Vợ dẫn bồ về nhà vui vẻ để mặc cho con trai khóc thét
Trong lúc tôi đi vắng, vợ dẫn bồ về nhà vui vẻ. Không những vậy, vợ tôi còn làm ngơ việc con trai khóc để ôm ấp bồ.
Tôi lấy vợ cách đây 25 năm, vợ tôi khi đó là con gái của gia đình có của ăn của để ở trong khu. Lúc ấy, tôi là đứa nhà quê, ở miền Trung vào Nam lập nghiệp. Nhà nghèo, đông anh em, nhưng cha mẹ tôi ở quê đều cho anh em học hết cấp 3. Hai anh chị của tôi vì nhà nghèo mà chỉ học qua trung cấp rồi đi làm nuôi 4 đứa em nhỏ còn lại ăn học.
Cũng vì anh em hòa thuận, đùm bọc nhau mà chúng tôi đều có bằng nghề cả. Thế nhưng, cũng vì nghèo và lúc đó lương nhà nước thấp quá nên tôi bỏ vào nam lập nghiệp.
Mới đầu tôi xin vào làm thuê cho một xưởng gỗ, được ông chủ là người gốc Hà Tĩnh quý lắm. Sau đó, ông chủ đi thầu xây dựng và cho tôi đi làm cùng. Lúc đó, con gái của ông chủ cũng đến tuổi lấy chồng, cao ráo, xinh đẹp, có học thức, nhưng hơi kiêu ngạo.
Ông chủ quý mến nên muốn gả con gái cho tôi. Khi đó, tôi cũng đã có người thương ở quê nên không mấy để ý lắm sự gán ghép của này. Chỉ đến lúc tôi 28 tuổi nhưng vẫn chưa có gì trong tay nên mới chủ động rút lui để bạn gái ở quê đi lấy chồng, còn con gái ông chủ cũng đến tuổi nên bắt đầu để mắt đến tôi.
Sau đó, cô ấy đi làm và 2 năm sau chúng tôi chính thức làm đám cưới trước sự vun vén và ủng hộ của hai gia đình. Vợ chồng chúng tôi được cho một mảnh đất nhỏ ở trung tâm thị xã (trước đó là thị trấn) để xây nhà. Tôi được bố vợ giàu có trân quý và ngày càng tạo điều kiện cho làm ăn, kiếm tiền.
Nhờ chăm chỉ, thêm chút gặp thời và may mắn mà công việc của tôi ngày càng thuận lợi. Sau đó, tôi xin phép bố vợ được tách ra làm riêng và ông vui vẻ đồng ý luôn trước sự quyết đoán và mạnh bạo của tôi.
Khi tách ra làm, tôi đầu tư tiền kiếm được thời gian qua mua hai cái máy khoan giếng và đi khắp các tỉnh Nam Bộ và vùng Tây Nguyên để khoan giếng vì những vùng này thường xuyên thiếu nước, đặc biệt là vào mùa khô.
Nhờ nắm bắt kịp thời như vậy mà số tiền tôi kiếm được ngày càng nhiều. Nhưng tôi lại thường xuyên xa nhà và phó mặc việc chăm con cho mình vợ tôi và ông bà ngoại. Chính vì vậy mà các con đứa nào cũng gần gũi mẹ chúng hơn.
Video đang HOT
Thế nhưng, vào năm 2008, khi cảm thấy sức lực có hạn, việc làm ăn cũng xuống dốc khi nhiều người đầu tư máy khoan đi làm hơn, tôi quyết định về làm ở gần nhà và mở công ty cung ứng vật tư xây dựng.
Thế nhưng, khi chuyển về ở cùng vợ con, vợ tôi lại luôn tỏ thái độ khinh khỉnh, coi thường tôi ít học. Ngay trong cách giáo dục con, tôi cũng nhận thấy có vấn đề khi ngày nào cô ấy cũng nhắc đến tiền, dọa dẫm các con học nếu không sau này khó kiếm tiền, phải làm tay chân vất vả như bố.
Chính vì cách dạy đó khiến hai đứa con trai của tôi cũng tỏ thái độ thiếu tôn trọng ba chúng dù tôi là người làm kinh tế chính nuôi cả nhà. Vợ tôi làm nhà nước lương ba cọc ba đồng nhưng cứ hễ thấy bạn bè, chị em nào có cái gì mới, đẹp là lại đòi chồng phải mua cho bằng bạn bằng bè.
Riêng mỹ phẩm, quần áo, xe máy tay ga của cô ấy cũng tốn hết bao nhiêu rồi. Nhiều lần tôi nhắc nhở cô ấy tiết kiệm để nuôi con thì cô ấy bảo, làm đàn ông mà mỗi việc mua mấy thứ cỏn con cho vợ cũng không làm được. Nghe vợ bảo thế, tôi đâm ra chán chẳng muốn nói thêm nữa. Vốn dĩ, tôi muốn tiết kiếm một khoản để sau này còn mua nhà cho con ở thành phố.
Rồi một lần, tôi đi công trình về sớm hơn thường lệ. Vừa bước chân đến đầu ngõ, nghe tiếng con trai lên 3 gào khóc, tôi vội vã đi về thì choáng váng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt…
Vợ tôi dám dẫn bồ về nhà để “vui vẻ” với nhau. Trong khi con trai thứ đang nằm khóc ngặt trên gác vì không thấy mẹ đâu. Lúc đó, vì máu nóng trong người, tôi lao vào đấm đá gã kia rồi kéo vợ tôi ra, bắt mặc đồ vào và đuổi đi.
Rồi tôi lên gác cho hai thằng con ngủ tiếp. Sau đó, hai bên nội ngoại họp gia đình. Bố vợ, cha mẹ tôi ở quê muốn tôi tha thứ cho vợ để các con tôi lớn lên, qua tuổi trưởng thành rồi tôi muốn làm gì thì làm.
Tôi vì con mà chấp nhận cho cô ta về nhà và sống cuộc sống ly thân trong nhà từ đó. Hàng ngày, cứ các con đi học hay đi ngủ là vợ chồng tôi mỗi người một phòng một việc riêng, xem như không quen biết nhau.
Tôi chán ghét cuộc đời nên lao vào những cuộc tình chớp nhoáng để trả thù và để cho cô ta thấy, không có cô ta, cuộc đời tôi vẫn đầy những cô gái theo. Sau vụ việc đó, cô ta và gã kia chấm dứt với nhau. Cô ta chú tâm chăm sóc các con và gia đình hơn. Cô ta cũng muốn kéo tôi về nhưng với tôi, cảnh tượng hôm đó không thể nào quên được, tôi cũng không thể nào tha thứ cho người đàn bà lăng loàn như cô ta.
Dĩ nhiên, với các con, tôi vẫn giấu mọi việc và luôn bảo mẹ các con là người tốt. Thế nhưng, vợ tôi lại khác, cô ta luôn nói xấu tôi với hai đứa nhỏ, rằng ba nó ra ngoài cặp kè về làm khổ mẹ nó, làm khổ chúng nó. Không chỉ thế, vợ tôi còn dạy cho các con rằng, nhà nội nghèo, ông bà, cô chú bác nhà nội nghèo, suốt ngày vòi tiền ba nó mà thực ra, các anh chị ở quê còn giúp tôi bao việc. Chính anh chị em ở quê còn bảo tôi cố gắng sống tiếp với vợ con, để các con đỡ khổ. Vậy mà…
Đến bây giờ, khi hai đứa đã lớn và học xong đại học đi làm, chúng quay ngoắt không xem tôi ra gì, chúng cũng chẳng liên lạc với nhà nội. Về nhà, hai đứa cũng ngó lơ xem như ba không tồn tại và cũng chẳng chào hỏi. Cả nhà vợ tôi cũng vậy, bọn họ vào hùa với nhau không xem tôi ra gì. Còn các anh chị em nhà nội vẫn thường xuyên gọi điện, động viên tôi.
Tôi có mấy mảnh đất, định bán đi mua nhà cho thằng cả ở trên Sài Gòn. Thế nhưng, bây giờ, nhìn chúng nó đối xử với ba như vậy, tôi chán vô cùng và cũng chẳng thiết tha lo cho chúng nó nữa. Đôi lúc nghĩ đến tuổi già, các con quay lưng với mình mà tôi thấy buồn tủi vô cùng.
Theo GĐVN
Nghe chị dâu khóc thét, tôi chạy ra và chứng kiến một cảnh tượng kinh hãi
Nhưng rồi tôi nghe tiếng chị khóc thét lên rất đáng sợ. Khi tôi chạy ra, những gì nhìn thấy trước mắt làm tôi kinh hãi, giữa hai chân chị máu ra rất nhiều. Tôi hoảng loạn chẳng biết nên xử lí thế nào, chỉ biết ôm lấy chị và khóc...
Chào mọi người năm nay tôi 19 tuổi và đang làm nhân viên thu ngân cho một quán cafe. Mẹ mất khi tôi đang học lớp sáu nên tôi sống cùng bố và anh trai. Cả nhà thấy tôi còn nhỏ mà lại thiếu thốn tình cảm nên cưng chiều tôi hết mực.
Khi anh đưa chị dâu về ra mắt cả nhà, nhìn thấy sự quan tâm chu đáo của anh dành cho chị lòng tôi trào lên cảm giác hậm hực và ghen tị. Trong bữa ăn anh cứ gắp thức ăn liên tục cho chị. Bố cũng nói chuyện với chị rất trìu mến. Cảm giác làm người thừa khiến tôi đâm ra cáu gắt.
Ngay lần đầu ấy tôi đã cố tình đổ thức ăn lên chiếc váy trắng tinh của chị. Chị nói không sao nhưng nhìn vẻ mặt đầy xót xa vì chiếc váy khiến tôi rất hả hê. Những lần sau chị đến, bao giờ tôi cũng làm chị thê thảm. Có khi "vô ý" làm rớt sữa chua trong giày của chị, có khi bẫy chị ngồi vào vỏ xoài... Tôi muốn chị rời bỏ anh trai tôi.
Nhưng rồi anh chị ấy vẫn cưới nhau. Về làm dâu, chị chu toàn mọi việc, hiền lành khéo léo. Bố tôi kêu tôi lấy chị làm gương khiến tôi càng ghét chị hơn. Trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ chị đang lấy lòng bố và anh trai, đang cố giành tình cảm của họ nên tôi luôn nghĩ cách để họ ghét chị.
Những lúc anh tôi và bố không có nhà, tôi chẳng xem chị dâu ra gì. Tôi mắng chị là người giả tạo, hai mặt, cố tỏ vẻ hiền lành ngây thơ. Tôi cố tình làm quần áo hư hỏng rồi đổ lỗi do chị không phân loại khi cho vào máy giặt... Biết không phải lỗi của mình, biết là cô em chồng đang cố gây chuyện nhưng chị vẫn nhẹ nhàng, vẫn chị em bình thường, vẫn luôn tử tế quan tâm đến tôi. Vậy mà chẳng hiểu sao khi chị càng như vậy tôi lại ghét chị hơn.
Bố và anh tôi đều là lái tàu biển nên thường xuyên vắng nhà dài ngày. Những lúc như vậy trong nhà chỉ còn tôi và chị. Mặc dù biết chị bận rộn nhiều việc nhưng tôi không để chị yên. Bữa cơm nào tôi cũng chê này nọ, tôi bảo chị làm hết món này đến món khác. Chưa hết, nhiều khi về đến nhà, chị đang tắm hay có việc trong phòng chưa ra là tôi cố ăn hết những món chị đã chuẩn bị sẵn trên bàn. Ăn không hết tôi cũng đổ bỏ, xử lí sạch sẽ. Cuối cùng chị lại phải đi nấu mì.
Từng có lần tôi kêu chị tới quán ăn đưa mình về vào lúc rất khuya với lí do là xe hỏng. Nhưng rồi tôi bỏ mặc chị chờ đợi, để chị gọi điện liên tục cho tôi cả tiếng đồng hồ. Tôi để chị cuống cuồng chạy ngược chạy xuôi vì lo lắng. Nhưng thật ra tôi đã về nhà và lăn đùng ra ngủ.
Hôm sau chị có nhắc nhở thì tôi lớn giọng cãi rằng đứng đợi chị cả tiếng đồng hồ không thấy đâu, sau đó buộc tôi phải bắt xe về. Tôi nói chị không có quyền dạy khôn tôi, cũng không có quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi. Nhìn thấy mắt chị ngấn nước nhưng con người khốn nạn như tôi lại chẳng chút xúc động.
Cách đây hai tuần tôi tự ý vào phòng lấy đôi giày của chị dâu. Tối đó chị có nhắc nhở là lần sau nếu tôi có lấy thứ gì thì nói chị biết đế chị khỏi mất công tìm. Chị nói nhẹ nhàng nhưng tôi lại hậm hực. Tôi cho rằng chị cố tình lên lớp mình như đám học trò của chị. Tôi quyết cho chị một bài học.
Hôm đó tôi dậy sớm và lau nhà, tôi đổ thật nhiều nước lau nhà và cố tình không lau sạch. Tôi biết thói quen của chị là khi thức dậy sẽ vội vàng xuống bếp để chuẩn bị đồ ăn sáng. Không ngoài dự đoán, ngồi trong phòng tôi nghe tiếng chị ngã.
Tôi nhẫn tâm lắm, khi ấy tôi còn nghĩ chị ngã trẹo giò thử có đi giày được không mà giữ. Nhưng rồi tôi nghe tiếng chị khóc thét lên rất đáng sợ. Khi tôi chạy ra, những gì nhìn thấy trước mắt làm tôi kinh hãi, giữa hai chân chị máu ra rất nhiều. Tôi hoảng loạn chẳng biết nên xử lí thế nào, chỉ biết ôm lấy chị và khóc. Tôi đã không hề biết và gây ra tội tày trời.
Bố và anh tôi đang công tác nên không thể về kịp. Vào bệnh viện tôi như người mất hồn khi nghe bác sĩ thông báo là không thể giữ được cái thai. Tôi không dám nhìn mặt chị, chỉ biết làm theo những gì bác sĩ yêu cầu. Lần đầu tiên, tôi đút chị ăn, đem đồ đạc về nhà giặt cho chị. Suốt đêm tôi cứ ngồi canh bên giường sợ chị có chuyện xảy ra.
Khi anh về, anh thương chị nên khóc rất nhiều, vậy mà chị liên tục trách mình không cẩn thận, không giữ được con. Chị còn an ủi anh đừng buồn kẻo ảnh hưởng công tác. Nhìn thấy cảnh ấy làm tôi hối hận vô cùng. Mấy ngày liền tôi sống trong dằn vặt chẳng thiết gì ăn uống. Nhiều lần còn suy nghĩ tiêu cực chỉ có chết mới đền hết tội với anh chị.
Cả tuần nay chị nằm viện, tôi tự mình săn sóc cho chị. Chị vẫn dịu dàng nói đừng quá lo cho chị, rồi chị sẽ khỏe lại. Nghe chị nói tôi càng xấu hổ vì tội lỗi. Nhìn chị xanh xao nằm trên giường bệnh cảm giác dằn vặt làm tôi như không thở được. Tôi muốn nói lời xin lỗi và mong chị tha thứ về những suy nghĩ non nớt và hành động thiếu suy nghĩ của mình nhưng không biết mở lời như thế nào.
Tôi muốn quỳ xuống mà thú tội với anh trai mình, nói hết tất cả những gì mình đã làm với chị khi chị về làm dâu. Nhưng tôi sợ lắm, tôi sợ sau khi nghe xong mọi chuyện anh sẽ ghét tôi, thậm chí anh sẽ không bao giờ nhìn mặt tôi nữa. Còn chị sẽ căm hận tôi. Chị vẫn đinh ninh rằng do chị không cẩn thận nên bị ngã, chứ nào biết tôi là tác nhân gây họa. Vì thế nên tôi càng bị dày vò, càng day dứt không sao chịu nổi.
Tôi biết mọi người khi đọc những dòng này sẽ khinh khi và coi thường tôi rất nhiều. Nhưng tôi hoang mang lắm, tôi chẳng biết nên làm thế nào, mong mọi người cho tôi vài lời khuyên.
Theo tri thuc tre
Đang hôn điên đảo ở bụi chuối, cô dâu phải khóc thét khi đụng phải thứ ấy... Nhưng trong lúc vợ chồng Vân đang tân hôn điên đảo thì tay Vân đụng phải một thứ gì đó vừa âm ấm, vừa nhớp nháp rất ghê.... 30 tuổi, cuối cùng Vân cũng lấy được chồng. Bình làm nhân viên kinh doanh cho một công ty nước ngoài nhưng xuất thân từ một vùng quê nghèo. Vân lại là tiểu thư thành...