Vợ của bạn thân ‘gài’ tôi vào bẫy
Tôi đã phải lòng cô vợ của bạn thân một cách thật tình. Đó là tình yêu thực sự, là sự rung cảm của con tim.
Nhưng vì đó là mối tình không có kết quả nên tôi đã kìm nén, chỉ dám nhìn em từ xa. Thế mà, không hiểu, cô ấy biết tôi thích mình hay vì sao mà phát hiện ra tình cảm của tôi nên đã len lén tìm cách gần gũi, tạo cơ hội cho tôi.
Cô ấy thường hay tâm sự về chuyện gia đình mình. Thi thoảng tôi có tới nhà chơi vì lời mời của bạn tôi. Nhiều lúc cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng. Cô ấy bảo tôi là cuộc sống gia đình cô ấy rất buồn, chồng cô ấy không yêu thương mình. Nhìn ánh mắt của cô ấy quả thật buồn, cô ấy còn khóc khi nói về chuyện vợ chồng mình.
Nhiều lần tôi để ý khuôn mặt của bạn thân tôi, nhìn anh ấy không giống một người đàn ông lạnh lùng, vũ phu. Thế mà vợ anh ấy lại nói chồng mình này kia. Nhưng nhìn khuôn mặt khổ sở, nhìn ánh mắt buồn rầu của người phụ nữ mà tôi đem lòng yêu thương, thực sự, tôi không chịu được. Tôi đã an ủi cô ấy và nhiều lần, có không gian riêng, chúng tôi đã ngã vào vòng tay nhau. Chúng tôi trở thành người tri kỉ, cần có nhau mỗi khi buồn.
Lâu dần, mỗi lần buồn vui chúng tôi đều gọi cho nhau, hẹn hò cà phê. Nếu không gặp nhau là tôi cảm thấy nhớ em quằn quại, da diết. Sau, em cũng thổ lộ tình cảm của mình với tôi. Em nói, muốn tôi trở thành người để em nương tựa vì em không còn yêu chồng nữa.
Video đang HOT
Bây giờ, tôi lại trở nên ghê sợ người đàn bà đó. Thì ra, đây là cãi bẫy mà cô ấy giăng ra để tôi dính vào, và cô ấy đã dùng thủ đoạn để chiếm tiền của tôi. (ảnh minh họa)
Thế là, chúng tôi ngã vào lòng nhau như vậy. Những ngày đầu, chúng tôi khát khao nhau, trao cho nhau nụ hôn, những cái ôm và cả chuyện trai gái. Chúng tôi cảm thấy không gì có thể ngăn cản được tình yêu này. Và trong giây phút thăng hoa ấy, tôi cảm thấy quên hết tất cả, quên bản thân mình, quên cả em là vợ của bạn thân tôi. Tôi lao vào yêu em không cần biết ngày mai.
Được một thời gian, khi tôi tính toán chuyện tương lai với em và sẵn sàng gánh những hậu quả thì em nói, cứ để em tính. Tôi tin em, nhưng sau đó, một ngày, em nói, em không hề yêu tôi. Em đã có bằng chứng về việc tôi chài mồi em, chiếm đoạt em. Em sẽ tốt giác tôi với chồng em, cơ quan tôi và làm um chuyện này lên. Em sẽ khiến cho cả nhà tôi điêu đứng, làm cho tất cả những người khác nhìn tôi bằng con mắt khinh thường. Em bảo, nếu tôi sẵn sàng chấp nhận điều kiện của em, đưa cho em vài trăm triệu theo yêu cầu thì em sẽ không làm gì và lập tức xóa những bức ảnh đó đi.
Nghe em nói tôi sốc nặng, tôi không tin vào tai mình, không dám tin là người như em lại có thể làm được như vậy với tôi. Nhìn em hiền, những giọt nước mắt của em còn hiền hơn, vậy mà tôi lại bị em gài bẫy. Sao tôi lại thế này, tôi thực sự rất buồn, rất đau khổ, mệt mỏi, không dám tin là em lại có thể làm như vậy. Em bỉ ổi đến đê tiện thế sao. Em cần tiền như vậy sao mà lại lừa dối tôi?
Bây giờ, tôi lại trở nên ghê sợ người đàn bà đó. Thì ra, đây là cãi bẫy mà cô ấy giăng ra để tôi dính vào, và cô ấy đã dùng thủ đoạn để chiếm tiền của tôi. Không đưa cũng không được, vì nếu không đưa, sự việc bị bại lộ. Và biết đâu, chồng cô ấy cũng biết chuyện này. Tôi tin chắc là anh ta cũng biết vì nếu như cô ta tính giăng bậy mà tôi là người chiếm đoạt vợ anh ta không thương tiếc thì còn lời nào mà nói. Anh ta còn hận tôi hơn nhiều chứ.
Giờ tôi đau khổ quá, hối hận vì mình đã mù quáng tin vào tình yêu. Tôi phải làm sao bây giờ?
Theo VNE
Có vợ mình, thèm vợ người
Đàn ông vốn tham lam, không bao giờ muốn dừng lại ở một người phụ nữ dù họ có yêu người đàn bà của họ tới mấy.
Họ luôn có món chính và món phụ hay nói cách khác là, một người yêu tri kỉ và một người để yêu vui.
Và khi đã có vợ, có người làm bạn ngày đêm, chung chăn chung gối, đàn ông vẫn không bỏ cái tính lăng nhăng ấy. Có nhiều người &'đứng núi này trông núi nọ', có vợ con rồi nhưng vẫn thèm khát các cô gái trẻ, cái đó người ta gọi là ngoại tình. Nhưng cũng có những người, thấy vợ mình không bằng vợ người, bắt đầu lên mặt, dạy vợ rồi chán vợ, chán con, sinh ra mâu thuẫn gia đình, rồi nhiều vấn đề liên quan xảy đến.
Tôi có anh bạn, tính anh ấy rõ hay, chơi với anh em thì hòa đồng, sôi nổi, dễ chịu lại thoáng tính. Anh ấy được nhiều người quý. Nghĩ chắc, ở nhà, anh ấy sẽ là người chồng tốt bụng, yêu chiều vợ con. Thế nhưng, mọi điều lại hoàn toàn ngược lại khi một lần tình cờ tôi đến nhà anh ấy chơi.
Cả hội tới nhà làm khách, ăn một bữa cơm với vợ chồng anh ấy. Vợ anh ấy đon đả, tháo vát, chu đáo và ân cần với bạn bè của chồng, thế mà động một cái là anh ấy quát tháo inh ỏi. Anh ấy bảo: "Nhanh nhanh cái chân lên một tí, làm gì mà lề mề. Cô lúc nào cũng thế, không coi tôi ra gì. Người ta làm vợ có ai như cô không, không biết tới một tí bếp núc, nấu ăn thì chán lại còn hay làm nũng. Đúng là mệt". Tất nhiên là anh ấy quát khéo ở trong bếp thôi chứ nào dám công khai mắng vợ trước mặt bạn như vậy. Tôi ngại quá khi nghe những lời ấy: "hay là mình tới làm phiền gia đình anh ta?".
Nếu anh nào không tinh ý thì thích, thì cho rằng cô ta thật lòng, cô ta vui vẻ, nhưng thật ra, cô ta chỉ là người nói mồm vậy thôi, còn thực tâm không như vậy. (ảnh minh họa)
Tôi và đám bạn lui vào trong nhà ngồi uống nước, rồi lại nghe anh ta tán gẫu. Anh ta bắt đầu nói về vợ mình: "Đấy, vợ người ta thì chịu thương chịu khó, đi làm kiếm tiền, rồi việc gì cũng biết, thế mà vợ mình có mỗi việc nấu nướng cũng chậm". Tôi thì thấy thế là quá ổn, vì thật ra, cô ấy rất vồn vã, vui vẻ với chúng tôi, thoải mái, hồ hởi, không có khó chịu gì khi bạn bè tới nhà.
Anh ấy còn than vãn: "Giá như vợ mình được như vợ ông Lâm thì tốt biết mấy". Ông ấy tôi biết, cũng là người bạn cùng cơ quan với chúng tôi. Cô vợ ông ấy thì phải nói là khéo mồm tới mức sợ luôn. Cô ấy ăn nói được, cũng dễ chịu, nhưng khổ nỗi, ăn mặc hở hang đến phát hoảng. Có ai tới nhà mà gặp cô ấy tiếp chuyện thì &'mật ngọt chết ruồi', ngồi thì hở cả đống &'núi đồi'. Nếu anh nào không tinh ý thì thích, thì cho rằng cô ta thật lòng, cô ta vui vẻ, nhưng thật ra, cô ta chỉ là người nói mồm vậy thôi, còn thực tâm không như vậy.
Người ta thường ăn 'cơm' thèm 'phở' bởi thứ ở gần mình thì không bao giờ mình thấy quan trọng. Nhưng những thứ ở nơi khác, vì mình không được chạm vào nên thấy thèm muốn. Chuyện so sánh vợ mình với vợ người cũng là một minh chứng cho việc này. Có vợ mình, dù vợ có ngoan, có hiền nhưng vẫn cảm thấy không vui, không hài lòng và thường quá cảm giác chán. Ăn cái gì mãi một ngày cũng chán, ở với ai mãi một đời cũng sẽ chán. Quan trọng là biết yêu thương, làm mới tình yêu của nhau mà thôi. Nếu cứ yêu một cách, sống 1 cách thì chắc chắn cuộc sống vợ chồng sẽ nhanh chóng nhàm chán.
Tôi cũng đã có vợ, tất nhiên, đàn ông dù là có vợ hay khi mới có người yêu cũng luôn có tâm lý so sánh. Vì trên thực tế, có quá nhiều người có đặc điểm đáng mến, đáng yêu, chỉ là ta chưa gặp mà thôi. So sánh là một chuyện nhưng phải luôn xác định là, vợ mình như vậy là đáng yêu, đáng quý, còn vợ người dù có hơn vợ mình thì vẫn không phải của mình. Vợ mình là người yêu thương mình thì mình yêu thương lại. Còn nếu cứ muốn biến vợ người thành vợ mình thì thực sự đó là chuyện không thể nào chấp nhận được và muôn đời vẫn vậy mà thôi.
Vậy nên, đàn ông dù lăng nhăng nhưng không nên vì thế mà coi nhẹ chuyện gia đình. Cứ có tâm lý so sánh thì chẳng bao giờ có hạnh phúc, vợ chồng chẳng bền lâu được. Vợ người với người chắc gì đã tốt bằng vợ mình đâu!
Theo VNE
Hãi hùng vì vợ ở bẩn Chuyện đàn ông ở bẩn thì không nói làm gì, đôi khi còn chấp nhận được. Nhưng đàn bà mà ở bẩn thì đúng là &'hết thuốc chữa'. Tôi có một cô vợ, đúng là vợ của tôi không ai khác, nhưng nhiều khi tôi không còn dám thừa nhận đó là người đàn bà của mình chỉ vì cái tội, vợ tôi...