Vợ cứ giận chồng thì chồng phải đi tìm chân dài “tâm sự” cho vui chứ
“Ừ. Thì anh đi hẹn hò, tìm cô nào chân dài, xinh tươi ngồi “tâm sự” cho vui vẻ một chút. Chứ ở nhà vợ cứ giận anh, chẳng nói nửa lời anh buồn quá. Đổi gió tý vợ à”.
Ngày nào vợ chồng tôi cũng phải tranh luận, cãi vã một tý mới thôi (ảnh minh họa)
Hai vợ chồng tôi lấy nhau được gần 3 năm nay. Vợ chồng bằng tuổi nên mọi người hay nói chúng tôi như trẻ con, suốt ngày giận dỗi nhau rồi lại tươi cười. Kể cũng đúng, chả có hôm nao là hai vợ chồng tôi không giận dỗi nhau mấy chuyện linh tinh xong tối đến lại thôi như chưa có chuyện gì xảy ra. Được cái vợ tôi có tính hay dỗi hờn vô cớ nên nhà chẳng mấy khi vắng tiếng cười nói.
Ngày nào vợ cũng giận dỗi và tôi luôn là người đi dỗ dành, nhận phần sai về mình. Lâu dần cũng thành thói quen nên chả mấy khi vợ chồng sống trong hòa bình.Tôi nhớ dạo gần đây cô ấy không biết học đâu được tính ghen tuông, đa nghi linh tinh về nhà là hành xác tôi suốt. Ngày nào vợ cũng tra hỏi đủ kiểu xem hôm nay tôi đi đâu, làm gì với ai…
Tôi thấy mệt và bực vì vợ không chịu tin tưởng chồng cứ thấy mấy chị em ở công ty kháo nhau chuyện ông này bà kia ngoại tình là về “chấn chỉnh” lại ngay chồng mình. Vài lần đầu tôi chiều vợ nên vợ tra khảo gì tôi trả lời ấy. Nhưng mấy hôm nay công ty có chút rắc rối về nhà vợ lại “hành” đủ thứ, nên tôi mặc kệ với những câu hỏi kiểu ghen tuông vớ vẩn của vợ.
Cô ấy tức điên lên, nói tôi đủ kiểu rồi giận tôi ra mặt chẳng nói gì. Mấy hôm sau không khí gia đình vẫn căng thẳng, vợ vẫn giận tôi nhưng tôi vẫn không chịu xin lỗi, dỗ dành cô ấy. Tối hôm sau, khi bữa cơm kết thúc tôi lên phòng thay quần áo đẹp đẽ, xịt thêm tý nước hoa cho vợ ghen hơn (tôi cố ý chọc tức cô ấy) xuống nhà, vợ vẫn ngồi phòng khách. Cô ấy nhìn thấy tôi, bỗng nhiên đứng bật dậy vừa nói vừa quát:
- Anh đi đâu thế mà lại ăn mặc đẹp thế kia, hay lại hẹn hò với đứa nào.
- Ừ. Thì anh đi hẹn hò, tìm cô nào chân dài, xinh tươi ngồi “tâm sự” cho vui vẻ một chút. Chứ ở nhà vợ cứ giận anh, chẳng nói nửa lời anh buồn quá. Đổi gió tý vợ à.
-Anh dám???
- Thì tại vợ như thế, anh mới dám chứ?
Video đang HOT
- Thế giờ anh muốn như thế nào. Anh mà bước chân ra khỏi nhà là chết với tôi.
- Anh đơn giản lắm. Chỉ cần vợ hết giận anh, bỏ cái kiểu đề phòng chồng giống mấy chị em ở công ty đi và lên phòng thay đồ, trang điểm rồi đi với chồng, là anh không tìm cô nào tâm sự nữa.
- Anh nói thật chứ?
- Anh đùa vợ làm gì, vợ không thay đồ nhanh là anh đi tìm cô nào thật đấy.
Em cứ vui vẻ, xinh đẹp như thế này có phải anh luôn muốn tâm sự với em không (ảnh minh họa)
Nghe vậy, vợ tôi vội vàng chạy lên phòng thay đồ. 15 phút sau vợ xuống với chiếc đầm vàng bó sát, khoe lưng trần với đôi dép cao và khuôn mặt đã trang điểm cẩn thận lại với nụ cười trên môi. Làm tôi thấy khác lạ với vợ 15 phút trước. Vợ vừa ngại ngùng vừa nói kiểu thách thức tôi.
- Anh nhìn vợ thế này đã đủ xinh tươi, chân dài miên man, quyến rũ ngồi tâm sự với anh được chưa?
Tôi nhìn vợ một lượt gật gù.
- Vợ anh có khác đẹp như hot girl thế này thì anh tâm sự với vợ cả đêm cũng được. Vợ cứ vui vẻ như thế này có phải xinh không, anh có ngu gì mà lại bỏ cô vợ xinh đẹp, bé bỏng của mình để đi theo người khác làm gì.
Tôi đèo cô ấy đến hồ Tây hóng gió và ngồi tâm sự. Ngồi sau xe cô ấy ôm tôi thật chặt và thủ thỉ “Chồng ơi. Em xin lỗi, từ giờ em sẽ không ghen tuông vô cớ làm chồng bực nữa, để người khác có cơ hội ở bên chồng em tâm sự” Tôi mỉm cười, vui vì cô ấy biết dừng đúng lúc. Chỉ cần vài chiêu đe dọa vợ của tôi là cô ấy không dám làm căng nữa.
Theo blogtamsu
Đừng bắt những ông chồng phải đặt mẹ và vợ lên 1 bàn cân
Mẹ chỉ quan trọng nhất trong quãng thời gian đầu của tôi thôi. Song còn vợ là người cũng hi sinh, chăm sóc, ủng hộ, sẻ chia cùng tôi trong suốt quãng đời còn lại.
Hôm qua, tôi muốn ly hôn người vợ ngốc nghếch của tôi quá thể sau khi cô ấy hỏi tôi chỉ một câu hỏi nhỏ. Nhưng qua đó, tôi nhận ra, vợ tôi là người đàn bà chẳng khôn ngoan chút nào. Chưa kể lại có phần ác cảm và tị nạnh với mẹ chồng của mình nữa. Bởi vì, nếu là một người vợ khôn ngoan thì cô ấy chắc chắn sẽ không ngốc xít đến mức một ngày tự dưng mang mình lên bàn cân với mẹ của chồng, phải không các chị em?
Tôi năm nay 34 tuổi và đã kết hôn được 5 năm nay. Vợ kém tôi 5 tuổi. Cô ấy năm nay 29 tuổi. Giữa chúng tôi đã có với nhau 1 đứa con gái chung. Năm nay cháu cũng đã hơn 3 tuổi và đang đi học mẫu giáo rồi cả nhà ạ.
Tôi là biên phiên dịch một công ty của Nhật bởi thế công việc khá bận rộn và hay phải đi đó đây theo những chuyến công tác của các sếp lớn. Vợ tôi là giáo viên tiểu học vì thế nên em cũng có nhiều thời gian cho gia đình. Vợ chồng tôi cũng ở riêng trên Hà Nội trong một căn hộ chung cư.
Do vợ chồng ở riêng, lại khá bận rộn nên tôi cũng rất chiều chuộng vợ. Khi ở nhà, tôi vẫn phụ vợ mọi việc lớn nhỏ mà chẳng chút nề hà gì. Cuối tuần rảnh rỗi, tôi đưa vợ con đi ra ngoại ô chơi, đi xem phim, mua sắm... Thỉnh thoảng thì vợ chồng về quê ngoại, quê nội chơi. Về quê nào thì vợ tôi cũng được cả nhà chiều chuộng nên chẳng phải làm gì.
Tôi nhận ra, vợ tôi là người đàn bà chẳng khôn ngoan chút nào (Ảnh minh họa)
Đặc biệt là bố mẹ tôi, vì các con ở riêng nơi khác tháng mới về nhà chơi 1-2 lần nên họ rất quý con quý cháu. Có gì ngon, họ cũng để dành cho con cháu về ăn hoặc gửi ra cho các con. Mối quan hệ giữa mẹ và vợ tôi cũng rất tốt. Tôi vẫn thường thấy vợ hay gọi điện về hỏi han mẹ chồng chẳng khác nào mẹ đẻ của mình và ngược lại.
Ấy vậy mà, chẳng hiểu sao mấy năm chung sống với nhau tốt đẹp như vậy, thi thoảng vợ tôi vẫn tò mò hỏi chồng một vài lần rằng: "Giữa vợ và mẹ, bên nào nặng hơn, bên nào quan trọng hơn bên nào?". Em hỏi và cứ bắt tôi phải đưa ra câu trả lời. Hình như vợ tôi cũng như nhiều phụ nữ khác vẫn tin chắc rằng, phải có một bên nặng hơn bên kia vài gam và muốn làm rõ mới thỏa?
Khi tôi đưa ra câu trả lời thành thật rằng, nếu cân đo đong đếm thì vợ có thể thay thế nhưng còn mẹ thì không. Những lúc ấy vợ tôi lại dằn dỗi cho rằng tôi quá gia trưởng, coi thường vợ, không coi vợ ra gì. Nhưng dù em có tức giận thì tôi vẫn phải nói thế. Là đàn ông, phận làm con nữa thì tôi dù sống với vợ hàng ngày nhưng vẫn phải giữ chữ hiếu và phải có trách nhiệm hỏi thăm, chu cấp cho bố mẹ chứ.
Bị dồn vào chân tường, tôi cũng một vài lần khẳng định đương nhiên là mẹ quan trọng hơn vợ rồi. Bởi dù tôi có yêu vợ đến đâu nhưng cứ thử nói động chạm và hỗn láo với mẹ tôi xem, tôi sẽ không tha thứ cho vợ. Tất nhiên, những lúc ấy tôi cũng nhấn mạnh, ngoài mẹ ra thì người thực sự quan trọng và ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi hàng ngày vẫn là cô ấy - người bạn đời 5 năm qua sống bên tôi. Song vợ tôi chẳng hiểu sao vẫn tò mò và quy kết rằng, vậy thì với tôi, mẹ hay vợ quan trọng hơn???
Cho tới hôm qua, chẳng hiểu sao cô ấy lại lôi một câu hỏi cũ rích ra hỏi chồng. Tôi nghĩ, câu trả lời thì vợ tôi biết vậy rồi còn hỏi nữa làm gì. Tôi bảo em, có những việc không nên tò mò, có những việc không nên hỏi mà chỉ có thể tự cảm nhận thôi. Bởi câu trả lời của tôi thế nào cũng thực tế và sát sườn ngay trong câu hỏi của vợ rồi.
Tôi còn bảo vợ, em yêu chồng thì tức là yêu thành quả do mẹ chồng nuôi dạy anh để được như hôm nay. Nào thì thể lực, vóc dáng, bằng cấp, công việc, tính cách rồi các cử chỉ nhỏ nhất của chồng. Vậy cớ sao vợ lại mong ngóng nặng nhẹ bên vợ bên mẹ với chồng làm gì?
Tôi đã nói hết nước hết cái cái chủ đề chẳng mấy hay ho này rồi mà vợ tôi vẫn hỏi dồn. Rồi em cứ cằn nhằn bảo, thắc mắc này không phải là điều gì quá ghê gớm hay bất hiếu cả. Cô ấy bảo chỉ thắc mắc vì nhận ra tôi bị bó buộc chữ Hiếu mà không dám nhìn vào thực tế ai là người cùng mình trong cuộc sống hàng ngày.
Vợ tôi cũng phân tích, mẹ tuy có công lao sinh ra chồng, nuôi dạy chồng cô ấy trưởng thành như ngày hôm nay. Song nếu xét 1 cách công bằng thì con cái cũng là niềm vui của cha mẹ, bản thân được làm cha mẹ cũng là niềm hạnh phúc. Do đó, mẹ chỉ quan trọng nhất trong quãng thời gian đầu của tôi thôi. Nhưng vợ là người cũng hi sinh, chăm sóc, ủng hộ, sẻ chia cùng tôi trong suốt quãng đời còn lại.
Thử hỏi khi chồng thất bại, ốm đau, khi khó khăn nhất... đều có vợ chia sẻ và ở bên cạnh. Lúc ấy, cha mẹ cũng không thể ở bên cạnh chồng bằng vợ được. Vậy, tại sao tôi lại bảo mẹ quan trọng hơn vợ được? Thêm nữa, nếu vì bênh mẹ và không bênh vợ thì càng là điều không chấp nhận được. Rồi vợ tôi nói, nếu chồng cũng như thế thì cô ấy cũng buồn phiền lắm.
Sau cuộc tranh cãi, cứ chuyện bé xé ra to nên vợ chồng tôi đã hục hặc nhau. Tối qua, vì quá bực mình, tôi đã bảo nếu cần thì vợ chồng có thể ly hôn để cô ấy từ nay khỏi phải mất công so sánh nữa. Vợ tôi thấy chồng thái độ như vậy cũng giận ra mặt luôn.
Sáng nay, vợ tôi vẫn giận chồng và đùng đùng tự dắt xe đi làm. Thấy vợ vô lý như vậy tôi cũng mặc kệ. Thật sự mà nói, tôi chưa bao giờ nghĩ, cô ấy lại mang câu hỏi ngớ ngẩn này đi hỏi chồng hay cứ tự mình mang ra so sánh linh tinh trong khi tôi đã không muốn trả lời thẳng thừng là đương nhiên mẹ quan trọng hơn rồi.
Không biết các ông chồng khác và cả các chị em khác có thấy, mẹ và vợ mỗi người đóng một vai trò khác nhau đối với chồng không? Nếu những người chồng như tôi đánh giá thấp mẹ thì thực sự là vợ, các chị em cũng sẽ coi thường người chồng của mình. Nếu chúng tôi đánh giá thấp vợ, các bà vợ như vợ tôi lại cho rằng cô ấy bất hạnh và bị chồng phân biệt rạch ròi.
Tôi tha thiết đề nghị, các chị em nếu yêu chồng thì phải biết sống thế nào cho dung hòa với nhà chồng. Nhất là đừng bắt những ông chồng như tôi phải đặt mẹ và vợ cùng lên 1 bàn cân. Và quay trở lại sự việc hôm nay trong gia đình tôi, tôi muốn hỏi các bạn, nếu vợ cứ hỏi "Mẹ hay vợ quan trọng hơn", tôi có nên ly hôn luôn không để vợ hết phải so sánh?
Theo Vietnamnet
Đừng bắt chồng phải đặt mẹ và vợ lên bàn cân! Mẹ chỉ quan trọng nhất trong quãng thời gian đầu của tôi thôi. Song còn vợ là người cũng hi sinh, chăm sóc, ủng hộ, sẻ chia cùng tôi trong suốt quãng đời còn lại. Hôm qua, tôi muốn ly hôn người vợ ngốc nghếch của tôi quá thể sau khi cô ấy hỏi tôi chỉ một câu hỏi nhỏ. Nhưng qua đó,...