Vợ của người tình quay về sau 5 năm ‘mất tích’
Cảm thương hoàn cảnh anh Thiện “gà trống nuôi con”, Ly đã tự nguyện yêu thương, chăm sóc cha con anh nhưng sau đó vợ anh Thiện lại đột ngột trở về sau 5 năm ‘mất tích’.
ảnh minh họa
Hai năm trước, Trần Thị Ngọc Ly (SN 1984, quê Yên Bái) xuống Hà Nội làm công nhân ở khu công nghiệp Bắc Thăng Long-Nội Bài, cô thuê lại tầng 2 ngôi nhà của một người đàn ông trẻ độc thân để sống. Cảm thương hoàn cảnh anh ta “ gà trống nuôi con” vì chị vợ đi xuất khẩu lao động đã 5 năm không về, Ly đã tự nguyện yêu thương, chăm sóc cha con anh ta bằng tấm lòng của người vợ, người mẹ, chỉ khác là hai người không có hôn thú. Thật éo le, đúng lúc mối tình của Ly đang nồng cháy thì vợ anh ta đột ngột trở về…
Mối tình nhà trọ
Hai năm trước, bỏ lại sau lưng cuộc hôn nhân đầu tiên đổ vỡ với đứa con trai mới 6 tuổi, Ly xuống Hà Nội với hy vọng sẽ quên đi nỗi buồn và tìm được cơ hội mới về hạnh phúc, tình yêu. Cô may mắn tìm được công việc ở một xưởng may, lương tháng 3 triệu đồng. Số tiền này ngoài chi phí ăn ở, thuê nhà, hàng tháng Ly phải dành một khoản để gửi về quê nuôi con. Thời gian đầu Ly cùng 3 cô bạn trong xưởng thuê một phòng trọ giá 1 triệu đồng ở chung, nhưng được vài tháng thì mấy cô này lần lượt tách ra ở cùng người yêu để Ly ở một mình. Nghĩ mình đi làm suốt cả ngày, thuê phòng chỉ để ngủ mà phải chi phí cả triệu đồng thì quá lãng phí nên Ly quyết định trả nhà trọ, tạm thời ở nhờ chỗ bạn bè, sau đó sẽ tìm nhà phù hợp, chấp nhận ở ghép để tiết kiệm chi phí.
Video đang HOT
Buổi sáng cô dán tờ rơi cần người ở ghép ở cổng khu công nghiệp thì đến chiều có người gọi điện cho Ly nói đang còn một căn gác riêng biệt, cần cho thuê lại với giá rẻ. Ly thoáng phân vân vì người ở đầu dây bên kia là đàn ông, anh ta bảo Ly cứ đến xem nhà rồi nói chuyện. Đến nơi, mọi nghi ngờ trong cô gái trẻ tan biến vì thấy đó là một căn hộ xinh xắn, có khoảng sân nhỏ, gác hai có cầu thang riêng biệt phía ngoài. Chủ nhà là một người đàn ông trạc 40 tuổi, tên là Thiện, trông điềm đạm, dễ mến, anh ta sống cùng một đứa con trai chừng 5 tuổi ở tầng một. Còn hẳn một tầng hai khép kín, có lối đi riêng, anh ta muốn nhượng lại cho thuê với giá chỉ 700 ngàn đồng. Khi Ly hỏi về “chị nhà” thì Thiện còn đang bối rối tìm câu trả lời thì đứa con trai nhanh nhảu nói mẹ cháu đi nước ngoài, không về nữa. Ly đoán có thể chị ta đi xuất khẩu lao động nên cũng không tiện hỏi thêm.
Vì là căn phòng riêng rẽ nên Ly yên tâm dọn đến ở tầng trên, thuận tiện, đi khóa về mở. Thiện làm công nhân trong một xưởng hàn, đi làm từ sáng đến tối mới về, cậu con trai thì sáng sáng anh ta đưa đi học tại một nhà trẻ tư nhân, tối đến cha con lại quấn quýt trong căn phòng bừa bộn, tuyềnh toàng do vắng bàn tay người phụ nữ. Ly đi làm cả ngày, tối mới về nhà trọ tất bật cơm nước. Cô giật mình nhận ra lâu nay cha con chủ nhà toàn ăn cơm bụi, không hề nấu nướng ở nhà. Tâm trạng Ly thoáng chút ngậm ngùi nhưng rồi cảm xúc đó cũng chỉ thoáng qua nhanh. Ly biết mình không còn ở tuổi thiếu nữ mơ mộng nữa.
Cho đến một hôm, Ly tình cờ nghe hàng xóm kể về hoàn cảnh của cha con Thiện khá tội nghiệp. Vợ anh ta bỏ hai cha con đi theo người mới đã 3 năm nay. Cha con rau cháo nuôi nhau từ khi thằng bémới chập chững biết đi. Có người nói vợ Thiện đã lấy chồng mới, lại có người nói chị ta đã thiệt mạng vì bệnh tật ở xứ người nên mới mất hoàn toàn liên lạc với gia đình. Từ đó Thiện ở vậy nuôi con, đến nay thằng béđã 5 tuổi.
Thỉnh thoảng Thiện cũng phải đi làm đêm, trước đây những khi làm ca đêm Thiện phải gửi con nhờ hàng xóm trông giúp. Gặp hôm mưa rét, thấy hai cha con dắt díu nhau đi gửi trẻ rất tội nghiệp nên Ly đã bảo Thiện cứ để thằng béở với cô. Cũng từ đấy khi gửi thẳng béở với Ly, tình cảm hai người dần trở lên thân thiết.
Một tối nọ, Thiện gửi con cho Ly trông giúp để đi làm nhưng đến xưởng thì quay về. Đêm đó, chuyện gì đến đã phải đến. Họ đã yêu nhau say đắm, hai tâm hồn cô đơn khao khát tìm nhau. Rồi Ly chính thức sống chung với Thiện như vợ chồng. Sau những đau khổ, thất bại trong hôn nhân, hai người mới nhận ra dường như số phận đã sắp đặt họ đến với nhau, hai người rất tâm đầu ý hợp, có ý định sẽ tiến tới hôn nhân.
Sau khi tìm hiểu pháp luật, Thiện đã làm thủ tục tuyên bố người vợ mất tích, sau đó làm thủ tục ly hôn với người mất tích để chuẩn bị làm thủ tục kết hôn với Ly. Tuy nhiên, trở ngại phát sinh khi chồng cũ của Ly biết tin đã kiếm cớ gây sự, đe dọa khiến cô không dám quay về quê để làm thủ tục xác nhận tình trạng hôn nhân. Ly đành chấp nhận và tự an ủi rằng tình yêu của hai người mới là điều quan trọng chứ cái đăng ký kết hôn có khi lại thành rắc rối. Thế là nghiễm nhiên, Ly trở thành vợ Thiện mà không có ràng buộc pháp lý gì.
Đi cũng dở, ở chẳng xong
Đang đắm mình trong hạnh phúc, Ly không thể lường trước tình huống đến một ngày người vợ của Thiện đột ngột trở về sau 5 năm biệt vô âm tín. Thoạt nhìn sự có mặt của Ly, chị ta đã hiểu ra sự tình nhưng vẫn tỉnh bơ hỏi rằng: “Em là người giúp việc cho nhà chị phải không?”. Ly lắc đầu mà nghe nước mắt cay đắng trong lòng, cô muốn nói mình đã từng làm bà chủ nhưng không nói được. Thằng nhóc thì nhanh nhảu nói rằng, những ngày mẹ đi vắng, cô Ly đã thay mẹ chăm sóc cho hai cha con. Người phụ nữ cười nhẹ, không hề tỏ ra ghen tuông hay hằn học, thậm chí còn ngọt ngào xởi lởi nói lời cảm ơn vì thời gian qua Ly đã chăm sóc cho chồng con chị. Chị ta tỏ ý thương hại Ly, không nói thẳng việc bắt cô phải dọn ngay đến nơi ở khác nhưng chị bảo thằng bé giờ đã lớn, cần có phòng riêng để vợ chồng chị được thoải mái riêng tư.
Những lời nói, nụ cười của chị ta như trăm ngàn mũi dao cứa vào lòng Ly. Cô biết mình không còn lý do gì mà ở lại đây, dù rằng trong thâm tâm, cô từng coi nơi này là tổ ấm của đời mình. Ly băn khoăn rằng, khi cô “làm vợ” Thiện thì đã có quyết định tuyên bố chị ta mất tích, nghĩa là cuộc tình của cô và Thiện không phạm pháp, có chăng chỉ thiếu tờ giấy hôn thú mà thôi. Vậy trong hoàn cảnh trớ trêu này, Ly có quyền đấu tranh vì hạnh phúc cho mình hay buộc phải làm “trái tim bên lề” trong bẽ bàng, cay đắng? Cô phải làm gì để bảo vệ tình yêu và hạnh phúc của mình?
Theo VNE
Vợ thông thái
Nhà ông Hạo vừa lĩnh tiền đền bù đất giải tỏa khu vườn tới mấy trăm triệu. Cầm cọc tiền, ông bảo vợ: "Chiều nay tôi sẽ đem gửi ngân hàng ngay và sẽ đứng tên tôi".
Bà Danh xưa nay không bao giờ nghi ngờ chồng về vấn đề tiền nong nhưng hôm nay bà vẫn phải lên tiếng: "Đành rằng ông đứng tên nhưng khi gửi, tôi phải đi cùng ông". Thấy vợ nói thế, ông Hạo gắt: "Bà không tin tôi à?". Bà Danh nhẹ nhàng: "Tôi chỉ muốn nhìn thấy ông gửi tiền đúng vào ngân hàng Nhà nước. Không gửi chỗ vớ vẩn". "Bà bảo chỗ nào là chỗ vớ vẩn? Vớ vẩn mà lãi suất 20% một tháng à?" - ông Hạo quát lớn.
Á à. Thế là rõ, ông ấy muốn gửi chỗ nhà cô Liên trên phố huyện đây. Bà Danh đoán được ý chồng nhưng không nói ra, nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát: "Gửi tiền ngân hàng tuy lãi suất thấp nhưng đảm bảo. Tôi nhất định không cho ông gửi chỗ tín dụng cá nhân". Lời của vợ làm ông Hạo nổi cáu. Từ ngày lấy nhau đến giờ, có khi nào vợ ông chống đối lại ý của ông đâu. Nay có tí tiền trong nhà, bà ấy đã nổi máu cửa quyền. Nghĩ vậy ông Hạo quát tướng: "Bà bây giờ ghê nhỉ? Dám ngăn cản việc lớn của tôi đấy? Vậy thì tôi nói lại để bà rõ, miếng vườn đó là của bố mẹ tôi cho chứ không phải của bố mẹ bà nhá". Tức thì bà Danh nói ngay: "Tôi rất biết điều đó. Tôi không đòi cho tôi nhưng tôi cần cho bọn trẻ. Mất số tiền đó là mất cơ hội cho các con học hành, mất số vốn làm kinh tế bù vào mảnh vườn trồng trọt đã không còn. Nếu căng thẳng quá tôi sẽ làm đơn li dị để tòa họ chia phần tiền ấy cho các con".
Nói xong bà Danh đứng lên lấy giấy bút viết đơn li dị ngay trước mặt ông. Chưa bao giờ thấy vợ "ghê gớm" thế nên ông Hạo có phần nể sợ. Ông tính ngay trong đầu. Nếu li dị, tòa sẽ chia cả căn nhà và cả số tiền đền bù làm 4 phần. Ba mẹ con bà ấy sẽ được 3 phần, ông chỉ 1 phần. Thế là ông bị thiệt mà lại tan cửa nát nhà. Nghĩ thấy hoảng, ông liền xuống thang: "Thôi. Được rồi. Bà đừng đơn từ gì hết, tôi sẽ đưa bà nửa số tiền, còn tôi giữ một nửa. Coi như tòa chia?". Nhưng lạ chưa, vợ ông vẫn ghê gớm: "Không được. Tôi nghĩ lại rồi. Của chồng - công vợ. Tôi cũng phải được hưởng. Phải chia ba phần tư cho mẹ con tôi. Số tiền đó sẽ gửi ngân hàng đứng tên thằng Tùng con trưởng". Nghe vợ nói thế, ông Hạo ức lắm nhưng đành chịu. Ông đứng lên cầm bọc tiền đếm lấy 100 triệu, còn 300 triệu ông quăng trả vợ.
Sáng hôm sau, ông Hạo phóng xe đạp ra phố huyện sớm. Một lúc trở về, ông giơ 10 triệu cho vợ nhìn: "Đây này, vừa gửi trăm triệu có ngay lãi suất 10 triệu đưa trước, cuối tháng lấy 10 triệu nữa. Sướng không biết đường sướng!". Bà Danh chẳng nói gì.
Chưa đầy 2 tuần sau, lúc ông Hạo đang tính từng ngày đi nhận nốt số tiền 10 triệu lãi suất thì hay tin vợ chồng nhà Liên - kẻ vay tiền đã cao chạy xa bay. Ông hốt hoảng phi ngay xe lên phố xem thực hư thế nào. Đến nơi, ông Hạo tái mặt. Đám đông đến cả trăm người đang gào thét trước ngôi nhà đóng cửa im ỉm của mụ Liên. Người kêu: "Tôi mất 600 triệu rồi làng nước ơi!", kẻ gào khóc: "Nó nuốt của tôi 2 chục cây vàng, tôi sống sao đây?". Tiếng chửi rủa, rên xiết. Một người hét rú lên: "Căn nhà này có tịch thu cũng không trả được tôi 5 tỉ đâu. Phải lấy mạng nó". Nhưng than ôi, "mạng nó" đã biến mất từ mấy hôm nay rồi.
Ông Hạo thất thần trở về nhà nằm vật ra giường như người sắp chết. Vừa lúc đó bà vợ về. Ông Hạo liền chồm dậy ôm lấy vợ: "Bà ơi! Bà quả là người vợ thông thái của tôi!". Lạ thật, cả đời ông luôn trịch thượng với vợ con vậy mà bỗng dưng, ông Hạo ôm vợ khóc tu tu. Bà Danh hiểu chuyện, từ tốn ngồi xuống cạnh ông. Đoạn, giọng bà rất nhỏ: "Thôi, của đi thay người ông ạ! Thân ông được bình an là phúc lớn cho tôi và các con rồi!".
Theo VNE
Ra riêng Từ lúc bàn với chị về dự định ra ở riêng, chị giận anh không thèm nhìn mặt. Những lý lẽ chị đưa ra, anh đều hiểu nhưng anh cũng có nỗi khổ tâm riêng. Gần năm năm ở rể, anh đã phải chịu đựng nhiều điều. Giờ lại đến nỗi lo vì các con... Gia đình anh ở nông thôn, đã nghèo...