Vợ cũ là oan gia (Phần 17)
Sao tự nhiên lại đối xử tốt với cô như vậy? Lại là một bữa tiệc Hồng Môn nữa hay sao? Nhưng Hồng Nhung biết mình không có sự lựa chọn. Để khiến anh tin những gì cô nói, cô cũng phải chấp nhận chuyện mình bị anh ta gài vào một cái bẫy nào đó mà cô không thể biết được.
Trong cái lúc công ty đang bề bộn để chuẩn bị cho dự án với công ty Hiệp, thì chỉ có mình Hồng Nhung là thảnh thơi rỗi việc. Cô bị gạt ra một cách công khai khiến cho nhân viên nhìn cũng biết cái chức trưởng phòng này không trụ được lâu nữa. Một số người trước kia vừa nhìn thấy cô đã chào hỏi, buông lời nịnh hót thì nay chỉ đi qua cô như một kẻ xa lạ. Hồng Nhung hiểu rõ cái khắc nghiệt và bạc bẽo của môi trường làm việc chốn văn phòng, nhưng cô không nghĩ họ lại trở mặt nhanh đến vậy.
Đó cũng là một cái hay, Hồng Nhung có thể đi tìm hiểu về Mỹ mà chẳng phải lo nghĩ gì cả.
Mới về Việt Nam nên cuộc sống của cô ta khá rảnh rỗi. Hằng ngày chỉ đi mua sắm, gặp gỡ bạn bè. Nhưng Mỹ là người sống khôn khéo, cô ít gặp cậu bạn kia làm Hồng Nhung chẳng có cơ hội để quay phim hoặc chụp hình. Cứ lén lút theo đuôi thì dễ lại phạm pháp, bị cô ta bắt được cũng hết đường chối cãi, nhưng cô cũng không thể ngồi yên nghe ngóng tình hình được.
- Ê mình cắt đứt với ông Chung rồi.
Thuý ngồi phịch xuống cái ghế, nói giọng buồn buồn. Hơn một tuần nay Thuý đau khổ cho mối tình chưa kịp nở của mình, nhưng rồi cô cũng nhận ra người ta có thương yêu gì cô đâu, chỉ là tự cô đa tình mà thôi.
Hồng Nhung vỗ vai bạn:
- Cắt đứt là tốt, đàn ông ngoài kia thiếu gì, không người này thì người khác. Thời gian vẫn còn, vẫn còn.
Thuý lắc đầu:
- Chắc mình chả gấp rút làm gì, tình yêu có thì tự đến, không có thì thôi. Mình cũng bảo với mẹ rồi, đời này mình quyết làm một con ma cô đơn.
Nhung hiểu rõ cái khắc nghiệt và bạc bẽo của môi trường làm việc chốn văn phòng, nhưng cô không nghĩ họ lại trở mặt nhanh đến vậy. (Ảnh minh hoạ)
Hồng Nhung phì cười:
- Cái gì mà ma với quỷ ở đây, còn sống sờ sờ như thế này.
- Mà mình vừa thấy Hiệp ở bên phòng sếp đấy.
- Thì sao?
- Tưởng hai người thân lại với nhau rồi?
- Mình đã nói rồi, chẳng đứa nào ngu đi nuốt lại bãi nôn cả.
- Nhưng mình cứ có cảm giác anh ta còn tình cảm với cậu đấy.
Video đang HOT
Hồng Nhung nghe Thuý nói như trúng phải bả, thiếu điều sùi bọt mép nữa thôi.
- Bà cố nội ơi, làm ơn nói những điều tốt đẹp cho tôi nhờ. Có biết trên đời này cái gì gọi là khẩu nghiệp không?
- Cô Nhung!!!
Tiếng của sếp đanh thép hét lên ở đằng sau khiến hai người giật nảy mình. Chị ta mấy hôm nay chắc đang đến tháng nên mặt mũi lúc nào cũng đằng đằng sát khí như người ta nợ tiền chị mà không trả. Hồng Nhung đứng dậy, không biết chị ta lại định làm gì cô nữa đây.
- Vào phòng tôi.
- Làm gì ạ?
- Ơ hay, cô mới chỉ là phó phòng thôi đấy.
Lời nhắc nhở đầy ẩn ý của sếp khiến Hồng Nhung không còn cách nào khác là phải nối gót theo sau chị, bước vào căn phòng có chồng cũ đang ở đó. Cảm giác của Hồng Nhung lúc này như một người bị đưa đến đoạn đầu đài.
- Anh Hiệp đây đã nói muốn cô là người giám sát dự án lần này. Chúng ta sẽ có một clip Viral vào tháng tới. Ở Thái Bình.
Hồng Nhung biết anh ta đúng là muốn dày vò cô đến tận cùng mà, không những gạt cô ra khỏi việc quản lý dự án, còn bắt cô phải giám sát một clip Viral, mà việc giám sát ấy cô biết chỉ là hữu danh vô thực. Bởi trước cô còn có đạo diễn, sản xuất vân vân và mây mây những người khác.
- Cô làm gì mà nghệt cái mặt ra thế. Tôi đang giúp cô đấy.
- Chị ơi, em vẫn chưa khỏi ốm mà, chị nỡ lòng nào bắt em đi đày nắng thế sao?
- Cô đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu. Chúng tôi đang cố tạo điều kiện cho cô chứng tỏ bản thân còn gì.
Hiệp vẫn ngồi im nãy giờ, không hề lên tiếng. Cái vẻ cao ngạo đó là sao? Muốn cô phải đau khổ, nhún nhường trước anh hay sao?
Hồng Nhung gật đầu cái rụp:
- Vậy được, em cảm ơn chị.
- Nhớ là phải làm tốt, đừng có bất cứ sai sót gì đấy.
- Nhưng nếu em đã là giám sát mang viral, thì nghĩ là em được toàn quyền quyết định đúng không? Em muốn nói rõ việc này.
- Phải! – Hiệp lên tiếng – Cô là người có thể chém đinh chặt sắt ở trong cái đoàn đó. Nhưng phải đảm bảo được chất lượng của sản phẩm.
Cố tình đối xử tốt với cô hay là tuyên chiến đây? Hồng Nhung cười khẽ, nhìn anh:
- Được thôi, tôi sẽ làm tốt công việc của mình.
Chỉ còn hai ngày nữa là lên đường, nhưng Hồng Nhung quyết không từ bỏ kế hoạch khiến cho Hiệp phải bẽ mặt trước bàn dân thiên hạ vì đã bị một con hồ ly tinh lừa. Anh ta nghĩ anh ta giỏi giang hơn người nên có thể điều khiển cuộc sống của người khác được sao?
Hồng Nhung đứng trước chung cư của Hiệp, để tìm địa chỉ nhà anh cũng không khó. Nhưng cái khó ở đây là làm thế nào để bắt gặp Mỹ làm điều mờ ám. Hằng ngày cô ta nếu không mua sắm, không gặp bạn bè thì sẽ ở nhà cả ngày. Nhìn qua giống như một người đang tận hưởng cuộc sống vô vị của mình.
Anh ta nghĩ anh ta giỏi giang hơn người nên có thể điều khiển cuộc sống của người khác được sao? (Ảnh minh hoạ)
Nhưng cuối cùng có một sơ hở mà Mỹ đã để lộ. Hồng Nhung phát hiện ra người đàn ông kia tự đến tìm Mỹ. Chung cư mà hai người ở có rất nhiều kẻ ra vào, cô lại chỉ để ý đến việc Mỹ có đi ra hay không nên đã bỏ lỡ biết bao lần họ đi cùng nhau. Vô tình trước hôm đi Thái Bình một ngày, Hồng Nhung thấy người đàn ông đó lao từ hầm gửi xe lên bằng xe máy. Anh ta bịt khẩu trang kín mít, ban đầu cô không để ý lắm. Chỉ có chiếc áo anh ta mặc giống với hôm ở nhà hàng là khiến cô nhớ ra.
- Thế này thì hết đường chối cãi.
Hồng Nhung giả làm em họ của Hiệp để lên được tầng trên, cô phải biết bằng được có camera ở đây không?
Đây là chung cư mới, tầng của Hiệp có khoảng ba phòng đã có người ở, nhưng các cửa đều khoá kín. Cô ta cũng liều thật. Hồng Nhung nghĩ. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất sao?
Nhưng làm cách nào để lấy được video từ camera?
Hồng Nhung nhếch môi cười, đúng là trời không tuyệt đường sống của ai bao giờ. Cô đã nói rằng cô có cách để khiến anh ta nhận ra trên đầu mình có hai cái sừng cơ mà.
Hồng Nhung ra khỏi chung cư, sau đó lấy điện thoại gọi điện cho Hiệp:
- Anh đang ở đâu?
- Công ty, có chuyện gì à? – Hiệp đáp.
- Có chuyện thì mới gọi chứ. Tôi muốn hỏi anh vài điều trong kịch bản.
- Cô tự bàn với đạo diễn và biên kịch đi.
- Không được, tôi muốn gặp anh.
Một sự im lặng diễn ra khiến Hồng Nhung bắt đầu cảm thấy lo sợ anh ta sẽ từ chối. Hiệp ghét cô như vậy, chắc sẽ không muốn nhìn thấy mặt cô đâu.
- Nếu cô đã muốn gặp thì chúng ta gặp nhau sau giờ làm việc đi, tôi sẽ mời cô đi ăn, nhân tiện bàn công việc cũng được.
Sao tự nhiên lại đối xử tốt với cô như vậy? Lại là một bữa tiệc Hồng Môn nữa hay sao? Nhưng Hồng Nhung biết mình không có sự lựa chọn. Để khiến anh tin những gì cô nói, cô cũng phải chấp nhận chuyện mình bị anh ta gài vào một cái bẫy nào đó mà cô không thể biết được.
Hai người giờ đây chẳng khác nào oan gia của đời nhau. Đúng là một mối nghiệt duyên.
Theo Eva
Lần đầu tiên dẫn con về quê nội sau 6 năm, tôi thề sẽ không có lần thứ 2 sau những chuyện họ đã làm với con gái tôi
Tôi đã nhún nhường, xuống nước trước sau 6 năm căng thẳng. Đáp lại là thái độ, cách ứng xử của họ với tôi vẫn chẳng có gì thay đổi.
Cách đây 6 năm, vợ chồng tôi và nhà nội đã gay gắt với nhau. Nguyên nhân vì chồng tôi là con trai một, là cháu đích tôn của dòng họ. Nhưng chúng tôi lại làm ở thành phố, cách nhà chồng đến 45km. Tôi cũng là con gái duy nhất của bố mẹ. Thế là tôi bàn với chồng chuyện mua nhà ở thành phố để ở, sau này già thì về quê.
Nhà chồng tôi vin vào việc đó để nói tôi điêu ngoa, dắt mũi chồng. Thấy tôi đi làm xa bất tiện, mệt mỏi, chồng tôi xuôi theo và chúng tôi quyết định về phố ở. Từ đó, nhà chồng hễ nhắc tới tôi là tỏ thái độ khinh thường, căm ghét. Họ còn từ mặt cả chồng tôi vì tội nghe lời vợ.
Suốt 6 năm như thế, hàng tháng tôi vẫn gửi tiền, quà về cho bố mẹ chồng nhưng không về. Ngay cả khi tôi sinh con, nhà chồng cũng chẳng có ai hỏi han tới tôi cả. Họ làm như tôi không tồn tại trên đời vì dám cướp mất cháu đích tôn của họ. Vậy thì tôi về để làm gì?
Tuần trước, chồng tôi buồn bã nói bố chồng tôi bị bệnh, muốn được gặp con gái tôi. Nghĩ thời gian cũng lâu rồi nên tôi đồng ý cùng chồng đưa con về quê.
Ngay cả khi tôi sinh con, nhà chồng cũng chẳng có ai hỏi han tới tôi cả. (Ảnh minh họa)
Không ngờ, khi thấy tôi dắt con gái vào cổng, mẹ chồng tôi đã nhăn mặt rồi nói rõ to: "Mày về thì về một mình thôi, sao còn dẫn 'mẹ' mày về thế?". Tôi nghe mà tức điên. Tuy vậy, tôi vẫn dằn lòng thưa dạ cho phải phép. Trước lời thưa của tôi, mẹ chồng cũng chỉ bĩu môi.
Mấy chị chồng nghe nói tôi về cũng kéo nhau sang. Mà có phải sang để hỏi thăm tôi đâu, sang để cạnh khóe tôi đó chứ. Thấy tôi ngồi trên ghế salon, chị cả nói: "Ối dào, bố chồng bệnh nằm liệt giường mới thấy con dâu về thăm". Chị khác tiếp lời: "Ông bà tổ tiên nó còn chẳng coi trọng thì nói gì đến bố mình". Chồng tôi cũng bực mình, bảo họ im đi, họ mới cay cú im miệng.
Họ ghét tôi nên ghét lây luôn con gái tôi. Thấy con bé mũm mĩm, trắng trẻo, ăn mặc sang trọng, họ nói thì thầm nhưng đủ cho tôi nghe thấy: "Đúng là con thành phố nhỉ? Hình như nó béo phì rồi, nhìn hai cái má muốn chảy xệ luôn kìa. Về quê thăm ông bệnh mà cứ diện như đi sàn diễn ấy. Không có ý thức gì cả". Ngồi nói chuyện với bố chồng mà máu trong người tôi cứ sôi lên sùng sục.
Tôi thề sẽ không bước chân về đó thêm một lần nào nữa. (Ảnh minh họa)
Đến giờ ăn trưa, tôi đi tìm mãi, gọi mãi mà không thấy con bé đâu. Con bé là nguồn sống của tôi nên tôi phát hoảng lên, chạy khắp nơi tìm kiếm. Mấy người chị chồng chẳng những không tìm giúp tôi mà còn thờ ơ ngồi ăn cơm. Họ còn bảo chắc con bé thấy ở quê lạ nên đi chơi đâu đó rồi.
Mãi đến khi ra nhà vệ sinh nằm cách xa nhà, tôi mới nghe thấy tiếng con bé khóc gọi mẹ. Tôi tìm cách mở cửa ra thì thấy con ngồi khóc lóc thảm thiết dưới nền nhà. Sau khi qua cơn hoảng sợ, tôi hỏi han thì con bé mới kể. Thì ra nó đau bụng, muốn đi vệ sinh nên nhờ chị cả tôi dẫn đi. Theo thói quen, con bé chốt cửa lại. Không ngờ chốt cửa hư nên con bị nhốt luôn trong ấy.
Điều làm tôi tức giận nhất chính là chị cả, người đã dẫn con tôi đi vệ sinh. Rõ ràng biết tôi đi tìm con, biết bé bị nhốt trong nhà vệ sinh mà vẫn thờ ơ ngồi ăn cơm. Tôi bế con vào nhà, vừa đi vừa khóc cùng con. Nếu nhà vệ sinh không hở một bên trần nhà sau bão thì chắc con gái tôi đã không sống nổi rồi. Để không bị giận quá mất khôn, lại nói những câu khiến chồng khó xử, tôi gọi anh chở ngay mẹ con tôi về thành phố.
Thế đó, sau 6 năm, tôi đã nhún nhường về quê thăm họ. Đáp lại là sự lạnh nhạt, thờ ơ của họ. Tôi thề sẽ không bước chân về đó thêm một lần nào nữa. Chỉ là tôi thương chồng. Anh đứng giữa vợ con và nhà nội sẽ rất mỏi mệt. Tôi phải làm gì để anh thấy nhẹ nhàng hơn đây? Còn chắc chắn tôi sẽ không thỏa hiệp với nhà chồng nữa.
Theo Trí Thức Trẻ
Tâm sự của ông chồng có bạn đa tình Tôi có một thằng bạn, đẹp trai hào hoa có thừa, tán gái như hát hay, bao cô gái mê như điếu đổ. Thế nhưng hết cuộc tình này qua cuộc tình khác, nó vẫn chưa hề có ý định tìm một bến đỗ để dừng chân, mặc kệ chúng tôi đã con lớn con bé đề huề. Mỗi lần gặp nhau, nó...