Vợ của người tình khiến tôi day dứt
Càng ngày tôi càng thấy mình có lỗi với người đàn bà ấy. Và tôi quyết định rời xa anh.
20 tuổi, mới ra trường trong tôi có biết bao hoài bão, những mơ ước, những mơ mộng từ thời sinh viên vẫn ấp ủ, được vào làm tại một công ty lớn, đó là mơ ước của biết bao đứa bạn cũng trang lứa. Anh và tôi làm cùng công ty, ngay lần đầu gặp anh, tôi đã rất ấn tượng vì anh chẳng khác gì so với những gì tôi từng mơ ước về một người đàn ông hoàn hảo.
Một thời gian sau, biết anh đã có vợ, tôi thấy mọi thứ quanh mình dường như sụp đổ và hụt hẫng. Nhưng tình yêu đã làm tôi mù quáng, tôi chủ động tạo ấn tượng với anh trước. “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, dần dần anh cũng chú ý, quan tâm đến tôi đặc biệt hơn những đồng nghiệp nữ khác trong công ty.
Hè năm ấy cơ quan tôi tổ chức một chuyến du lịch, anh đi một mình vì vợ anh bận con nhỏ, một cơ hội tuyệt vời để tôi có thể đến gần anh hơn. Hôm ấy, anh nhậu cùng bạn đến say khướt tôi đã tình nguyện là người dìu anh về phòng, dìu anh lên giường ngủ, đắp thêm tấm chăn cho anh khỏi cảm lạnh, toan vội bước đi nhưng khi tôi vừa đi đến cửa anh vùng dậy, chạy ra kéo tôi lại. Trong giây phút ấy cả hai chúng tôi đều không thể kìm nén cảm xúc của mình, tôi đã trao đời con gái của mình cho anh, tôi không hối hận vì tôi rất yêu anh, mà khi yêu thì phải yêu hết mình, yêu không hối tiếc.
Những ngày sau đó tình cảm của chúng tôi càng ngày càng thêm gắn bó. Tuy nhiên, cả hai chúng tôi đều hiểu một điều rằng: tôi và anh chỉ là người tình, và mối quan hệ chỉ dừng lại ở đó, anh đã có một gia đình hạnh phúc, một sự nghiệp vững vàng và tôi cũng không muốn vì tôi mà anh vứt bỏ mọi thứ.
Tình cảm của chúng tôi vẫn chỉ là những giây phút chớp nhoáng, trong giờ nghỉ trưa hay cuối tuần, tôi yêu anh và với tôi bấy nhiêu là đủ và tôi cũng chẳng yêu cầu anh phải có trách nhiệm với tôi hay ràng buộc bất cứ điều gì.
Nhưng rồi lâu ngày chuyện quan hệ lén lút của chúng tôi cũng bị vợ anh phát hiện. Một ngày đẹp trời nọ, vợ anh gọi điện thoại hẹn gặp tôi nói chuyện. Hơi chột dạ, nhưng chẳng có gì mà tôi phải sợ, vì suy cho cùng tôi vẫn còn tử tế chán vì tôi không bao giờ có ý nghĩ cướp chồng của chị và cướp bố của con trai chị. Tôi chuẩn bị cho tình hình xấu nhất có thể xảy ra, tôi nghĩ bụng thế nào chị cũng đánh ghen hay buông lời cay độc dành cho người tình của chị.
Tôi xin nhận thua sớm trong ván bài mà trước sau gì tôi cũng không phải là người thắng (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nhưng trái ngược với tất cả những gì tôi nghĩ vợ anh tới, niềm nở nói chuyện và tỏ ra rất biết cảm thông, tôi không hiểu là chị ta cố ý diễn kịch hay đúng là suy nghĩ của chị ấy “thoáng” đến thế, chị nói với tôi bằng một giọng ôn tồn: “Chị hiểu chồng chị là một người đàn ông tuyệt vời, chị yêu điều đó và chị chắc chắn rằng em hay bất cứ một cô gái nào khác cũng sẽ bị chinh phục bởi sự tuyệt vời ấy của chồng chị. Nhưng chị mong em suy nghĩ cho chín chắn, em còn trẻ, tương lai em còn rất dài, đừng đánh đổi vì tình yêu với một cái giá quá đắt như vậy. Chị không trách em vì em còn quá trẻ, quá ngây thơ để hiểu em nên làm gì, không nên làm gì, có trách chỉ trách tình yêu luôn làm người ta mù quáng”.
Chị nói với tôi bằng một thái độ rất thiện chí và không hề có chút bực tức hay giận giữ, nếu là đóng kịch thì tôi cũng phải công nhận chị là một diễn viên xuất sắc.
Tôi không kể chuyện đã gặp chị ấy cho anh nghe, tôi vẫn yêu anh lắm, vì thế tôi không thể ngừng yêu anh. Tôi và anh vẫn tiếp tục một mối quan hệ không rõ ràng như thế. Một ngày đẹp trời khác vợ anh lại gặp tôi. Lần này tôi thấy chị có vẻ mệt mỏi, đôi mắt chất chứa nhiều phiền muộn. Chị nói không ngăn cấm tôi quan hệ với anh nhưng chị xin tôi hãy bí mật về mối quan hệ với chồng chị bởi chị không muốn anh ấy mất mặt với mọi người, chị cũng không muốn người khác bàn tán về gia đình mình.
Sau lần gặp thứ hai ấy, tôi cũng cảm thấy có một chút ân hận, một chút tội lỗi với vợ anh. Nhưng tôi vẫn không thể rời xa anh được, bởi anh quá ngọt ngào, anh quá hào hoa, tôi đánh đổi tất cả để được anh yêu và được yêu anh.
Một thời gian sau vợ anh lại hẹn gặp tôi trong một trung tâm thương mại, rủ tôi cùng đi mua sắm và chị còn mua tặng tôi một chiếc váy rất đẹp, những lần sau đó tôi thường xuyên nhận được những gói bưu kiện quà tặng mà người gửi là vợ anh. Tôi cũng không hiểu được tại sao trên đời này lại có một người đàn bà như vậy, chẳng có ai lại đi tặng quà cho kẻ chung chồng với mình.
Tôi thấy áy náy vô cùng, định trả lại những món quà ấy nhưng có lẽ tôi không đủ can đảm đế chủ động đến gặp mặt chị và trả những món quà ấy. Thời gian trôi đi, tôi nhận ra mình cũng không còn trẻ để mơ mộng, để có thể tự do làm những điều mình thích. Càng ngày tôi càng thấy mình có lỗi với người đàn bà ấy. Và tôi quyết định rời xa anh.
Tôi bí mật xin việc sang một chỗ làm mới, lẳng lặng ra đi mà không nói với anh một lời, vì tôi sợ khi anh nắm tay tôi níu lại như lần đầu đã níu tôi lại trong khách sạn ấy tôi sẽ không đủ can đảm mà bước đi, đi đến khoảng trời của riêng tôi, để lại anh cho chị như những ngày tôi chưa đến.
Tôi xin nhận thua sớm trong ván bài mà trước sau gì tôi cũng không phải là người thắng. Sau này có lẽ tôi sẽ lấy một người đàn ông yêu tôi làm vợ, nếu có một ngày chồng tôi có người đàn bà khác thì tôi cũng sẽ học người đàn bà ấy cách kìm nén sự đau khổ, tức giận của mình để nhún nhường nói chuyện ôn tồn với tình địch giành phần thắng cho mình.
Theo VNE
Đang mặn nồng, anh bỗng 'ngãng ra'
Các tin nhắn ngày càng thưa hơn và còn không chủ động nữa, anh thường xuyên cáo bận khi mình rủ đi cafe.
Mình và người ấy quen nhau qua một lần đi phượt cùng bạn bè. Anh ấy là bạn của chị bạn, hơn mình 1 tuổi. Buổi đó mọi người gặp nhau để cùng đi, cũng là hôm đầu tiên bọn mình gặp nhau. Vì mới gặp nên mình cũng không ấn tượng gì, cũng như những người khác, cười nói và xã giao với nhau bình thường thôi.
Buổi tối hôm đó ở trên tàu đi ra đảo, khi mọi người đang nói chuyện vui vẻ với nhau, thì mình thấy anh ấy cầm cốc nước đi ra và đưa cho người phụ lái khi anh này đang ngồi một mình ở mui tàu. Rồi hai người họ nói chuyện với nhau. Cảnh tượng đó làm mình ấn tượng và thấy mến anh ấy vì mình cảm giác đó là một con người ấm áp và biết quan tâm đến người khác.
Những ngày sau đó, đi chơi cùng mọi người, bọn mình cũng nói chuyện với nhau, thật sự cũng có cảm giác thân quen và thoải mái lắm. Mình nhận thấy anh có cảm tình với mình (chẳng thế mà thấy anh hay chụp "trộm" mình, và khi xem ảnh cũng toàn thấy ảnh mình mà).
Ảnh minh họa: Inmagine.
Sau bữa đi đó, mọi người ai về nhà nấy, mình và anh cùng trao đổi email, skype cho nhau để lấy ảnh, sau là chuyện trò. Nhưng vì bận nên bọn mình cũng rất ít khi nói chuyện với nhau, cũng chỉ hỏi han vài ba câu rồi lại làm việc. Vì chưa có cảm giác gì mấy nên mình ít nói chuyện gì với anh, có chăng chỉ là do anh chủ động hỏi han mình qua Yahoo thôi (đôi khi mình không trả lời lại anh nữa do đang trong giờ làm việc mà), còn tuyệt nhiên có số điện thoại nhưng gần như không liên lạc.
Mãi khi qua đợt Tết vừa rồi, qua mỗi lần chat với anh trên mạng, được anh hỏi han quan tâm, mình cảm thấy mến, và bắt đầu có chút cảm tình. Mình tìm hiểu thêm về anh ấy ở chị bạn mình, chị nói: "Nó là người tử tế, sống tình cảm, nhiệt tình với bạn bè và là trai "tơ" đàng hoàng đấy. Bọn chị rủ nó đi cafe mà nhất định không đi chỉ vì cháu nó ốm và chị dâu lại mới sinh đứa thứ hai, mặc dù cafe là món khoái khẩu của nó đấy nhé". Mình cười thầm. Những gì chị nói về anh, trực giác mình cũng cảm nhận được. Quan sát qua Facebook, với những mối quan hệ bạn bè, qua những lần tiếp xúc, cách nói chuyện... nhìn thấy đó là một con người tốt.
Từ đó trở đi, mình mở lòng, và bọn mình nói chuyện nhiều hơn trước. Những tin nhắn, và những cuộc điện thoại thường xuyên hơn. Những cuộc hẹn thay vì có cả bạn chung của hai đứa thưa hẳn. Chúng mình hẹn gặp riêng, đi ăn, đi chơi, nói chuyện với nhau (tuy không thường xuyên, khoảng 1 tuần hoặc 10 ngày mới hẹn gặp nhau một lần). Mỗi lần về, anh đều nhắn tin hỏi thăm xem ngủ chưa, hôm nay đi chơi với anh thế nào... Đi đâu xa anh đều nhắn tin dặn dò đầy đủ, hỏi han xem ngày hôm nay mình thế nào, ăn uống ra sao, dặn phải giữ gìn sức khỏe.
Nhưng khoảng 3 tuần trở lại đây, mình thấy có điều gì đó bất ổn. Không biết có phải do mình suy nghĩ quá nhiều không nữa. Từ khi anh chuyển việc làm, và buổi tối còn đi học thêm nên bọn mình gần như hẹn nhau nhưng không gặp được. Cứ bảo khi nào rảnh thì đi, nhưng chẳng lúc nào mình thấy anh rảnh cả, ngày đi làm, tối lại đi học, lùi hẹn hết lần này đến lần khác.
Các tin nhắn gửi cho mình ngày càng thưa hơn và còn không chủ động nữa. Nếu như trước kia, mình nhắn tin vào lúc anh đang ngủ hay bận gì đó mà không nhắn lại được thì hôm sau anh sẽ trả lời ngay để mình biết. Còn bây giờ không thế nữa, thậm chí mình nhắn đi nhưng không có hồi âm. Có lần mình hỏi, giả vờ dỗi, anh bảo, thế để bây giờ anh qua nhà đón đi ăn, nhưng mình bực quá không thèm đi nữa.
Đỉnh điểm nhất là mới hôm kia, sau vài ngày im hơi lặng tiếng thì mình nhắn tin hỏi thăm. Anh không trả lời. Nhắn tiếp một tin bảo đi cafe. Lại không trả lời, rồi mãi tới trưa hôm qua anh nhắn lại một tin rằng: "Xin lỗi em, dạo này anh bận quá nên không có thời gian đi đâu nữa" rồi im bặt.
Mình cũng nghĩ chắc do anh bận nên dặn mình không nên suy nghĩ gì nhiều, nhưng thú thật mình vẫn không khỏi lo lắng và phân vân. Không biết mình làm sai điều gì? Hay người ấy không còn tình cảm với mình nữa? Hay tình cảm đó chỉ là sự ngộ nhận từ phía mình? Suy nghĩ, nhưng rồi mình lại không tin vào cảm nhận của mình nữa, vì cứ tin anh không phải là người như thế. Mình cũng không biết nên làm thế nào nữa vì tình cảm dành cho anh là tình yêu rồi chứ không phải đơn thuần là thích nữa. Mình cũng không dám hỏi thẳng bởi nghĩ nếu hỏi thì mình sẽ hỏi người ta với tư cách gì đây?
Mình phải làm sao đây? Với một mối quan hệ không thể gọi tên, không hẳn là bạn, không hẳn là yêu như thế? Mình đã trải qua một cuộc tình buồn và mang đầy sự lợi dụng, dối trá của người ta dành cho mình, những gì còn đọng lại là những bài học mình nhận được. Đôi lúc mình không còn tin vào tình cảm của người khác dành cho mình nữa.
Mình đã đi chậm lại, cẩn thận và thực tế hơn sau tình yêu trước. Suốt quãng thời gian qua, mình cũng gặp nhiều người, đi qua nhiều mối quan hệ, không phải không có ai yêu mình, không phải mình chưa có cảm tình với ai, nhưng mình tin mình không tìm thấy "người ấy" trong số họ nên mình vẫn chọn cách độc thân.
Cho đến khi gặp anh, đó là sự cảm nhận về sự đồng điệu của tâm hồn, của quan điểm sống, của những điều giống nhau. Yêu là đồng cam cộng khổ, quan tâm, chia sẻ, để bên nhau trọn đời, xác định tương lai chứ không phải là chơi bời cho qua ngày, từ lâu đã là quan điểm yêu thương của một đứa sống nội tâm và tình cảm như mình. Nhưng đến cả anh, người mình hy vọng về một tình yêu thương bây giờ cũng thay đổi như thế khiến mình thật sự không còn niềm tin vào bất kỳ ai nữa.
Theo Ngoisao
Cách tìm chứng cứ chồng ngoại tình 'Thăm dò' điện thoại, Facebook, thậm chí xe của chàng... sẽ giúp bạn tìm ra bằng chứng anh ta 'ăn phở'. Nếu chỉ mới nghi ngờ chồng có bồ theo những lời rỉ tai từ người ngoài hoặc bạn tự suy diễn thì không nên áp dụng những cách dưới đây vì có thể khiến hạnh phúc gia đình tan vỡ. Chỉ dùng...