Vợ cũ đánh ghen với tình mới
Chia tay vợ cũ vì bị phản bội nhưng giờ đây, cô ấy lại tìm đến người mới của tôi để đánh ghen.
Trong căn phòng bé xíu, Vy nằm co ro với chiếc chăn mỏng. Dường như Vy không khỏe, đôi môi tím tái, gương mặt xanh xao như người mất nhiều máu. Vy nhấc điện thoại, giọng nói thều thào, yếu ớt: “Anh giúp tôi, giúp với”. Tôi nghi đã xảy ra điều gì không ổn nên cố chạy xe thật nhanh đến nhà Vy. Gọi là nhà chứ thật ra là một căn phòng nhỏ tầm bốn mét vuông.
Tôi phải làm sao cho Vy không phải tủi thân, không để vợ cũ của mình phá vỡ hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Tôi hốt hoảng khi nhìn thấy đôi chân Vy dính đầy máu, tôi vội bế Vy đến bệnh viện. Một lúc sau, bác sỹ quay ra hỏi tôi: “Anh là chồng cô ấy à, sao có con mà không giữ để nuôi? Đứa bé vô tội và nó đáng được sống nhưng sao lại đi nạo, làm vậy nguy hiểm lắm và sau này cô ấy khó mang thai”.Tôi dường như hiểu được đôi điều mà trước nay chưa từng biết. Vy nằm trên chiếc ga nệm trắng của bệnh viện, gương mặt xanh xao, gầy gò trông thấy.
Một cô gái năng động, trẻ trung trong công ty ai cũng yêu mến từ cách cư xử dịu dàng, kính trên nhường dưới nhưng về cuộc sống cá nhân Vy thì rất ít người biết. Tôi thầm yêu Vy từ lâu, từ lúc cô ấy vào nhận việc ở công ty, tôi đã bố trí Vy vào vị trí thư ký của mình. Một cô thư ký xinh đẹp mà ai cũng phải say nắng khi gặp mặt.
Có nhiều lần tôi hẹn đi ăn nhưng Vy phớt lờ hoặc lấy lý do có việc nên dần dần tôi cũng ngại. Tôi – một giám đốc công ty quảng cáo được mọi người ngưỡng mộ, ở cái tuổi 30, với tôi địa vị danh vọng là ổn nhưng chuyện tình cảm chẳng suôn sẻ.
Đã từng đổ vỡ trong hôn nhân một lần, bản thân tôi cũng không hiểu vì sao lại chọn cho mình một cô vợ qua sự sắp đặt của ba mẹ. Người ta thường nói: “Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó”, nhưng mấy ai sẽ hạnh phúc với lựa chọn của người khác? Cuộc hôn nhân của chúng tôi không có tình yêu, không có sự hòa hợp về mọi mặt.
Lan – vợ tôi là con gái bạn của ba nên tình cảm gia đình dành cho Lan rất lớn, vậy mà Lan lại đối đãi rất tệ với bố mẹ tôi. Lan đi sớm về khuya, xem mọi người trong nhà tôi không ai ra gì.
Có lần mẹ tôi sai người làm dọn dẹp phòng ngủ của vợ chồng tôi, chỉ vô tình làm rơi vỡ hộp phấn trang điểm mà Lan làm to chuyện và gắt hỏng: “Ba mẹ dạy con Sen lại đi. Cái thứ người ở gì mà làm gì hỏng đó. À mà không biết là ba mẹ dạy được không nữa. Không được thì để tôi dạy”.
Video đang HOT
Mẹ tôi mới mở lời: “Nó lỡ tay chứ có cố ý đâu. Có hộp phấn chứ chuyện chi mà to tát?”. Lan vẫn bướng cãi lại mẹ tôi với giọng sang sảng, bực quá tôi cho Lan một cái bạt tai. Lan giận dỗi bỏ về nhà mẹ đẻ nhưng ba mẹ tôi vẫn bênh cho Lan và buộc tôi phải đến đón về. Khi về Lan càng ngang bướng, chẳng màng đến lời nói của tôi.
Chuyện động trời hơn là đứa trẻ gọi tôi bằng ba lại là con của Lan với người tình cũ. Họ vẫn lén lút hẹn hò mà tôi không hề hay biết. Một cậu nhân viên cơ quan tôi thấy Lan đi vào khách sạn cùng người tình nên báo ngay cho tôi biết. Tính tôi vốn nóng nẩy nên khi nghe vợ mình qua lại với gã đàn ông khác, tôi đã đến tận nơi chứng kiến cảnh Lan tay trong tay với người tình. Và khi không kìm nén được căm giận, tôi đã ra tay đánh gã đàn ông kia.
Còn cô vợ không biết liêm sỉ của tôi lại lên giọng: “Anh biết rồi sao? Anh làm gì tôi, tội nghiệp chức danh làm ba mà anh gánh. Đây nè, ba của con trai tôi nè”. Tôi như sụp đổ vì bấy lâu nay tôi chăm sóc con cho nhân tình của vợ.
Tôi ra tòa ly dị và từ đó, tôi lao đầu vào công việc như một kẻ máu lạnh, đóng cửa trái tim mình.
Rồi khi cô thư ký của tôi xuất hiện thì trái tim tôi đã bắt đầu rung động và chợt nhận ra mình phải làm lại từ đầu. Tìm lại hạnh phúc vốn dĩ mình được hưởng nên tôi như con thú háu đói lâu ngày không được yêu thương. Tôi săn đón Vy như một bà hoàng nhưng Vy vẫn thờ ơ, lạnh lùng với tôi. Cuối cùng, tôi đành thay đổi chiến thuật bằng cách không lộ liễu, không thể hiện ra bên ngoài mà chỉ quan tâm với vai trò một giám đốc dành cho nhân viên của mình.
Đang mơ màng thì Vy tỉnh, Vy không còn ra máu nữa và cảm ơn tôi với giọng thều thào: “Thật ngại vì đã làm phiền anh. Xin cảm ơn anh nhiều lắm”. Tôi lại thấy Vy đáng thương, gã đàn ông sở khanh kia không biết trân trọng một cô gái như Vy. Còn Vy sao lại dại dột trao tình yêu cho một người dối trá như vậy?
Rồi Vy xin nghỉ làm một thời gian cho hồi phục sức khỏe và để vượt qua nỗi đau mà cô đang phải gánh. Tôi biết Vy đang hối hận vì yêu người không xứng đáng.
Tình cảm tôi dành cho Vy vẫn thế! Hằng ngày đi làm về, tôi đều tạt ngang nhà mua cho Vy thức ăn, đó chỉ là cái cớ chứ thực chất tôi rất muốn gặp Vy.
Từ khi chuyện xảy ra với Vy, cô dè dặt với bản thân và rất ngại nói chuyện với tôi. Tôi cũng thấu hiểu phần nào vì ai gặp trường hợp đó đều cảm thấy xấu hổ với người khác. Vy bảo: “Tôi không đáng để anh quan tâm, một đứa con gái đánh mất đời mình vì yêu mù quáng, giờ đây là cái giá phải trả cho việc làm ấy. Anh khinh tôi lắm phải không? Tôi biết anh thích tôi nhưng tôi không xem tình cảm anh dành cho tôi ra gì. Anh rất hận tôi đúng không? Ừ, mà cũng phải. Tôi còn kinh tởm tôi nữa mà”. Vy khóc, khóc rất nhiều.
Tôi ôm Vy vào lòng an ủi: “Không Vy à, anh rất quý và thương em. Thương cái nết na, vẻ đẹp trong sáng ở con người em”. Rồi chúng tôi ôm chặt lấy nhau như những con người bị lãng quên lâu lắm không được yêu thương.
Chúng tôi quen nhau nhưng tôi đề nghị cưới thì Vy không chấp nhận: “Ba mẹ anh không chấp nhận em làm dâu đâu. Em là người có quá khứ không tốt. Chúng ta chỉ nên yêu nhau thôi anh à”.Tôi vẫn nhẫn nại thuyết phục và cuối cùng, Vy đã chấp nhận.
Nhưng ngay lúc này đây, Lan lại quay về khóc lóc van xin tôi được làm lại từ đầu. Lan nói: “Em hối hận rồi, em đã sai. Anh cho em cơ hội sửa sai anh nhé”. Tôi không chấp nhận vì yêu thương kia tôi dành hết cho Vy rồi, hơn nữa tôi không muốn làm tổn thương người con gái mình yêu.
Khi xưa phải chi vợ tôi không gây ra cơ sự tày trời thì đâu có chuyện này. Quá khứ nên khép lại được rồi nhưng Lan tìm đến công ty tôi làm to chuyện với Vy: “Giựt chồng tao mà còn nhởn nhơ hả mầy? Cái bạt tay này là cho mầy biết lễ độ nha mầy”.
Tôi biết chuyện nên rất giận Lan, sao Lan hành động như vậy? Còn Vy, tôi phải làm sao cho Vy không phải tủi thân, không để vợ cũ của mình phá vỡ hạnh phúc mà mình vừa tìm được.
Theo 24h
Cái bóng phía sau người đàn ông có vợ
Đằng đẵng 10 năm trời, tôi đã tự nguyện làm một cái bóng phía sau người đàn ông có vợ.
Cuối cùng thì tôi cũng cắt được cơn nhức đầu và lạnh run bằng một nồi xông giải cảm tự chế chỉ có dầu khuynh diệp, tô cháo hành và viên paracetamol. Tôi vừa lau mồ hôi, vừa ngẫm nghĩ chuyện đời. Bất ngờ, cánh cửa nhà đối diện bỗng mở toang. Cái giọng ngâm nga đáng ghét của gã chủ nhà lại vang lên như chọc vào màng nhĩ: "Lấy chồng đi em ơi, xuân qua đã lâu rồi...". Tôi bực tức đóng sầm cửa lại. Nhưng cái giọng ngâm nga ấy vẫn ong ong trong đầu...
Tôi có biết ai đâu vì từ ngày biết Quang, tất cả những gã đàn ông khác đã trở nên vô hình trước mắt tôi (Ảnh minh họa)
Tối hôm qua, khi cơn đau ập đến, tôi đã cố gắng chịu đựng. Đến khi không thể chịu nổi nữa, tôi mới gọi cho Quang. Anh hỏi tôi tình hình rồi bảo: "Em kiếm cái gì ăn rồi uống 1 viên paracetamol, sẽ khỏi ngay thôi mà. Giờ này anh không thể ra khỏi nhà được vì bé Mi cũng đang bị sốt".
Vậy là lần này tôi lại phải tự lo. Cũng giống như những lần trước. Bất giác tôi thở dài. Những khi tôi cần Quang nhất thì bao giờ anh cũng có lý do để từ chối. Tôi biết đó là lý do thật chứ không phải anh bịa ra nhưng vẫn thấy buồn tủi.
Tôi theo Quang đã 10 năm nay. Nói "theo" là bởi lúc nào tôi cũng có cảm giác ở phía sau anh. Bất cứ lúc nào Quang cần, tôi đều chạy đến với anh. Những lúc anh có chuyện cãi vã với vợ, anh chạy đến với tôi. Lúc đó, tôi ôm anh vào lòng vỗ về như một đứa trẻ. Tôi làm mọi cách để anh vui. Và anh thấy vui thật sự khi ở bên tôi những lúc như vậy. Sau đó anh lại đi. Rồi khi có chuyện buồn bực ở công ty, anh lại gọi cho tôi. Vậy là dù đang làm gì, ở đâu, tôi cũng chạy về nhà chuẩn bị sẵn mọi thứ để anh có một chốn bình yên ghé lại...
Đằng đẵng 10 năm trời, tôi đã tự nguyện làm một cái bóng phía sau anh như vậy. Có lần chính anh cũng bảo: "Hay là em lấy chồng đi, đừng chờ anh nữa... Mà thôi, em lấy chồng thì anh sẽ buồn đến chết mất. Cuộc sống này sẽ vô lý biết bao nếu như anh không có em...".
Chỉ cần anh nói như vậy là tôi thấy mủi lòng và không thể nào nghĩ đến chuyện phải xa anh. Tôi biết mình chịu nhiều thiệt thòi trong mối quan hệ này. Nhưng tôi tự nguyện và luôn nghĩ rằng, chỉ cần người mình yêu hạnh phúc là tôi toại nguyện.
Có lần tôi hỏi Quang: "Anh có hạnh phúc với chị Oanh không?". Quang suy nghĩ khá lâu rồi mới trả lời: "Lúc có, lúc không... Cảm giác quen thuộc thì thường trực. Thật sự anh cũng rất cần chị ấy. Ở cùng Oanh, anh thấy thật bình yên. Một người phụ nữ hết lòng vì chồng con". "Có bao giờ chị ấy nghi ngờ em với anh không"- tôi tò mò. Anh lại suy tư: "Có một vài lần cô ấy hỏi vì thấy anh và em quá thân mật. Nhưng rồi khi thấy mọi thứ trong gia đình vẫn không có gì thay đổi thì cô ấy yên tâm. Có thể cô ấy có nghĩ đến nhưng lại không cảm thấy mối đe dọa từ em...".
Thế đấy. Tôi không giành giật với vợ anh người đàn ông của chị ấy. Tôi chỉ cần chút thừa thãi mà chị ấy bỏ ra trong cuộc sống đã quá quen thuộc, nhàm chán của mình. Trong một thời gian dài, tôi thấy bằng lòng với những thứ mình có được, bên cạnh người đàn ông của người khác...
Nhưng cuộc sống vốn có những điều mà mình không thể nào biết trước được. Đang vui đó, bỗng buồn ngay đó. Khi tôi khỏe mạnh, bình thường thì mọi thứ đều màu hồng. Nhưng khi tôi đau yếu thì tất cả bỗng trở nên u ám và đầy giông bão. Tôi thèm được ăn chén cháo cảm do người đàn ông của mình nấu lúc ốm đau. Tôi thèm được thấy bóng dáng người đàn ông của mình trong bếp những khi tôi đi làm về mệt mỏi chẳng muốn đụng tay chân vào việc nhà. Tôi thèm mỗi sáng đứng trước gương, xoay qua xoay lại và hỏi người đàn ông của mình "em đẹp không?". Tôi thèm những đêm dài được cuộn tròn trong vòng tay ấm áp của một người đàn ông thật sự thuộc về mình chứ không phải những phút giây vội vàng của những kẻ vụng trộm. Tôi thèm những ân ái mặn nồng với người đàn ông chỉ của riêng mình và luôn thuộc về mình...
Thế nhưng tôi làm sao có được những thứ ấy khi tôi là một kẻ trộm đang lén lút lấy cắp hạnh phúc của người khác? "Em lấy chồng nghe anh?"- có lần tôi nói với Quang như vậy. Anh nhìn sâu vào mắt tôi rồi lắc đầu: "Anh sẽ chết mất". Tôi làm sao có thể đành lòng để người đàn ông mình yêu thương nhất phải chết? Mà nói vậy thôi chứ lấy chồng, tôi biết lấy ai? Tôi có biết ai đâu vì từ ngày biết Quang, tất cả những gã đàn ông khác đã trở nên vô hình trước mắt tôi...
Năm nay tôi đã 36 tuổi. Ở cái tuổi này, tôi cảm thấy mình bắt đầu rệu rã. Có cảm giác những ốc vít gắn kết thân thể tôi đã bị ăn mòn bởi thời gian. Tôi hay đau yếu. Mỗi lần như vậy, tôi lại thấy cuộc sống thật buồn thảm. Không có ai bên tôi những lúc tinh thần và thể xác tôi xuống cấp như vậy. Những điều giản dị nhất như một viên thuốc cảm, chén cháo hành, lời hỏi thăm, thậm chí thèm một bàn tay quan tâm sờ lên trán xem ấm lạnh thế nào cũng không có...
Có lẽ tôi phải xem lại mọi thứ. Một chị bạn thân đã nói tôi đừng lãng phí thời gian cho những điều vô nghĩa. Tôi thấy chị có lý nhưng tôi không biết phải bắt đầu như thế nào? Tôi không dám đối diện với Quang, không nỡ nói những câu có thể làm anh đau lòng, càng không thể quên anh...
Trong khi đó, từ căn nhà đối diện, gã hàng xóm vẫn ngâm nga: "Lấy chồng đi em ơi, xuân qua đã lâu rồi...". Tôi chỉ muốn tát vào mặt anh ta. Nhưng nghĩ lại, anh ta nói đúng. Mùa xuân đã qua rất lâu rồi và mùa đông thì đang ở ngay trước mặt...
Theo 24h
Cảm ơn mùa thu đã mang anh đến bên em Tiết trời thu dịu dàng, ngọt ngào làm nỗi nhớ anh trong em lại nhiều hơn bao giờ hết. Mùa thu! Em yêu mùa thu đến kỳ lạ, không biết tự lúc nào trong em có tình yêu ấy. Em yêu cơn gió se lạnh đầu mùa, yêu mùi hương của gió thu nhẹ nhàng nhưng khiến em thổn thức khi thổi vào...