Vợ cùng trai làm thuê đa tình rình lúc tôi say rượu để… “tâm sự”
Dưới ánh đèn lờ mờ của quán, tôi không khó để chứng kiến cảnh vợ tôi và cậu trai đang âu yếm nhau. Cậu trai thú nhận cậu cần tiền còn vợ tôi cần tình nên họ rình lúc tôi say rượu để tìm đến với nhau.
Gần trăm hộ dân có đất nằm trong dự án mở đường liên huyện đổi đời nhờ số tiền đền bù của nhà nước, gia đình tôi là một trong những hộ may mắn đó. Sau nhiều ngày vợ, chồng như đi trên mây vì suốt 10 năm dầm mưa, dãi nắng, quần quật làm lụng nuôi 2 đứa con ăn học, đến nay chồng đã bước vào tuổi 37, vợ 30 mà chưa bao giờ có được 1 góc số tiền đó, cho nên tôi bàn với vợ có kế hoạch đầu tư để tiền đẻ ra tiền…
Vợ tôi hiền lành, từ ngày về làm dâu, con nhà tôi em không cãi chồng một tiếng, lúc nào cũng hết lòng vì chồng, vì con. Nên khi nghe tôi nêu ý định đằng nào cũng mua đất cất nhà mới thì tìm lấy miếng đất đủ rộng mở quán cơm bình dân đón khách thập phương qua lại khi con đường hoàn thành. Còn trước mắt là phục vụ cho số công nhân làm đường vì có sớm sủa thì chắc cũng phải cả năm công trình mới hoàn thành, mà từng ấy thời gian thì thừa đủ để vợ, chồng tôi lấy lại được vốn bỏ ra ban đầu. Vợ hoàn toàn tin tưởng và giao hết tiền cho tôi.
Con đường mới khởi công, gạch, đá ngổn ngang, bụi bay mù mịt và cũng chưa có nhiều người lạ đến tìm mua đất kinh doanh nên tôi dễ dàng có được miếng đất ưng ý cho mình khi hai vợ, chồng già muốn bán chia cho con cháu và để dưỡng già.
Xác định là quán cơm bình dân nên chẳng cần cầu kì, chỉ một tuần thuê thợ đổ đất nâng nền, cất cái nhà đơn sơ, lợp tôn cao ráo sạch sẽ và lên chợ huyện sắm đủ vật dụng, thực phẩm là tôi trở thành ông chủ.
Tôi tay hòm, chìa khóa cung ứng hàng để cô em con chú ruột tôi đứng bếp vì em có mấy năm nấu ăn cho công nhân của xí nghiệp sản xuất gạch ngói gần nhà. Lúc đầu khách ít, việc bưng bê, lau dọn do vợ, chồng đảm nhiệm… nhưng khi con đường liên huyện khánh thành người xe qua lại nườm nượp đồng nghĩa với việc khách ghé quán ngày một đông.
Video đang HOT
Cộng thêm với tiếng lành đồn xa khi quán của tôi rộng rãi, sạch sẽ, món ăn hợp khẩu vị, giá cả hợp lí lại phục vụ tận tình, chu đáo nên một mình vợ tôi không kham được hết việc, vậy là tôi phải tính tới chuyện thuê thêm người làm.
Biết tôi có nhu cầu, cô em họ nhanh nhảu giới thiệu một chàng trai quê tận trong Nam đang bị xí nghiệp gạch ngói từ chối vì đã tuyển đủ công nhân đến cho tôi thử việc. Chàng trai có vẻ bên ngoài bắt mắt với khuôn mặt nam tính, có nụ cười hiền, mặc dù giọng nói hơi khó nghe do có nhiều âm sắc vùng miền, nhưng bù lại Vệ, tên chàng trai mới 25 tuổi, khỏe mạnh, năng nổ, chẳng nề hà bất cứ việc gì khi tôi cần.
Vệ phụ tôi đi lấy hàng, phụ làm bếp với em họ tôi rồi quay sang bưng bê, dọn dẹp giúp vợ tôi khiến mọi người đều hài lòng về em. Vệ làm việc cho quán cơm được nửa năm thì tôi bảo vợ cho Vệ về ở tại quán, bởi từ chỗ trọ của Vệ tới quán xa đến gần 3 cây số mà với chiếc xe đạp đã cũ em rất vất vả di chuyển trên đường khi mưa to, gió lớn hay mùa hè nóng gắt.
Phần nữa nhà vợ chồng tôi chỉ cách quán có một vuông sân nên buổi tối rỗi rãi anh em ngồi nhâm nhi li rượu, cốc bia cũng vui vẻ, thân tình…Từ ngày Vệ chuyển về quán ở, quán lúc nào cũng sạch sẽ tinh tươm, Vệ chăm chỉ dậy sớm quét dọn, đi lấy hàng, phụ làm cơm cho khách, tôi rất vui vì Vệ tự giác làm, coi quán như căn nhà của mình.
Thỉnh thoảng có món ngon tôi lại ới Vệ cùng nâng li, tâm sự, chia sẻ. Tính tôi không uống thì thôi, chứ uống thì đến say mới dừng, nên nhiều hôm Vệ phải dìu tôi vào nhà bàn giao đàng hoàng cho vợ tôi rồi Vệ mới về quán nghỉ.
Tối hôm qua nhậu với Vệ say quá mãi khuya muộn tôi mới tỉnh vì khát nước. Định nhờ vợ nhưng quờ tay sang cạnh chẳng thấy vợ đâu, không muốn gọi sợ 2 con thức giấc tôi xuống bếp lấy nước. Hồn vía tôi lên mây vì cửa nhà tôi khép hờ, nghi ngờ có chuyện tôi nhẹ nhàng băng qua sân sang quán cơm.
Dưới ánh đèn lờ mờ của quán, tôi không khó để chứng kiến cảnh vợ tôi và cậu trai đang âu yếm nhau. Cậu trai thú nhận cậu cần tiền còn vợ tôi cần tình nên họ rình lúc tôi say rượu để tìm đến với nhau. Tôi thật đau vì từ khi cậu trai ở lại quán đã có biết bao nhiêu lần tôi say rượu!
Theo Dân Trí
Bi kịch "chọn nhầm chồng"
Cách đây 15 năm, chị Liên là một trong những cô gái xinh đẹp nhất vùng, khiến bao nhiêu anh chàng đẹp trai, giàu có đến "trồng cây si" trước cửa nhà.
Chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào mà chị lại gặp gỡ, rồi yêu và nằng nặc đòi cưới anh Bách - một chàng trai quê nhưng khéo ăn khéo nói. Lúc đó, anh đang làm công nhân cho một xưởng in gần nhà chị. Phản đối không được, bố mẹ chị cũng đành chiều lòng con.
Lần lượt hai cô con gái của anh chị ra đời. Đồng lương công nhân ít ỏi của hai vợ chồng phải tằn tiện lắm mới đủ chi tiêu. Những hóa đơn tiền điện, tiền nước, rồi tiền nhà trọ, tiền bỉm sữa, học hành của con chẳng mấy chốc đã đập tan cái mộng tưởng "một túp lều tranh, hai trái tim vàng" ngày nào. Gia đình anh Bách ở quê nghèo khó, cũng chẳng hỗ trợ được gì cho hai vợ chồng. Không nỡ nhìn con cháu chịu mãi cảnh thuê trọ chật chội, vất vả, bố mẹ chị Liên cho hai vợ chồng một mảnh đất. Ông bà hỗ trợ tiền để xây nhà, chỉ không để vợ chồng chị đứng tên trong sổ đỏ. Cũng là bố mẹ chị phòng xa vì chưa thấy yên tâm về con rể.
Cũng từ đó trở đi, anh Bách nảy sinh lòng bất mãn với gia đình nhà vợ. Anh bắt đầu tìm đến rượu để giải tỏa buồn bực. Những bữa cơm gia đình đạm bạc mà đầm ấm thưa vắng dần, anh góp mặt thường xuyên hơn vào những cuộc vui bên bàn nhậu. Chén chú chén anh, rồi người này kẻ kia khích bác, anh ta về nhà lớn tiếng bắt vợ phải nói với bố mẹ chuyển quyền sở hữu mảnh đất cho hai vợ chồng. Yêu cầu không được đáp ứng, những cơn giận dữ vô cớ, những lời sỉ vả trút hết lên đầu mẹ con chị Liên. Chị không thể ngờ được, chàng trai hiền lành chị yêu say đắm ngày nào giờ lại biến thành một người chồng vũ phu, một anh con rể tệ bạc.
Ảnh minh họa
Bố ốm nặng nằm viện, chị Liên xin nghỉ mấy hôm vào trông bố, thay ca cho mẹ và em gái. Hai đứa con đã gửi sang nhà bà ngoại ăn cơm. Đi nhậu về thấy nhà cửa tối om, vắng ngắt, anh Bách gọi ngay cho vợ, nhưng không phải để hỏi thăm bố thế nào, mà yêu cầu chị về nhà ngay: "Cả nhà cô chết hết không còn ai hay sao mà cô đi liền mấy ngày như thế hả?".
Lần nọ, lĩnh lương cuối tháng, có thêm tiền thưởng năng suất lao động, chị Liên mua chiếc áo mới cho chồng, cho con và cả hộp thuốc bổ định biếu bố mẹ mình. Chưa kịp sai con mang sang biếu ông bà, chồng chị đã mở ra quăng ngay vào sọt rác: "Bố mẹ cô có coi tôi là cái thá gì đâu. Không biếu với xén gì hết!".
Không biết làm thế nào, chị Liên chỉ khóc ròng. Chị cay đắng nghĩ đến những ngày hai con còn nhỏ, hay lúc con ốm đau đều do một tay bố mẹ chị trông nom, săn sóc. Khi ấy, bố mẹ chồng thì bận đồng áng ở quê, cả năm lên thăm cháu được một hai lần. Chị cũng không dám trách cứ gì mà vẫn làm tròn bổn phận dâu con. Những ngày giỗ tết ở quê chị chưa bao giờ vắng mặt, hơn nữa mỗi lần về đều mua sắm đầy đủ đồ thờ cúng, rồi quần áo, thuốc bổ cho bố mẹ chồng. Vậy mà, anh Bách đối với bố mẹ vợ thì lại...
Đã không ít lần, bố mẹ khuyên chị Liên ly hôn khi biết con rể đang ở trên đất nhà vợ mà còn ngang ngược, không biết điều. Mỗi lần như thế, chị đều tìm cách nói đỡ cho chồng. Là do lúc ấy anh say rượu, là do anh buồn bực vì bị khích bác không đẻ được con trai...
Thật ra, hơn ai hết, chị Liên hiểu rõ những ngột ngạt, khổ đau trong cuộc sống của mình. Nhưng chị lại nghĩ nếu ly hôn rồi thì con cái sẽ thế nào? Đứa ở với bố, đứa ở với mẹ thì không đành, mà chị cũng không nỡ để con phải tủi hổ với bạn vì bố mẹ li dị nhau. Thế là cứ tiếp diễn những tháng ngày chịu đựng, những lời chửi mắng...
Tối qua, con gái lớn xin phép chị đi dự sinh nhật bạn. Chị đã đồng ý và cho tiền để con đi. Nào ngờ khi cô bé và cậu bạn thân vừa rời khỏi cổng thì gặp anh Bách đi uống rượu về. Chẳng hỏi rõ đầu đuôi, anh túm tóc con lôi vào nhà, lớn tiếng quát: "Tối không ở nhà còn đi đàn đúm yêu đương". Vừa mở miệng thanh minh, con gái đã nhận ngay một cái bạt tai, còn chị suốt cả buổi tối nghe anh chửi rủa rằng "con hư tại mẹ". Những lời chửi bới ấy chỉ khiến chị rơi nước mắt như mọi lần. Nhưng chị không ngờ con gái chị do uất ức, vừa xấu hổ với bạn bè nên đã hành động dại dột...
Nhìn đứa con gái 15 tuổi vừa qua cơn nguy kịch, đang nằm thiêm thiếp trên giường bệnh, chị Liên không khỏi xót xa. Nước mắt chị rơi nhòe những dòng chữ trên lá thư con viết trước khi cắt vào cổ tay: "Con xin lỗi mẹ, con đi trước đây. Mẹ đừng cố nữa, hãy tự giải thoát cho mình đi!".
Chị không ngờ việc mình cố chịu đựng để con cái được sống trong ngôi nhà đủ bố đủ mẹ lại gây ra hậu quả thế này. Bi kịch ngày hôm nay, biết trách chồng chị vũ phu tệ bạc, hay trách chị "chọn nhầm chồng" như lời mẹ chị nói.
Theo Afamily
Vợ cũ là oan gia (Phần 17) Sao tự nhiên lại đối xử tốt với cô như vậy? Lại là một bữa tiệc Hồng Môn nữa hay sao? Nhưng Hồng Nhung biết mình không có sự lựa chọn. Để khiến anh tin những gì cô nói, cô cũng phải chấp nhận chuyện mình bị anh ta gài vào một cái bẫy nào đó mà cô không thể biết được. Trong...