cả nhà chồng không ai vào chăm
Ngày hôm đó là kì kiểm tra cuối cùng của cô trước khi sinh con, thấy bác sĩ dự sinh vào tháng 9 trăng rằm thì Hân vui lắm, khoảng thời gian đó thật sự rất đẹp, cô hi vọng con mình sau này cũng luôn rạng rỡ...
Lấy chồng khi chỉ mới đang là sinh viên năm 2, ngày đó Hân bị hớp hồn bởi vẻ ngoài thư sinh của anh nên đầu óc cứ mê muội mà trao thân chẳng nghĩ ngợi gì. Hân báo tin có bầu cho bạn trai rồi được anh dẫn về nhà mình xin cưới.
Vừa bước xuống xe nhìn thấy cánh cổng to bằng cái nhà mình ở quê là cô đã biết con đường làm dâu của mình sẽ không dễ dàng gì. Quả nhiên, mẹ anh tỏ rõ sự không vừa ý về Hân, về gia thế cũng như xuất thân của cô, Hân hiểu, đây không phải thế giới mà mình có thể bước vào được.
Thật sự lúc đó Hân đã từng nghĩ đến chuyện bỏ thai, vì cô biết cuộc sống nếu về làm dâu trong căn nhà đó sẽ không bao giờ là dễ dàng. Nhưng vì con nên cô chấp nhận, từ ngày về làm dâu, mẹ chồng cho người làm nghỉ hết và sai bảo cô như người giúp việc.
- Mất bao nhiêu tiền để rước cô dâu quý này về thì cũng phải sử dụng cho có mục đích chứ, ai lại để ngồi chơi không bao giờ.
- ....
- Con gái nhà quê thì mấy việc này quá phù hợp với cô rồi. Ở nhà ăn bám, không chịu làm việc thì ai hầu cô
- ....
Dù đã xác định trước chuyện này nhưng cô vẫn khóc thầm hằng đêm nhưng không dám nói lại nửa câu với chồng. Từ ngày lấy nhau, chồng thay đổi tính nết rõ rệt, không còn yêu thương cô như ngày trước mà luôn khúm núm, sợ sệt trước mẹ chồng.
Suốt 9 tháng mang bầu, sáng nào cô cũng được mẹ chồng điểm danh cho các công việc cần phải làm trong hôm nay. Với Hân, khoảng thời gian đó tưởng chừng như địa ngục. Cô không muốn để bố mẹ mình bị bà bêu rếu nên luôn cố gắng hoàn thành mọi việc theo ý bà mong sao sinh cháu ra bà sẽ hiểu và thương cô hơn.
Ngày hôm đó là kì kiểm tra cuối cùng của cô trước khi sinh con, thấy bác sĩ dự sinh vào tháng 9 trăng rằm thì Hân vui lắm, khoảng thời gian đó thật sự rất đẹp, cô hi vọng con mình sau này cũng luôn rạng rỡ như ánh trăng tròn. Nhưng khi về, trái với sự vui mừng của cô lại là sự lạnh nhạt của mẹ chồng:
- Hôm nay đi siêu âm thế nào rồi?
- Dạ, bác sĩ bảo đầu tháng 9 đẻ ạ, độ khoảng tuần nữa mẹ ạ.
- Tuần nữa, cái gì, đúng vào tháng cô hồn à, lại còn đầu tháng nữa, đen đủi quá. Thôi thôi, chị tự lo đi nhé, nhà tôi không ai vào chăm được đâu. Mà đẻ xong cũng vác nhau luôn về nhà ngoại đi nhớ, không lại đem cái vận xui về đây.
Nghe mẹ chồng nói vậy mà Hân rớt nước mắt, tháng cô hồn thì sao chứ? Chẳng nhẽ tháng cô hồn thì cô không được quyền sinh sao? Con cô không có quyền được ra đời chắc. Khệ nệ vác bụng bầu vào viện phụ sản chờ đẻ, nhìn căn phòng đầy người cũng như mình, nhà người ta túi tít chăm sóc vợ, mẹ chồng căn dặn ăn uống rồi cẩn thận này nọ mà cô tủi đến rớt nước mắt.
Đấy, cũng tháng cô hồn, cũng phận đàn bà, sao nhà người ta có sợ đen đâu vậy mà nhà chồng cô thì... Hân nghiến răng quay mặt vào tường giả bộ ngủ để cầm lòng không dám khóc, cô tự nhủ mình cần kiên cường và mạnh mẽ hơn vì con, vì cuộc sống sau này.
(ảnh minh họa)
Nửa đêm, chợt tỉnh giấc nhìn xung quanh không thấy ai, chồng vẫn chưa vào với cô, cố gắng vươn từng bước lấy cái bô dưới gầm giường để đi vệ sinh thì vô tình ngã sấp xuống nền đất. Cảm giác đau đớn nhanh chóng bủa vây khắp cơ thể cô, Hân có cảm giác bụng mình đau nhói từng đợt dữ dội. Một dòng máu đỏ tươi chảy ra dưới chân cô, Hân linh cảm có chuyện chẳng lành xảy ra với con.
Chẳng biết đã bao lâu trôi qua, Hân tỉnh lại trong một căn phòng trắng toát, xung quanh vẫn không có ai, sờ bụng mình trống rỗng, bác sĩ nói với cô do va chạm quá mạnh nên đứa bé không thể giữ được. Tiếng mẹ chồng bên ngoài đang không ngừng chì chiết cô vì không giữ được con, vì cô sinh vào cái tháng cô hồn nên mới đem vận xui đến gia đình, vì đứa bé sinh vào tháng cô hồn nên mới chết yểu.
Hân lúc này chỉ muốn hét lớn lên: "Tháng cô hồn thì sao chứ? Người có lỗi là mẹ và tất cả mọi người ấy, nếu có ai đó chịu vào chăm con thì đứa bé này đã chẳng chết yểu như thế rồi. Quỷ tha ma bắt cái mê tín ngu dốt ấy đi!".
Tai cô như ù đi, cô không tin rằng con đã bỏ cô mà đi, đứa trẻ cô mong ngóng 9 tháng 10 ngày còn chưa kịp chào đời. Nước mắt cô ứa ra, tia sáng trong địa ngục tăm tối của cô cũng biến mất rồi, cô không biết mình sẽ phải sống tiếp chuỗi ngày tháng trong địa ngục trần gian này thế nào đây?
Đọc xong câu chuyện này, mọi người có suy nghĩ như thế nào? Riêng tôi chỉ cảm thấy rằng, tháng cô hồn vốn dĩ chẳng liên quan gì đến chuyện đen hay không đen cả. Cái quan trọng là người phụ nữ phải luôn tự biết bảo vệ chính bản thân mình, đừng để tình yêu làm mù mắt rồi đưa thân mà không nghĩ đến hậu quả sau này. Yêu không có lỗi nhưng cái lỗi lớn nhất chính là yêu nhầm người.
Mộc Miên / Theo Thể Thao Xã Hội
'Tháng cô hồn đừng đụng vào em, đen lắm' Đấu khẩu 1 lúc vợ chồng Tấn chẳng ai nói với ai câu gì mà mỗi người nằm 1 góc ngủ luôn. Nửa đêm tự nhiên lại muốn quá, quay sang nhìn thấy váy ngủ của vợ cứ bay phấp phới rất gợi cảm... Mở 1 tiệm tạp hóa nhỏ ở nhà vừa trông con vừa bán hàng, thế nhưng Hiền kiêng kỵ...