Vợ đã xấu lại còn sống quá bẩn?
Tôi viết tâm sự này không nhằm mục đích kể xấu vợ mà mong muốn nhận được sự đồng cảm của những người có hoàn cảnh tương tự cùng với lời khuyên.
Tôi xin giới thiệu sơ qua về bản thân để cho các bạn phần nào hiểu được con người tôi. Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo vùng đất cố đô. Từ nhỏ tới lớn tôi chỉ biết học và học với mục đích thoát khỏi cảnh nghèo đói như bố mẹ đang sống. Tuy nhiên cuộc đời của tôi như một trận bóng đá, luôn có sự bất ngờ khiến tôi không thể lái theo ý của bản thân.
Mặc dù học giỏi nổi tiếng nhưng phải mất 2 năm tôi mới đỗ và học hệ cao đẳng trường ĐH Công Nghiệp Hà Nội. Trong suốt 3 năm học tôi cũng chỉ biết vùi đầu vào học, phấn đấu cho một mục tiêu ban đầu, nên tôi luôn là người có thành tích học tập cao nhất lớp. Cuộc đời lại lần nữa trêu tức tôi khi các bạn ra trường đều lần lượt có công việc ổn định và xây dựng gia đình trong khi tôi lang thang hết trong Nam rồi ngoài Bắc. Sau 3 năm ra trường công việc mới tạm ổn trên đất Hưng Yên. Với bản tính nhút nhát, sống nội tâm do vậy trong suốt mấy năm học và đi làm tôi chưa từng có mảnh tình vắt vai nên kinh nghiệm yêu đương hầu như là số không tròn chĩnh.
Tôi gặp và quen em tại một quán cà phê, hôm đó được một anh bạn mời đi uống nước, em là người cùng làng của anh ấy. Không hiểu sao vừa nhìn thấy em trái tim đóng băng mấy năm của tôi đã bị tan chảy hoàn toàn. Cái nhìn đầu tiên của tôi về em là sự cá tính thông qua mái tóc ngắn cắt như con trai, em không đẹp, thậm chí là khuôn mặt gai góc rất nam tính. Suốt buổi tối hôm đó tôi chỉ nói chuyện với em, không màng đến người xung quanh. Tình yêu của tôi nhanh tới mức chỉ sau 4 ngày làm quen tôi đã tỏ tình, lần đầu em chỉ nhìn và không nói gì, lần sau nữa em mới đồng ý. Khi được em đồng ý tôi đã hạnh phúc vô cùng, tưởng như không gì sánh nổi.
Sau thời gian tìm hiểu tôi cũng biết được quá khứ của em. Trước tôi em đã yêu và dành hết tình cảm cho một anh trong làng, tình yêu của họ kéo dài 4 năm, sau đó vì một lý do (tôi không biết) họ đã bỏ nhau mặc dù trước đó hai bên gia đình sang chơi nhà nhau. Thực sự khi biết tin này tôi cũng hơi buồn nhưng có lẽ do tình yêu của mình quá lớn, với sự ngu ngơ của kẻ lần đầu yêu tôi vẫn chấp nhận quá khứ của em. Rồi chuyện gì đến cũng đến, em dính bầu sau hai tháng yêu tôi. Trong thời gian mang bầu em dường như không có chút kiến thức gì về chăm sóc thai nhi, em vẫn phóng xe chạy ầm ầm, uống rượu khi liên hoan, thức khuya, không có chế độ kiêng cữ gì… Vì thế con của chúng tôi đã không giữ được. Sau 4 tháng yêu em tôi đã kết thúc bằng một đám cưới như bao người.
Khi mới cưới chúng tôi không về nhà bố mẹ em ở mà vẫn tiếp tục thuê trọ. Sau hơn một tuần sống cùng em tôi mới bắt đầu thấy hối hận trước các quyết định của bản thân. Dù sống chỗ tập thể nhưng em không đoái hoài đến tính sĩ diện của bản thân tôi. Ngay ngày đầu em đã lập lịch rửa bát cho tôi, bát đũa sau khi ăn, quần áo sau khi tắm em không giặt mà ngâm qua đêm, thậm chí qua ngày, nhà cửa không bao giờ em lau, khi đi làm về áo lót em cởi ra quăng mỗi góc giường một cái…, nếu có khách bất ngờ đến phòng chơi thì không thể dọn kịp. Tôi đã hết lời nhắc nhở em, có hôm quăng cả đống bát đĩa ngâm vào sọt rác nhưng em chỉ được hôm trước hôm sau đâu lại vào đấy, đến nỗi tôi chán không thèm nhắc nữa.
Cưới nhau gần một năm chúng tôi chuyển về làng em ở và thuê một căn nhà cách nhà bố mẹ vợ khoảng 300m. Lúc này em có thai trở lại, do thai yếu và công việc của em phải đi lại nhiểu (em làm trình dược viên) nên quyết định nghỉ hẳn ở nhà. Từ ngày về làng và gần bố mẹ em lại càng lười hơn. Hàng ngày việc đi chợ em giao hẳn cho mẹ, quần áo em gom 2-3 ngày sau đó mang vào nhà bố mẹ tống hết vào máy giặt mà chẳng cần biết thứ đó có giặt được bằng máy không. Quần áo khô tối bà và mẹ gấp gọn cho vào túi nilong để mang về em cũng chẳng thèm treo vào tủ. Em thường thức dậy khoảng 10-11h trưa, sau đó vào nhà bố mẹ đẻ ăn cơm, chiểu 17h khi tôi làm về em mới về.
Thỉnh thoảng có hôm em nấu ăn còn đa số là tôi nấu. Ăn xong việc rửa bát hoàn toàn do tôi đảm nhận, hôm nào mệt không rửa, nhờ em thì phải tối ngày hôm sau khi chuẩn bị đi ăn bữa mới em mới rửa. Nhà cửa chưa một lần em lau hay quét dọn nên luôn trong tình trạng bừa bộn, quần áo thay ra em có thể bỏ trên giường, dưới ghế… hoặc bất cứ đâu. Nhà có tủ lạnh nhưng đồ ăn không hết hoặc thực phẩm mẹ vợ mua về nếu không bỏ vào tủ thì em vẫn để nguyên thế, nhiều lần thực phẩm phải bỏ đi vì cái sự “vô tâm” của em. Còn những gì đã bỏ trong tủ lạnh mà 1-2 ngày chưa dùng thì em để thối trong tủ luôn, cái cảnh đĩa hoa quả, thức ăn thừa để trong tủ từ 1-2 tháng là bình thường, nếu tôi không dọn thì đâu vẫn chỗ đó.
Từ ngày em sinh con bao nhiêu việc lại đổ hết lên đầu bà ngoại và cụ, từ việc tắm cho con, cho con uống sữa, uống thuốc, cho con ăn bột… và khi con lớn là đưa và đón con đi học. Hàng ngày khi em còn đang giấc nồng trên giường thì bà ngoại đã ra đón con về cho con ăn, đưa con đi học. Tính đến nay cưới vợ được 4 năm tròn nhưng chưa bao giờ em nấu cho tôi một bữa sáng. Thậm chí thỉnh thoảng mẹ tôi có lên thăm cháu, hàng sáng nếu tôi không nấu ăn thì em cũng cho cả nhà nhịn. Tôi đã rất bực mình nói thì hôm sau em nhờ bà ngoại mua sẵn đồ ăn. Người vợ khác thường xuyên đổi bữa hoặc lên mạng tìm các món ngon cải thiện cho chồng con, còn em thời gian đó em lên mạng chơi điện tử. Thương con còi chủ nhật tôi phải lên mạng tìm công thức mua đồ về nấu cho con, còn em cứ dửng dưng như không phải việc của em. Ngẫm mà buồn.
Video đang HOT
Em không biết cách chi tiêu. Tiền làm ra bao nhiêu cũng hết, nhưng chẳng làm được việc gì lớn. Em tiêu tiền theo cảm hứng. Lúc thích em có thể mua một lúc 2-3 cái váy nhưng sau đó lại bỏ hết, nhiều cái còn chưa được chủ nhân mặc lần nào. Đơn giản vì em đâu có biết cách phối quần áo với dáng người nên đồ em mua thường bị lỗi. Con còi cọc nhưng chưa một lần em quan tâm tới nó, họa lắm em mới mua hoa quả cho con nhưng sau đó tống hết vào tủ lạnh mà không cho con ăn. Tôi đã phải vứt bỏ hàng cân hoa quả trong tủ do để lâu không sử dụng được.
Cái lười của em thì tôi có thể dọn thay được nhưng bản thân em sống rất bẩn. Em lên lịch tắm cho mùa hè từ 1-3 ngày tắm một lần, còn mùa đông thì thấp nhất một tuần em tắm một lần, có khi cả nửa tháng. Nhiều hôm do có việc nên em phải dậy sớm hơn mọi khi thì y như rằng những hôm đó em không cần chải răng rửa mặt, ngủ dậy em chỉ kịp thay bộ quần áo và đi ngay, điều này lý giải vì sao trong túi em luôn rất nhiều kẹo cao su.
Em không tôn trọng chính bản thân em. Em không đẹp, nếu không nói là xấu, em không biết ăn mặc nhưng lại không chịu học hỏi. Trên người em quần áo luôn nhàu nhĩ, co rúm. Lúc ở nhà em diện những bộ đồ tôi không thể nhìn nổi. Rồi cách ăn nói cộc lốc, không thưa hỏi của em không ít lần tôi bị mẹ và chị gọi điện mắng cho nói là không biết dạy vợ. Mỗi lần em về quê là một lần tôi lo. Dù về quê hay về nhà mẹ đẻ ăn cơm em không động tay chân làm gì mà chỉ ngồi chơi điện tử hay xem phim. Khi mọi người nấu xong em lại xuống bếp ăn trước, nhiều lần nhìn em mà chỉ ước có cái lỗ để chui xuống.
Tôi đã dùng đủ mọi biện pháp từ nhẹ nhàng, dọa dẫm, nổi nóng… và thưa chuyện với bố mẹ, nhưng đến nay em không có chút thay đổi nào. Vì con cái, vì gia đình 2 bên tôi chưa đủ lạnh lùng để bỏ em. Vì em mà giờ tôi mất niềm tin vào cuộc sống vào tương lai. Giờ tôi phải làm sao đây mọi người? Mọi người chia sẻ giúp Tôi. Xin cảm ơn !
Theo VNE
Là phụ nữ, sao cứ phải cố tỏ ra mạnh mẽ? Hãy học cách tự yêu chính bản thân mình đi!
Dù có bị bỏ rơi, hất hủi, hay thậm chí là bị chà đạp,... phụ nữ cũng không được cho phép để bản thân mình rơi vào cảnh bi quan, hay cảm thấy chỉ có một mình.
Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ
Cho dù họ là ai, là phái mạnh hay những kẻ mềm yếu, họ cũng cần có những phút giây yếu đuối, cũng vậy. Nên chúng ta, những người sinh ra vốn đã mang danh "yếu đuối", không cần cảm thấy xấu hổ hay mắc cỡ vì những phút giây mềm yếu ấy. Sống thực với bản thân và đối diện với những ưu phiền, mất mát càng rèn cho chúng ta thêm sự trưởng thành và không bi quan hơn trong cuộc sống.
Vui thì hãy cười, buồn thì hãy khóc cho thỏa thích, đừng cố gắng gượng, ép bản thân mình phải thoát ra cái yếu đuối ấy, để rồi tự mình tìm cách "chôn" mình vào hố sâu của sự bế tắc.
"Đơn độc!", đó không phải là một câu kết thúc mọi việc, cũng không phải là dấu chấm hết dành cho ai. Chỉ có những người tự tách bản thân mình ra khỏi xã hội, trốn tránh và "ẩn mình" dưới vỏ bọc của sự mạnh mẽ, thì mới dồn bản thân vào cái gọi là "đơn độc". Bởi, không ai có thể mạnh mẽ suốt đời, cũng không ai có thể sống trong "vỏ bọc" ấy hoài được.
Làm những việc chưa bao giờ dám nghĩ đến
Hãy làm những việc mình thích, thực hiện những điều mình yêu, quan tâm đến bản thân mình nhiều hơn, thay vì cứ để ý đến những điều thiên hạ nói. Phụ nữ hãy cứ tin rằng, bản thân mình có điều gì đó đặc biệt thì "người đời" mới có nhiều điều để nói, "thiên hạ" mới có chuyện để bàn. Cứ vui đi vì cuộc đời không như mình nghĩ, vậy hà cớ gì cứ nghĩ đến nó hoài.
Người đời có quan tâm, có để ý đến mình thì họ mới góp ý, mới dị nghị, có thể "hơi quá lời" làm chúng ta buồn, nhưng những điều ấy càng là động lực để một người mạnh mẽ hơn, thay vì suy nghĩ theo hướng tiêu cực. Nghĩ thoáng và đơn giản gì cuộc sống sẽ dễ dàng hơn.
Chia sẻ và tìm đến sự đồng cảm
Nếu cảm thấy bản thân mình bị , tâm trạng chúng ta không được ổn,... Phái nữ ạ, chỉ cần chúng ta chia sẻ, chỉ cần chúng ta học được cách quan tấm đến bản thân, quan tâm đến những thứ xung quanh, thì bên cạnh chúng ta luôn còn những người vẫn "âm thầm" dõi bước theo ta.
Là một người , hãy cứ quan tâm và để ý đến những gì mình muốn quan tâm thôi, không cần phải nghĩ quá nhiều đến những thứ khác, để rồi lại phải cho rằng, trên thế giới này, không ai hiểu mình, không ai quan tâm đến mình.
Là phái đẹp, khi sinh ra, bản chất của chúng ta đã là một điều đặc biệt, "Hoa nở là để ngắm, sinh ra là để được yêu thương". Chính vì lẽ ấy, chúng ta hãy cứ tin rằng, dù bạn có đẹp hay không, dù bạn có khuyết điểm to bự đến cỡ nào... chỉ cần chúng ta biết cách "hòa nhập" với cuộc sống thì có rất nhiều điều mới mẻ đang chờ đợi chúng ta ở phía trước.
Học cách tự yêu chính bản thân
Sự quan tâm không chỉ đến từ , sự quan tâm cũng không chỉ xuất phát từ một khía cạnh nào, tất cả những sự quan tâm đối với chúng ta vẫn đang được hiện hữu, từ chính người thân yêu nhất, từ những người bạn hay thậm chí là những người xa lạ và tình cờ biết đến chúng ta.
Nếu lỡ có thất tình, bị "bỏ", thì bên cạnh chúng ta vẫn có những đứa bạn siêu dễ thương, những người thân vẫn đang mong mỏi chúng ta hãy sống tốt.
Đừng vì một phút yếu lòng, một cảm giác "đơn độc" thoáng qua (nếu có) ấy, mà quên đi những thứ tình cảm đang hiện hữu. Hãy học cách tự yêu chính bản thân mình, tự yêu những thứ mình đang có, có như vậy phái nữ chúng ta mới có thể sống tốt và thoát được những suy nghĩ không đáng.
Thích ứng với bài học từ cuộc sống
Sự , tâm tư rối bời, chán nản...đừng vội nghĩ ngay đến sự bất hạnh, cũng đừng cố tỏ ra mình là một người "đen đủi". Tại sao chúng ta không nghĩ rằng, những khi chúng ta gặp may, đó cũng không phải là điều tự nhiên đến. Vì cái gì cũng có nguyên do của nó, bản thân chúng ta đang thấy sự hay chán nản cũng vậy.
Hãy dành cho mình những khoảng thời gian để tĩnh tâm, đó là liều thuốc tốt nhất cho việc xuất hiện những suy nghĩ rằng mình "đơn độc". Hãy thích ứng với nó, đối diện và chấp nhận rằng, có những lúc , bản thân mới chợt hiểu ra mình cần gì và đang có những gì.
Dù bạn là ai, bạn có thể là một yếu đuối hay mạnh mẽ, thành công hay trong tay vẫn chưa có được gì, nhưng mọi hành động và suy nghĩ đều phụ thuộc vào sự mạnh mẽ của bản thân chúng ta.
Đơn độc hay không, có thực sự cảm thấy bế tắc và muốn buông xuôi tất cả hay không? Chỉ bản thân chúng ta mới là người hiểu rõ nhất bản thân mình muốn gì.
Sẽ có lúc, bạn cần lắm những lời khuyên, sẽ có lúc bạn thiết tha một câu nói khiến con tim ấm lòng... Nhưng hiện thực mà mơ mộng không thể tồn tại song song, chỉ có thể tác động và bổ sung cho nhau và khiến chúng ta tốt lên hay dần đi xuống, đó cũng tùy vào cách xử lý cảm xúc từ chính bản thân chúng ta mà thôi.
Chính vì vậy, là , sự mạnh mẽ là điều cần thiết, nhưng sự khôn ngoan mới là yếu tố tạo nên điều khác biệt của mỗi cô gái. Và nếu bạn là một người khôn ngoan, càng không thể để 2 từ "đơn độc" xuất hiện trong trong tâm trí, dù chỉ là thoáng qua.
Theo Guu
Vợ xấu, chồng tìm gái bán hoa Thì ra, anh lấy cô không phải vì yêu, không phải vì sự đồng cảm về tâm hồn mà chỉ vì đời sau của anh. Chán vợ xấu, anh đi tìm gái bán hoa để mua vui Vân sững sờ khi chồng giải thích việc anh ngoại tình là: Hồi đó, dù em xấu nhưng anh vẫn lấy bởi hi vọng con mình...