Vợ dại
Anh nặng gánh không chỉ vì lo nuôi bố mẹ già, mà còn phải nuôi vợ, nuôi con. Vợ anh còn trẻ, con đã lớn tuy nhiên cô ấy không làm được ở đâu lâu, vì cứ đụng đâu hỏng đó, không kiên trì bao giờ
Ảnh minh họa
Vợ anh học mới hết lớp chín, thi tốt nghiệp không đỗ nên ở nhà phụ bán hàng với mẹ. Chị toàn chống chế với anh: “Em cho bạn chép, bị đánh dấu bài, nên mới ăn điểm kém”.
“Số “8″ con viết giống chữ “S” ấy, rồi viết một chữ “S” ngược nữa là thành”, vô tình nghe chị dạy thằng bé đang vào lớp một anh giật cả mình, liền dành thời gian xem vở tập viết của con.
Anh thấy con viết đầy một trang có chữ “Cấ”, hỏi thì nó bảo mẹ dạy viết thế để vừa luyện chữ có mũ và dấu luôn. Anh nhẹ nhàng nói con không viết như thế bởi đó là chữ không có nghĩa. Rồi anh nhắc nhở chị khi dạy con phải cẩn thận, chị liền mắng át thằng bé rằng mẹ có dạy thế đâu.
Không chỉ thế vợ anh còn luôn tỏ ra “nguy hiểm”, chị hay lên lớp người khác, ra cái điều mình hiểu biết hơn, chị kẻ cả: “Hơn nhau tấm áo manh quần, biết cách ăn mặc nó thể hiện đẳng cấp khác, phải đàng hoàng. Phụ nữ không biết chăm chút cho mình chồng chán thì đừng có trách”.
Bản thân chị lúc nào cũng ăn mặc đẹp, ngày thay mấy bộ, ra chợ mua mớ rau cũng phải mặc áo váy.
Video đang HOT
Không cần biết chồng đi làm vất vả ra sao, cứ có tiền là vợ anh chẳng cần tính toán gì hết, phải tiêu cho đã tay. Có vẻ tự hào nên suốt ngày chị kể, khoe các cô giáo khen thằng cu Hoàng đẹp trai, quần áo xịn, cứ thắc mắc chưa được gặp bố nó để chiêm ngưỡng, chắc là cũng ngời ngời không kém…
Tiện thể chị khoe chồng làm lắm tiền, cứ một tấc đến giời, nói giọng của người rất sẵn của: “Bà xem có mảnh đất nào vừa tiền bảo con với, dạo này đất rẻ kiếm thêm miếng để dành”. Trong khi cả nhà vẫn đang đi ở trọ, khiến bao phen anh muối mặt và luôn nói giọng rất khẩn khoản, mong vợ đừng “nổ” nữa kẻo khổ anh.
Anh vẫn khiêm tốn nói với mọi người, anh làm lương văn phòng, đủ nuôi vợ dại, con thơ cùng bố mẹ già đã là nỗ lực lắm rồi, sau này ông bà muốn gần con cháu, đành bán đất quê thì may ra mới có tiền mua chung cư, chứ đất đắt ngang vàng, tiền đâu mà mua.
Bố mẹ anh biết tính con dâu nên sốt ruột, thi thoảng muốn lên nhìn ngó cháu cho yên tâm, thì chị lại không thoải mái, cứ luôn miệng thoái thác, kiếm cớ chật chội, than rằng bị ông bà soi mói, làm phiền.
Động có việc gì chị cũng đưa lên trang cá nhân công khai than thở, phơi bày những chuyện cỏn con, tủn mủn. Người thông cảm thì ít người cười cợt, chê trách thì nhiều. Vợ anh dại đến mức chuyện bé tí cũng đi “tâm sự” với mẹ đẻ, để rồi bà chưa hiểu mức độ nghiêm trọng đến đâu, vội nhờ đứa cháu gần đấy đến giảng hòa, phân giải cho vợ chồng các em nó hiểu. Thế là người người biết, nhà nhà biết, thành lớn chuyện trong khi thực chất chẳng có gì to tát…
Anh cố gắng chấn chỉnh, uốn nắn từng chút một, nhưng toàn chuyện “mất bò mới lo làm chuồng” xảy ra sự việc rồi mới góp ý được, bởi có cái dại nào giống cái dại nào đâu…
Theo DanTri
Ân hận và ám ảnh những tội lỗi quá khứ
Dù tôi cố gắng đi chùa hay làm từ thiện cũng không vơi đi được sự day dứt trong lòng mình.
Tôi sinh ra trong một gia đình công nhân nghèo, là con út nên được ba mẹ thương yêu và che chở. Tuổi thơ của tôi cũng cực khổ khi bắt đầu phụ giúp ba mẹ lúc 5 tuổi, mọi việc cứ trôi qua êm đềm cho đến khi tôi đi học Cao đẳng trên thành phố.
Có mơ tôi cũng không ngờ rằng mình có thể rơi vào tình trạng đau khổ như thế này. Năm 19 tuổi tôi vui vẻ, hoạt bát và là đứa con ngoan của ba mẹ nhưng tất cả thay đổi khi tôi gặp anh- người đàn ông từng trải hơn tôi 7 tuổi. Mọi chuyện bắt đầu khi tôi bị anh cướp mất "cái ngàn vàng". Có lẽ cả đời này tôi không bao giờ quên được cái đêm kinh hoàng ấy.
Hôm đó tôi và anh gặp nhau ở quán cà phê đôi, ngồi một lúc tôi thấy mình lâng lâng buồn ngủ và trong cơn mê tôi có cảm giác đau không tả nổi, khi tỉnh dậy thấy cả hai không mảnh vải che thân tôi hiểu rằng mình đã mất đi đời con gái. Lúc đó tôi mới quen anh được 6 tháng.
3 năm bên nhau, anh có dẫn tôi về ra mắt nhưng anh vẫn luôn tán tỉnh các cô bé teen và trẻ hơn tôi... 3 năm tôi chịu nhiều đau khổ nhưng vẫn cố níu kéo anh. Rồi anh nói muốn chia tay với tôi vì "Anh không còn tình cảm với em nữa. Anh xin lỗi anh đã làm nhiều có lỗi với em. Em hãy buông tay anh đi. Anh yêu bé Yến. Anh và em vậy cũng không hạnh phúc". Tôi đau khổ không đồng ý nhưng anh xem tôi như dịch bệnh chỉ muốn tránh xa và nói "Em còn vậy anh xem thường thêm".Tôi đành phải chấp nhận rời xa anh.
Lúc đó tôi mới tốt nghiệp và mong có việc làm để có thể thôi nghĩ về anh. Khi đang trên đường xin việc tôi đã gặp tai nạn xe và được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Tôi bị gãy xương đòn và gãy tay. Tay tôi nát cả cùi trỏ nên phải vừa bó bột vừa gắn đinh nẹp. Thời gian đó thấy ba mẹ xin cháo từ thiện tôi thấy mình bất hiếu quá. Tôi tự nhủ sẽ hiếu thảo hơn nhưng dường như tôi không có cơ hội đó.
Khi phát hiện mình chậm kinh hơn 1 tháng, tôi nhờ bạn mua que thử và tôi biết được mình có thai (đứa con thứ ba của tôi và anh). Tôi hoảng sợ và rơi vào trạng thái trầm cảm, tôi không cười không nói chuyện với ai. Ban đầu ba mẹ nghĩ tôi vì chia tay nên vậy nhưng sau đó ba mẹ tưởng tôi bị bỏ bùa nên đưa tôi tới thầy chữa "bệnh".
Vào bệnh viện tâm thần ai ai cũng nói nhảm và cười, tôi nhìn thấy họ vậy tôi cũng cười như một con điên. Ba mẹ tưởng tôi điên và không biết rằng lúc đó tôi cười bản thân mình quá ngu ngốc. Tôi suy nghĩ đến anh đang hạnh phúc còn tôi thành ra thế này, tôi hận anh. Tôi gọi điện thoại cho anh nói sẽ tới nhà nói với cha mẹ anh những gì anh gây ra cho tôi. Nhưng anh nói "Mày muốn làm gì thì làm, đừng có làm phiền tao con điên. Coi chừng tao cho ba mẹ mày biết mày có thai. Mẹ mày bị bệnh tim mà đúng không. Mày phá nhà tao thì đừng trách tao". Tôi nghe mà không thể tin được người đã từng ôm ấp mình là kẻ ghê tởm như vậy. Tôi cảm thấy mình thật kinh tởm. Tôi ghê sợ cơ thể mình. Tôi cũng không liên lạc với anh hay gia đình anh, tôi sợ anh sẽ nói cho mẹ tôi biết.
Hãy chắc rằng những gì bạn làm và quyết định hôm nay không là những hối hận và đau khổ hôm sau (Ảnh minh họa)
Tôi đã quyết tâm giữ đứa bé lại nhưng mẹ phát hiện ra khi tôi mang thai được 3 tháng. Mẹ tôi lên cơn đau tim và nói sẽ chết nếu tôi không bỏ đi. Ba tôi thì luôn nghĩ tôi là con ngoan không ngờ tôi hư hỏng vậy. Ba tôi sụp đổ hoàn toàn. Tôi trở thành tội nhân trong nhà khi ba thì bệnh mẹ thì nằm không thở được. Tôi đã chấp nhận bỏ.
2 năm trôi qua kể từ ngày bỏ đứa bé ấy tôi không tha thứ cho mình được. Tôi xin được việc làm và cố gắng vui vẻ để chuộc lỗi với ba mẹ. Nhưng dù tôi có cười vui vẻ trước mọi người thì tôi cũng không thể cười vui như trước đây được. Mẹ luôn hỏi tôi: "Mẹ mong con có thể cười vui như xưa, khi con chưa lên thành phố ấy. Không biết khi nào mẹ mới thấy con cười như vậy? Con hãy quên hết đi và tha thứ cho mình đi. Con coi như con mắc nợ người ta và giờ con đã trả như vậy là quá đủ rồi". Tôi chỉ im lặng với mẹ. Hằng đêm tôi luôn khóc khi nghĩ về các con.
Giờ đây tôi không còn hận anh- người đã gây cho tôi nhiều đau khổ. Anh cũng hay gọi và hỏi thăm tôi. Anh hỏi tôi tha thứ cho anh chứ. Tôi nói không hờn không giận vì hận thù ai đó chỉ làm mình thêm mệt mỏi. Anh nói xin lỗi đã làm nhiều việc có lỗi với tôi. Tôi không hận anh nhưng tôi hận mình, hận những gì đã làm với các con. Nhìn trẻ con tôi lại nghĩ các con nhiều hơn. Nỗi đau ấy có lẽ theo tôi cả cuộc đời này.
Tôi luôn hỏi bản thân mình rằng "Các con có hận mẹ không. Mẹ thật nhớ các con lắm. Nếu mẹ đi theo các con thì hay quá. Mẹ có ích kỷ không giết sinh mệnh các con mà mẹ lại sống- người đầy tội ác như mẹ. Mẹ sẽ sống thay phần của các con và để chuộc lỗi với ba mẹ của mẹ". Và dù tôi cố gắng đi chùa hay làm từ thiện cũng không vơi đi được sự day dứt trong lòng mình.
Cuộc đời trải qua nhiều đau khổ nhưng tôi vẫn vượt qua vì tôi còn có gia đình và những người xung quanh. Các bạn những ai gặp hoàn cảnh như tôi hãy cố gắng vượt qua nó vì chúng ta không thể ích kỷ ra đi khi mà mọi người yêu thương mình phải đau khổ. Cuối con đường sẽ có ánh sáng chỉ cần các bạn vượt lên tất cả. Có thể sống và giúp ích cho những người khác đang cần giúp đỡ cũng sẽ làm thấy các bạn sống thật ý nghĩa và có ích. Những bạn gái trẻ thì nên cẩn thận đừng nên quá tin vào những lời nói ngọt ngào. Hãy nhìn người ấy làm gì được vì bạn chứ đừng tin những gì họ nói. Hãy chắc rằng những gì bạn làm và quyết định hôm nay không là những hối hận và đau khổ hôm sau.
Theo VNE
Chỉ cần em hạnh phúc Anh yêu em, nhưng sẽ có người thay thế anh quan tâm và lo lắng cho em, chỉ vì anh thất bại rồi... Ngày anh đặt chân đến mảnh đất Sài Gòn phồn hoa này, mang theo bao nhiêu mơ ước của tuổi trẻ, bao khát khao lập nghiệp trong khi mới tuổi 18. Tài sản đầu tiên chỉ là chiếc xe đạp...