Vợ đảm không được quyền ốm
Hôm nay, nhìn vợ có bầu, bụng to rồi mà còn phải dậy thật sớm vì không dám ngủ nướng, nhìn vợ đánh dọn nhà vệ sinh, nhìn vợ giặt đồ rồi phơi đồ, nhìn vợ quét dọn nhà cửa xong lại lo cơm nước ngày cuối tuần mà xót vợ vô cùng.
Cứ bảo đàn ông chỉ biết nghe lời bố mẹ mình, rồi khi sống chung trong một nhà, để vợ làm hết mọi việc cũng là có lý do. Người ta chê bai đàn ông cũng không phải không có lý. Bây giờ thì tôi đã ngộ ra, vì chính bản thân tôi nhiều lúc cũng bó tay vì không thể nào ngăn cản được chuyện này. Lắm lúc, phận làm con khó xử, phận làm chồng còn khó xử hơn.
Ngày trước, tôi luôn nhắc vợ, làm vợ là phải nghe lời chồng, về làm dâu thì càng phải nghe lời bố mẹ. Tôi luôn muốn vợ mình phải là một người vợ tốt, gương mẫu để người khác nhìn vào mà khen ngợi. Vợ tôi đúng là một người phụ nữ biết điều, biết kính trên nhường dưới, biết trước biết sau. Từ cách cư xử với hàng xóm tới bố mẹ, tôi đều hài lòng.
Việc vợ nấu nướng, tôi không chê vào đâu được. Bố mẹ tôi cũng phải ca ngợi tài nấu nướng của vợ, toàn món ngon mà bài trí rất đẹp. Ngày về làm dâu, vợ chịu khó dậy sớm, dọn dẹp tươm tất mọi thứ trong nhà, tôi rất hài lòng. Nhưng lâu dần, chuyện đó trở thành thói quen và vô tình, mọi việc đều đến tay vợ.
Trước đây tôi rất nghe lời mẹ, lần nào mẹ nói gì thì dù có quyết định rồi tôi cũng phải xem xét lại sau lời khuyên ấy. Tôi là người con trai mà trong mắt mẹ là rất tốt, rất biết nghe lời, biết tôn trọng người trên. Thế nên, khi vợ về, tôi cũng vẫn tôn trọng quyết định của mẹ hơn vợ mình.
Tôi là người con trai mà trong mắt mẹ là rất tốt, rất biết nghe lời, biết tôn trọng người trên. Thế nên, khi vợ về, tôi cũng vẫn tôn trọng quyết định của mẹ hơn vợ mình. (ảnh minh họa)
Từ bao giờ, công việc trong gia đình tôi đổ hết lên đầu vợ. Có hôm vợ kêu mệt, tôi cũng làm ngơ bảo là cố gắng, nhà có mấy việc đâu. Nhưng đúng là, chính sự vô tâm của tôi khiến vợ chán nản. Có lần vợ phát ốm, thế mà vẫn phải dậy dọn dẹp từ trên xuống dưới ngày cuối tuần. Vợ bảo, &’nay em mệt lắm, em muốn nằm thêm, anh xuống xem có gì bố trí cơm nước giúp em’. Lúc đầu tôi cũng cau có nhưng sau thương vợ nên làm, thế mà mẹ tôi đã hắng giọng nói vọng lên trên tầng rằng, con dâu gì mà ngủ nướng tới tận bảnh mắt không chịu dậy còn bắt chồng làm. Chẳng hiểu sao từ sau lần ấy, tôi lại có thái độ khó chịu với chính mẹ đẻ của mình.
Xuống nhà, nhìn quần áo ngổn ngang, vứt đầy trong nhà tắm từ trên xuống dưới. Nhà thì có mẹ, có em chồng mà không ai động tay vào. Sân nhà thì lá rụng đầy sân, bẩn mà không ai chịu quét. Tôi hỏi mẹ sao không ai dọn dẹp, mẹ bảo đó là việc của con dâu. Tôi đâm bực tức trong người.Bữa trưa ấy, không ai nói chuyện cơm nước. Tôi hỏi mẹ thì mẹ bảo &’mày lên gọi vợ mày xuống làm, ngày nào nó chả làm’. Tôi bực quá quát lên &’vợ con ốm, mẹ với em không làm được sao còn đợi vợ con’. Mẹ tôi hắng giọng &’ốm gì mà ốm, qua tao còn thấy nó khỏe như voi, thế mày không thấy mẹ mày ốm à, tao mệt gần chết đây. Làm gì có kiểu con dâu nằm ườn ra thế’. Tôi bực quá, không nói gì, cho nhịn luôn nếu như không ai chịu động vào bếp. Tôi đi nấu cháo cho vợ.
Vợ tôi chắc nghe được, xuống dưới nhà không cho tôi động vào bếp và tự nấu nướng cơm nước, chuẩn bị thức ăn trong tủ lạnh có sẵn. Mẹ tôi nói với ra &’ốm mà cứ nằm thì bao giờ mới khỏe, dậy khởi động tay chân thì khỏi ngay’. Nghe mẹ nói tôi bực. Người chứ có phải trâu bò đâu mà lại không có ngày ốm đau.
Video đang HOT
Tôi xót vợ nên đã giúp vợ làm các việc trong nhà nhưng mẹ tôi thì cứ ngồi đó, nói cáy nói móc. Thật tình, tôi chẳng thể thương nổi mẹ nữa rồi. (ảnh minh họa)
Bấy lâu nay tôi vô tâm với vợ, không nghĩ vợ mình lại chịu nhiều áp lực từ mẹ đến vậy. Bình thường vợ làm hết, mẹ không nói gì. Nay vợ mới ốm một hôm, mẹ đã nói vậy thì thực tình tôi nghĩ, vợ tôi không thể nào thoát được sự soi mói của mẹ. Vợ hay kêu than, tôi lại làm ngơ, nghĩ là vợ lắm chuyện, con dâu mẹ chồng nào cũng không ưa nhau. Lại bênh mẹ mình nên đâu hay biết, vợ mình lại chịu nhiều áp lực như vậy.
Là một người chồng vô tâm, lúc nào cũng nghĩ tới từ chuẩn mực, lúc nào cũng mong vợ mình làm tròn bổn phận dâu con mà không hề hay nghĩ đến hoàn cảnh của vợ. Thật sự tôi cũng cảm thấy áy náy vô cùng. Vợ đã quá đảm đang, quá chu toàn nhưng tôi lại không hiểu, chuyện vợ ở nhà chồng với người mẹ chồng, em chồng khó tính như gia đình tôi đã chịu khổ như thế nào. Vợ sợ tôi nghĩ ngợi, bảo vợ ki ke, kêu ca này kia nên nhịn, không dám nói, mà nói ra tôi cũng không hiểu nên đành…
Hôm nay, nhìn vợ có bầu, bụng to rồi mà còn phải dậy thật sớm vì không dám ngủ nướng, nhìn vợ đánh dọn nhà vệ sinh, nhìn vợ giặt đồ rồi phơi đồ, nhìn vợ quét dọn nhà cửa xong lại lo cơm nước ngày cuối tuần mà xót vợ vô cùng. Người ta có thể nghỉ ngơi thoải mái thời kì này, có thể thảnh thơi ngủ nghỉ ngày cuối tuần thì với vợ, ngày cuối tuần cứ như ngày bị tra tấn, bao nhiêu việc đổ lên đầu, chuẩn bị đi chợ, nấu nướng cho bao nhiêu người.
Tôi thề là tôi sẽ phải nỗ lực hết mình làm việc đó, để vợ không còn phải sống cuộc sống mệt mỏi như thế này. (ảnh minh họa)
Tôi xót vợ nên đã giúp vợ làm các việc trong nhà nhưng mẹ tôi thì cứ ngồi đó, nói cáy nói móc. Thật tình, tôi chẳng thể thương nổi mẹ nữa rồi. Tôi ra mặt bênh vợ, mắng em mình vì không chịu làm ăn gì, sau này rồi cũng sẽ đi làm dâu thì em tôi làm um lên. Vợ ái ngại bảo tôi nói vậy ảnh hưởng cuộc sống gia đình, tôi thấy thương vợ biết bao.
Tôi đã nghĩ đến chuyện này, ra tay giúp vợ làm việc nhà, nhưng mà cứ mỗi lần nhìn ánh mắt của mẹ lại thấy cảm thương thay cho vợ. Vì tôi làm vậy lại là hại vợ tôi, nhưng không làm thì vợ cũng chết dở, mệt phờ người. Lắm đêm nằm an ủi vợ, xoa bụng vợ mà rằng &’anh sẽ cố gắng bằng mọi cách để sớm chuyển ra ở riêng, sớm cho em một tổ ấm mới, để em có thể yên tâm mà an dưỡng, mà chăm con’. Tôi thề là tôi sẽ phải nỗ lực hết mình làm việc đó, để vợ không còn phải sống cuộc sống mệt mỏi như thế này.
Bây giờ thì tôi càng hiểu tại sao nhiều người lại sợ làm dâu như vậy. Các đức ông chồng hãy tìm hiểu cuộc sống của vợ mình, cố gắng hiểu vợ hơn một chút chứ đừng khư khư bảo thủ nghĩ nhà mình là trên hết. Làm dâu không giống như con trai trong nhà, có thể làm gì cũng được, ngủ nướng cũng được. Làm dâu là phải dậy sớm, phải dọn dẹp, phải nấu nướng, phải phục vụ nhà chồng. Nhưng phải xem lại, việc đó vợ có làm nổi hết không… Đừng khiến những người yêu thương đều khó chịu với nhau và chịu áp lực trong cuộc sống mà vốn là của họ.
Theo Khám phá
Đếm đi đếm lại xấp tiền lẻ nhàu nhĩ trị giá 50 triệu đồng của vợ đưa, tôi chỉ biết rơi nước mắt hối hận
Tôi ngơ ngác nhìn vợ, Thảo nói xong thì đi ra. Tôi ngồi đếm xấp tiền lẻ vợ đưa. Những tờ tiền nhàu nhĩ đến khó tin. Đếm đi đếm lại tôi vẫn cứ nhầm nhưng rồi cuối cùng tôi cũng biết được cục tiền đó trị giá 50 triệu.
Sinh ra trong một gia đình nghèo khó, tuổi thơ không đủ ăn, tôi đã thấm thía quá đủ những nỗi vất vả mà tuổi thơ mình đã phải chịu đựng. Thế nên từ đó, tôi quyết tâm làm giàu và tập thói quen sống tiết kiệm. Không được đi học đại học vì phải đi làm thêm từ nhỏ, tôi cố gắng học nghề mộc của ông chủ nơi tôi làm việc. Đến năm 20 tuổi, tôi đã trở thành thợ mộc giỏi nhất ở xưởng.
Với vốn kinh nghiệm tích lũy được trong khoảng thời gian đi làm, cộng với số tiền đã tích lũy được, tôi mạnh dạn mở một xưởng mộc nhỏ. Công việc ban đầu rất khó khăn nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, các sản phẩm từ xưởng của tôi rất được đánh giá cao. Tôi dần dần thu được tiền. Có tiền, tôi lại mở thêm các cơ sở kinh doanh mới. Tất cả đều làm ăn rất phát đạt.
Lúc đó, bố mẹ tôi cứ giục tôi lấy vợ. Tôi thì đã có mối tình 6 năm với Thảo. Cô bé hàng xóm chịu thương chịu khó, lớn lên cùng tôi trong suốt mấy năm nghèo khổ. Chúng tôi có hẹn thề với nhau rằng, khi nào Thảo 25 tuổi thì sẽ làm đám cưới. Quay qua quay lại, tôi cứ mải mê với sự nghiệp nên đến lúc Thảo 33 tuổi chúng tôi mới nghĩ đến chuyện kết hôn.
Tôi từng có một tuổi trẻ cực khổ (Ảnh minh họa)
Có tiền, đi ra ngoài tiếp xúc với nhiều phụ nữ thành đạt, tôi cảm thấy cô hàng xóm của mình sao mà già nua, xấu xí. Trong thâm tâm, tôi không muốn cưới Thảo nữa, nhưng vì không muốn mang tiếng "tham đó bỏ đăng" nên tôi đành gật đầu làm đám cưới cho yên chuyện.
Chúng tôi về sống với nhau một nhà mà cứ như hai người dưng. Tôi đi suốt ngày, Thảo thì ít nói. Cả ngày, tôi chỉ về ăn mỗi bữa tối, nhưng thường thì rất muộn. Tôi vốn tính tiết kiệm nên ít khi đi ăn nhà hàng, tôi cũng chỉ đưa cho vợ tôi một số tiền đủ dùng để chi tiêu trong gia đình chứ không hề hoang phí.
Nhưng vợ tôi cứ nghĩ tôi giàu lắm hay sao ấy. Bữa cơm nào cô ấy cũng chuẩn bị bao nhiêu món ngon và đắt. Lúc đầu tôi không nói, nhưng càng ngày cái tần suất đó càng nhiều nên tôi bực. Tôi gắt lên với vợ: "Em nghĩ chồng em cày ngoài xưởng cả ngày để làm gì? Đồng tiền kiếm được khó lắm, sao em không biết trân trọng. Anh thì quen cực khổ rồi, nhưng có vẻ như em không hiểu được nhỉ?".
Đêm đó, tôi nghe tiếng vợ tôi khóc thút thít trong nhà tắm. Tôi tức điên bỏ lên tầng . Nói đúng thế còn khóc lóc cái nỗi gì cơ chứ. Từ hôm đó, tôi thông báo không ăn cơm nhà, bớt luôn tiền tiêu pha hằng ngày.
Tôi đi giao dịch với khách hàng nhiều, bạn bè cũng rủ rê đi tăng hai, tăng ba. Nhiều lần chán vợ, tôi cũng đi. Chả hiểu sao cái lần ấy tôi gặp Huyền và say mê em ấy. Thực ra Huyền không phải là gái nhà hàng, em là thư ký của công ty bạn tôi. Huyền khiến cho con tim chai sạn của tôi trẻ lại. Và lần đầu tiên trong đời, tôi bỏ qua những quy tắc của chính mình. Tôi vung tiền cho những chuyến đi với Huyền, mua sắm cho em đủ thứ để chiều lòng người đẹp. Vợ chồng tôi cưới nhau đã 4 năm nhưng Thảo vẫn chưa mang thai, cô ấy cũng không đi làm, suốt ngày ru rú ở nhà, tôi hỏi cái gì cũng không biết.
Tôi bắt đầu vắng nhà nhiều hơn rồi lao vào các cuộc du lịch với Huyền. Xưởng mộc bị bỏ bê, các lô hàng bị đình trệ, dồn ứ, nhân viên nhân dịp đó biển thủ rất nhiều gỗ mà tôi không hề hay biết. Đến khi khách hàng kêu quá trời, tôi mới ngã ngửa, nhưng mọi việc đã quá muộn.
Các khách hàng thân thiết rút lui, đòi bồi thường, nhân viên thì xin nghỉ sang làm cho đối thủ. Tôi lâm vào tình trạng đơn thương độc mã, không biết làm sao. Tiền vay vốn ngân hàng thì đã đến hạn trả, tôi quay quắt, không biết kiếm đâu ra tiền. Thấy Huyền cũng giàu có, tôi muối mặt định vay bồ nhưng vừa mới mở miệng đã bị Huyền chặn họng: "Tưởng anh giàu có như nào, hóa ra cũng phải đi vay tiền gái? Thôi dẹp đi".
Rồi Huyền biến mất nhanh chóng như thế. Tối hôm đó tôi về nhà, ngồi vò đầu bứt tai trong phòng, không biết lấy đâu ra tiền để trả nợ ngân hàng thì Thảo thò đầu vào gọi: "Anh ơi, ra ăn cơm". Sẵn cơn điên, tôi vớ ngay cây đèn ngủ ném cái vèo đến chỗ vợ. Thảo né không kịp, bị chảy máu chân. Lúc đó tôi mới hét lên: "Đang điên đầu nghĩ tiền trả nợ, cơm với chả nước".
Rồi tôi bỏ mặc vợ ngồi đó với vết thương đang chảy máu, tôi đóng sầm cửa lại. Một lúc sau, tôi lại nghe tiếng gõ cửa. Vợ tôi e dè cầm một túi nilon đi vào. Tôi chưa kịp nói gì thì cô ấy đã lên tiếng: "Anh cầm tạm số tiền này trước đi. Đây là tiền em tiết kiệm được từ chi phí sinh hoạt hằng ngày, mỗi ngày một ít. Toàn tiền lẻ đi chợ thôi...".
Đến khi nhận được cục tiền lẻ vợ đưa tôi mới thấy có lỗi với cô ấy (Ảnh minh họa)
Tôi ngơ ngác nhìn vợ, Thảo nói xong thì đi ra. Tôi ngồi đếm xấp tiền lẻ vợ đưa. Những tờ tiền nhàu nhĩ đến khó tin. Đếm đi đếm lại tôi vẫn cứ nhầm nhưng rồi cuối cùng tôi cũng biết được cục tiền đó trị giá 50 triệu. Một con số không hề nhỏ. Thì ra ngày nào đi chợ vợ tôi cũng bớt lại chút tiền để... nuôi lợn. Cô ấy ăn uống rất đạm bạc, những thức ăn ngon toàn để dành lại cho tôi. Vậy mà...
Tôi cầm số tiền lẻ nhàu nhĩ vợ đưa mà nước mắt chảy ròng ròng. Thì ra tôi luôn có một người vợ thảo hiền ở bên cạnh để cùng tôi vượt qua mọi khó khăn, vậy mà có lúc, tôi bị mờ mắt bởi những thứ hão huyền khác.
Theo Một Thế Giới
Nhiều đêm mở mắt nhìn vợ, tôi giật mình hốt hoảng Tôi biết vợ làm đẹp là vì tôi, nhưng tôi sợ cô ấy đam mê quá rồi chuốc họa. Hơn nữa, vợ cứ như trước kia là tôi yêu thương lắm rồi. Vợ chồng tôi kết hôn được gần 3 năm, có một con trai vừa tròn 2 tuổi. Bản thân tôi chỉ là nhân viên nhà nước bình thường, còn vợ là...