Vợ cũ quay trở về mà vợ mới lại mang bầu
Khi hạnh phúc mới chào đón thì vợ cũ quay về, cả hai người tôi đều mang nợ, tôi phải chọn ai?
Ở đời, đúng là nhiều cám cảnh. Có lúc tôi đã tưởng mình rơi xuống vực thẳm cô đơn. Vậy mà giờ đây, tôi cứ ngỡ mình có thể yên ổn với một người phụ nữ , cùng cô ấy sống cảnh vợ chồng trọn đời thì cuộc sống lại đặt tôi vào tình thế ép tôi phải lựa chọn. Mà tôi không muốn một ai trong hai người họ phải khổ.
Tôi năm nay 33 tuổi, đã từng có một đời vợ. Gọi là đã từng thì không đúng bởi hiện tại tôi và cô ấy vẫn là vợ chồng. Trên danh nghĩa, tôi và cô ấy chưa ly hôn. Tôi cưới vợ lần đầu năm 26 tuổi. Khi ấy, cuộc sống của hai vợ chồng khó khăn lắm. Cái gì chúng tôi cũng phải tự lo vì hai bên gia đình đều không có điều kiện để giúp đỡ hai vợ chồng.
Tôi và vợ thuê nhà ở, cuộc sống khó khăn bộn bề. Tôi lại không phải là người giỏi chịu đựng, không khéo léo trong cách ứng xử nên khiến không khí gia đình càng thêm căng thẳng. Mẹ và vợ tôi có mâu thuẫn, tôi cũng không biêt cách làm hòa cho hai bên mà còn khiến cho sự va chạm đó lớn dần lên. Có thể nói, những năm tháng đó, cuộc sống của tôi rối như tơ vò.
Vợ đầu của tôi là người phụ nữ hiền lành, cam chịu và tốt bụng. Chỉ có điều cô ấy không được khỏe mạnh, không thể ra ngoài làm việc quần quật kiếm tiền. Cô ấy phụ thuộc nhiều vào tôi. Còn cô ấy chỉ ở nhà làm việc gia đình còn tôi là người kiếm tiền chính. Cũng chính vì nhược điểm này mà mẹ tôi hay gây khó dễ với cô ấy.
Thế rồi đỉnh điểm, trong một lần cãi nhau giữa mẹ và vợ tôi, tôi đã tát vợ một cái. Cuộc sống túng quẫn, cãi nhau triền miên khiến tôi không kiểm soát được cảm xúc của mình và đánh vợ. Cô ấy bỏ đi ngay hôm đó. Tôi nghĩ vợ giận, bỏ về nhà ngoại vài hôm thôi nên cũng không đi theo. Có ai ngờ, cô ấy bỏ đi miết.
Video đang HOT
Vợ tôi bỏ nhà ra đi vì không chịu được cảnh cùng cực, cãi nhau liên miên. Vài năm trời tôi lao đao đi tìm vợ mà không thấy. Tôi vừa hận vừa thương cô ấy. Tại vì tôi đã không lo được cho vợ nên mới để vợ khổ như vậy. Tôi không làm đơn ly hôn là để đợi một ngày nào đó vợ về.
Thế rồi bẵng đi, tới giờ đã hơn 6 năm kể từ ngày vợ tôi bỏ nhà ra đi. Chúng tôi còn chưa kịp có với nhau một đứa con. Hiện tại, tôi quen và yêu một cô, cô ấy cũng có tuổi rồi mà chưa lập gia đình. Cô ấy tốt, hiền ngoan và có phần cam chịu. Cô ấy cũng đã có thai với tôi vì thế chúng tôi tính tới chuyện kết hôn. Tôi định sẽ đơn phương ly hôn vợ cũ để rồi chính thức cưới vợ mới. Dù sao , mọi chuyện cũng đã qua rồi.
Nhưng cuộc đời thật lắm éo le, khi tôi và vợ mới chuẩn bị thủ tục cưới xin thì vợ cũ của tôi quay về. Bao năm qua, nhìn cô ấy già đi trông thấy nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn cả là cô ấy dắt theo đứa con. Có ai ngờ, ngày đó khi ra đi, cô ấy đã mang thai đứa con của tôi. Nhìn con giống mình y lột, tôi không cầm được nước mắt.
Cô ấy xin lỗi tôi vì năm xưa đã nóng nảy, không kiềm chế được mà ra đi. Giờ thương con sống cảnh xa quê, không bố, không người thân nên cô ấy quay về. Tôi như chết lặng khi cuộc sống đặt tôi vào hoàn cảnh này. Tôi còn thương vợ cũ lắm, nhất là khi nhìn thấy cảnh cô ấy bao năm qua một mình nuôi con không có ai san sẻ. Hơn nữa con tôi cũng quá thiệt thòi.
Nhưng nếu tôi mà bỏ cô gái đang mang thai với mình này thì có lẽ tôi hận mình suốt đời. Bởi lẽ cô ấy có tuổi rồi, lại yêu tôi thật lòng, không đòi hỏi điều gì nên mới quyết định sinh con cho tôi, vậy mà giờ tôi phụ bạc thì tôi đúng là không bằng loài cầm thú.
Một bên là người vợ cũ tiều tụy, khốn khổ sau bao năm lưu lạc cùng đứa con thơ, một bên là người vợ mới yêu tôi hết mình… Tôi phải chọn ai đây?
Theo Khám phá
"Cô viết đơn ly hôn đi để tôi cưới vợ mới"
Nhiều đêm ôm con khóc một mình, tôi có ý nghĩ sẽ chấm dứt cuộc sống của hai mẹ con...
Tôi sinh năm 1992, chồng tôi sinh năm 1988, chúng tôi yêu nhau hai năm thì kết hôn. Tính đến nay đã được 5 năm chung sống và có một bé trai kháu khỉnh. Ngày xưa chúng tôi yêu thương nhau thì hạnh phúc lắm, nhưng đến tận bây giờ tôi không thể biết liệu cuộc hôn nhân này rốt cuộc nó là gì và sẽ duy trì được trong bao lâu?
Chồng tôi làm nghề lái xe, nên thường xuyên đi vắng. Để thuận tiện việc chăm con tôi xin vào làm một cty gần nhà, thế nhưng thay vì giúp vợ con anh lại nảy ra tính ghen tuông. Anh cấm mọi mỗi quan hệ của tôi, không bạn bè, không gì hết. Mỗi lần đi làm về là anh đánh đập, chửi bới, xúc phạm tôi. Tôi khóc thì anh cũng mặc kệ.
Cuộc sống không có tình thương khiến tôi cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo và bất lực. Và rồi anh cặp bồ bên ngoài, khi tôi biết thì anh có xin lỗi và hứa sẽ chấm dứt. Thế nhưng chẳng những anh không dứt, ngựa quen đường cũ anh còn công khai cho tôi biết họ hạnh phúc đến dường nào. Tiền lương anh đưa hết cho bồ nhí, anh chỉ quay về nhà khi trong người không có một xu.
Mọi chuyện lên đến đỉnh điểm đây nhất là hôm mẹ tôi lên chăm cháu ngoại, bà vẫn nghĩ cuộc sống vợ chồng tôi hạnh phúc như xưa vì chuyện chồng ngoại tình tôi giấu biệt không để gia đình nội ngoại hai bên biết. Thế nhưng hôm đó anh ta uống rượu say khướt lại lôi tôi ra mà đánh. Mẹ tôi can ngăn thì anh ta chỉ tay vào mặt mẹ tôi mà hét.
- Bà và con gái bà cút ra khỏi nhà tôi. Tôi không cần người vợ như cô ta!
Nói rồi anh ta ném hết đồ đạc và gào thét, tôi chỉ biết cúi đầu khóc thương cái thân khốn khổ của mình. Sáng hôm sau đợi anh ta tỉnh rượu tôi nói:
- Anh xúc phạm tôi thì tôi còn chịu, nhưng cấm anh không được làm nhục ba mẹ tôi.
Tôi vừa dứt câu thì anh ta lao vào giật tóc tôi mà đánh không thương tiếc, con khóc ầm ĩ anh ta cũng không màng. Vừa đánh anh ta vừa quát:
- Cô viết đơn ly hôn đi để tôi còn cưới vợ mới.
Chẳng bao giờ tôi quên được câu nói đó của anh ta. Tôi cũng là con người cũng biết thế nào là đau đớn chứ?. Đau lòng, nghẹn, trái tim như bị hàng trăm con dao đâm vào tim vậy. Nhiều đêm ôm con khóc một mình, tôi có ý nghĩ sẽ chấm dứt cuộc sống của hai mẹ con tại đây..
Vì đứa con tôi mới nhẫn nhục sống với người chồng khốn nạn này, để mong con tôi có đủ cả bố lẫn mẹ nhưng bây giờ nếu thương con, thương mình tôi nghĩ tôi phải kết thúc cuộc hôn nhân cay đắng này. Tôi phải làm gì để vượt qua tình cảnh bi đát này?
Theo Phunuonline
Lặng người khi thấy vợ mới "tẩy não" con trai riêng của chồng Ngày hôm sau, lấy cớ đi mua đồ dùng học tập cho con, tôi hỏi con trai sự tình. Hỏi một lúc, cháu thật thà nói ở nhà mẹ Lan không bao giờ cho con gọi điện cho mẹ Hà, nếu muốn gọi phải xin phép, muốn viết thư phải viết nháp trước rồi đưa mẹ Lan xem, nếu vợ tôi cho phép...