Vợ cũ của chồng không chịu buông tha
Chị nói với con rằng: Đợi bố con chết đi, cô ta sẽ cướp hết tài sản của nhà mình.
Gửi Bạn trẻ cuộc sống!
Tôi là người phụ nữ trong bài viết “Ức chế vig vợ cũ của chồng”. Sau bao ngày suy nghĩ, tôi quyết định gửi những dòng tâm sự này để mong các bạn độc giả hiểu hơn về những nỗi niềm của tôi và mong mọi người hãy cùng chia sẻ cùng tôi, cho tôi những lời khuyên hữu ích.
Tôi đã từng đi nhiều nơi, gặp nhiều người, nghe nhiều chuyện… nhưng thật lòng, tôi chưa bao giờ gặp một người mẹ lại có thể độc ác với chính con đẻ của mình như vậy. Và “bà mẹ” ấy không phải ai khác, chính là vợ cũ của chồng tôi.
Gần đây, tôi bị stress liên tục, tất cả cũng chỉ vì người đàn bà ấy. Sau hơn một năm làm lễ kết hôn, chưa bao giờ vợ chồng tôi có được một ngày yên ổn. Tôi nói ra điều này có thể mọi người sẽ không tin… nhưng nhiều lúc tôi cảm thấy chán nản vì chồng tôi sống với mọi người tốt quá. Cũng chính vì biết được điểm yếu của anh mà chị ta luôn tìm mọi cách để hành hạ anh.
Anh là một người đàn ông có trách nhiệm với gia đình, sẵn sàng giúp đỡ tất cả mọi người. 10 năm chung sống với vợ cũ, anh đã làm rất tốt trách nhiệm của một người chồng, người cha trong gia đình. Anh kể trong đau khổ, sáng sớm nào anh cũng dậy sớm để nấu nướng, cho con ăn, chở con đi học, còn chị ta thì ngủ nướng đến tận 9, 10 giờ sáng.
Nhà có người giúp việc, dĩ nhiên chị ta chẳng phải động tay vào việc gì. Chị không có công ăn việc làm nên suốt ngày ở nhà trông con cái, chờ chồng mang tiền về để tiêu xài. Một người phụ nữ chỉ biết hưởng thụ nhưng lại không biết điều. Chị ta tính tình ngang bướng, thiếu hiểu biết và kiến thức sống nên cứ mỗi lần giận chồng, chị sẵn sàng bỏ nhà đi vài ngày, không cần biết chồng con ra sao. Khi vợ chồng mâu thuẫn, chị lại hẵng giọng chửi “mày” – “tao”, không bao giờ nể nang bất cứ điều gì.
Không chỉ có thế, chị ta tiêu tiền như nước. Chồng tôi suốt ngày vùi đầu vào công việc, còn chị ta chỉ biết ăn diện, váy tóc, tô điểm móng tay móng chân. Chồng tôi vì muốn giữ gìn gia đình, cũng như thương con cái nên anh sẵn sàng chịu đựng tất cả, “ chứ nếu không, anh đã chia tay từ một hai năm đầu chung sống”.
Biết bao giờ chị ta mới buông tha cho gia đình tôi? (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Khi hai người ra tòa ly hôn, tòa xử bé lớn ở với anh, bé hai ở với chị. Do chị không có công ăn việc làm nên mỗi tháng, chồng tôi hỗ trợ chị 5 tháng để chăm sóc con cái. Vài tháng đầu, anh vẫn thăm con và đón con về nhà chơi… nhưng khi anh lấy tôi, mỗi lần cháu đến chơi thì không chịu về với mẹ nữa. Cũng kể từ đó, chị cấm anh không được thăm con và chị đưa cháu xuống cho chị gái ruột nuôi. Khi thấy chị càng ngày càng biểu lộ nhiều tính xấu, anh chị chồng tôi đã khuyên can anh rất nhiều nên anh quyết định không chu cấp cho con nữa mà giữ lại để sau này làm vốn liếng cho con.
Không dừng lại ở đó, mỗi lần anh gọi điện về thăm con thì chị ta đều nói: “Nó ốm nặng lắm, đang ở bệnh viện”. Nhưng khi chồng tôi hỏi: “Con nằm ở bệnh viện nào để tôi tới thăm” thì chị vội vàng tắt máy. Đã nhiều lần nghe được câu nói vô tâm đó nên vợ chồng tôi cũng hạn chế gọi điện mà khi nào có dịp thì về thăm cháu hoặc đón cháu lên chơi.
Chị nói với cháu lớn rằng: “Mẹ không muốn loại người đó động vào con mẹ. Tại sao nó trẻ như vậy lại không tìm ai chưa có chồng mà lấy mà lại phải lấy bố con. Cô ta chẳng yêu thương gì bố con đâu. Đợi bố con chết đi, cô ta cướp hết tài sản của nhà mình”. Nhưng khi về đến nhà, cháu lại thật thà kể cho tôi nghe. Tôi thật sự rất buồn khi chị lại có suy nghĩ xấu xa như vậy… và càng buồn hơn khi chính chị lại đầu độc vào đầu con trẻ những suy nghĩ độc ác như thế.
Tôi cũng không hiểu được lương tâm của một người mẹ như chị ở đâu mà chị lại dạy cháu thứ hai rằng: “ Bố mày chết rồi, chết từ lâu… còn mày là con của ông xe ôm”. Hôm anh sang chơi với cháu, chị đi từ cầu thang xuống và nói: “Con chó nào đang sủa ở nhà tao? Hãy cút ra khỏi nhà tao ngay. Mày chỉ là một thằng nhà quê thôi, về mặc váy vào cho đỡ hở mông”.
Anh về kể cho tôi nghe, tôi khóc và mắng anh: “Anh đừng bao giờ sang đó nữa” nhưng chồng tôi nói: “Vì hai đứa con, anh sẽ hứng chịu tất cả. Anh không muốn làm ầm lên mọi chuyện, có chuyện gì anh cũng sẽ chịu đựng được”.
Anh ra đi, để lại cho chị ngôi nhà và tất cả tài sản, không lấy đi bất cứ thứ gì, chỉ xin chuyển bàn thờ bố mẹ anh và giấy tờ của công ty nhưng chị vẫn nhất quyết không cho. Chị còn thuê người tới khóa phòng thờ và tẩu tán hết giấy tờ, hợp đồng quan trọng của cơ quan.
Vài hôm trước, anh muốn đón con về nuôi, chị đã đưa ra thỏa thuận để trao đổi, rồi bắt anh làm hết việc này, việc kia cho chị. Khi anh đón con về, tôi cũng cảm thấy xót xa khi nhìn đứa bé 4 tuổi mà chỉ được 10 kg. Cháu nói với tôi rằng: “Bác Anh (chị gái vợ cũ của chồng) nói cô là cave, hãy móc mắt cô ra. Nhưng con nói yêu cô thì bác ấy lại mắng mỏ con”. Tôi cũng không thể nào tưởng tượng được hai chị em chị sẽ dạy con khôn lớn như thế nào?
Khi chị không cho chúng tôi nuôi cháu, anh động viên chị đưa con về nhà chăm sóc, anh sẽ thuê người giúp việc, lo mọi chi phí nhưng chị nhất quyết không đồng ý. Chị muốn hành hạ anh vì biết anh là người đàn ông sống có trách nhiệm, luôn trăn trở vì con. Hôm 20/11, chị ta bắt anh đưa cho 1,5 triệu để mua quà cho cô giáo chủ nhiệm. Vì thương con, anh cũng đưa cho chị nhưng chúng tôi thừa biết, chị chỉ muốn hành hạ anh cho hả dạ, chứ thật lòng, cũng chẳng quan tâm gì tới con cái.
Dường như trong đầu chị luôn ủ mưu để tìm cách hạ bệ vợ chồng tôi. Chị thường xuyên đi buôn chuyện với hàng xóm, bạn bè rằng, chồng tôi bồ bịch trai gái ở ngoài, về bỏ bê vợ con. Không những thế, chị còn bảo với mọi người rằng, tôi và anh có con với nhau nên anh mới phải ly dị chị. Rồi chị còn than thở với mọi người, “Anh ta không trợ cấp một đồng nào để nuôi con” nhưng mọi người đều hiểu tính chị nên họ bảo nhau: “Chị ta ghê gớm như vậy, bị chồng bỏ cũng đúng thôi”.
Bây giờ, tôi chỉ có một ước mong giản dị, là chị hãy buông tha cho gia đình chúng tôi. Hãy cho chúng tôi có được những ngày tháng bình yên, nhẹ nhàng, không bị sự quấy rầy, hành hạ của chị!
Theo 24h
Còn yêu... còn phải "chiều"
Tôi lao đến bên anh trong tâm trạng một đứa trẻ sợ mất đi món đồ quý giá (Ảnh minh họa)
Tôi lao đến bên anh trong tâm trạng một đứa trẻ sợ mất đi món đồ quý giá. Anh lại đưa tôi vi vu theo những cuộc chơi và tiếp tục đòi hỏi ở tôi những ham muốn rạo rực.
Vừa vào tiết học thứ hai, tôi nhận được tin nhắn của anh bằng mấy từ ngắn gọn: "Mình gặp nhau đi. Anh đợi ở chỗ cũ...". Quả tim trong ngực tôi bỗng gióng lên từng hồi, tôi vội vàng thu xếp mấy cuốn vở trước mặt rồi xin phép thầy được nghỉ sớm.
Vậy là cuối cùng anh đã chủ động liên lạc với tôi sau gần hai tháng trời bặt vô âm tín. Tôi không nghĩ rằng anh đã quên tôi, nhưng tin nhắn sáng nay đến đột ngột quá khiến tôi như rơi vào trạng thái thôi miên, choáng váng. Suốt hai tháng qua, vì anh mà tôi đã trải qua bao nhiêu cảm xúc: giận hờn, trách móc... và cả những đêm nằm khóc thầm vì nhớ anh. Những ngày ấy đối với tôi thực sự là nỗi ám ảnh ghê gớm khi từng giờ từng phút tôi nghĩ đến cảnh anh nói lời chia tay và tôi sẽ mất anh. Nhưng giờ đây, người đàn ông mà tôi yêu thương đã quay trở lại và nói anh muốn gặp tôi. Vì anh rất nhớ tôi? Vì anh muốn nói lời xin lỗi về những lời đã khiến tôi đau khổ? Tôi thấy lòng ngập tràn hạnh phúc vì anh yêu đã quay về...
Anh đứng đó, vẫn cái dáng phong trần với mái tóc đen mượt và nụ cười tươi rói khiến con tim tôi muốn vỡ òa. Nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt chực lăn trên mắt tôi, anh ngăn không cho tôi được khóc:
-" Ngoan nào cô bé, không phải đã giao hẹn là gặp anh em phải luôn cười sao?"
Anh lại đưa tôi vi vu theo những cuộc chơi và tiếp tục đòi hỏi ở tôi những ham muốn rạo rực (Ảnh minh họa)
Thế là tôi lại kìm nén tất cả, miệng cố nở một nụ cười thật tươi để anh vui. Chỉ cần thấy anh vui là tôi tự cho mình trở thành người đàn bà hạnh phúc nhất thế gian.
Có lẽ, anh là người đàn ông đầu tiên đến với tôi và hiểu tôi hơn ai hết. Tôi không quá xinh đẹp và trong cuộc sống cũng không có nhiều mối quan hệ. Từ quê lên Hà Nội học, tôi tự tạo cho mình một lối sống khép kín vừa đủ để tránh va chạm với những khó khăn của cuộc sống bon chen. Anh đến với tôi tình cờ trong một ngày tôi lạc giữa Thành phố chật cứng người và xe. Sự ân cần và chu chu đáo nơi anh không lâu sau đã nhẹ nhàng bước vào con tim ngây thơ chưa một lần rung động của tôi. Tôi bắt đầu biết yêu.
Những ngày vui bên anh luôn được tôi giữ cho riêng mình như một bí mật. Chúng tôi thường đi bên nhau trên những con đường vắng của ngoại ô, thả bộ theo ánh sáng lung linh của những đêm trăng bên bờ hồ... Đã có biết bao chốn lãng mạn của Thành phố này lưu dấu chân của anh và tôi như một vùng kỷ niệm. Và có lẽ như một quy luật tự nhiên trong tình yêu, tôi đã dâng hiến cho anh cái ngàn vàng của đời người con gái không một chút băn khoăn. Tôi cho đó là tình yêu và hạnh phúc.
Đối với tôi, anh dường như say mê và đắm đuối hơn sau mỗi lần được hưởng đặc quyền làm chủ cả tâm hồn và thể xác của tôi. Anh không nhiệt tình trong những câu chuyện kể về gia đình hay bè bạn, nhưng tôi cảm nhận được sự quan tâm và khao khát gắn bó của anh dành cho tôi sau mỗi lần chúng tôi làm "chuyện ấy". Cứ thế như một luật lệ không đổi, lần nào gặp nhau chúng tôi cũng chia tay bằng cuộc vui ân ái trên giường. Tôi hân hoan chiều theo mọi ý muốn của anh chỉ để được ngắm nhìn vẻ rạng rỡ và nụ cười thiên thần hiện trên gương mặt anh. Đôi lần, tôi hỏi anh những câu hỏi về gia đình và nói rằng tôi muốn được anh đưa về ra mắt gia đình, nhưng anh chỉ lặng im. Tôi tự ái không chịu. Có lẽ nào anh không muốn công khai mối quan hệ kéo dài giữa chúng tôi? Vậy thì trong lòng anh tôi có vị trí nào đây? - Một mối tình nghiêm túc sẽ đi đến tương lai hay chỉ là một cuộc tình hờ trong phút chốc? Những lời cãi vã của tôi và anh luôn bùng lên căng thẳng và kết thúc bằng lời anh dọa sẽ chia tay...
Tôi bắt đầu nghe những tiếng nấc trào dâng trong lòng mình... (Ảnh minh họa)
Ngày hôm nay sau gần hai tháng giận dỗi, anh đã chủ động tìm gặp tôi. Những lúc bên nhau tôi đã tin tưởng trao cho anh tất cả, giờ đây nếu thực sự phải xa nhau tôi nghĩ con tim mình không thể nào sống tiếp. Chỉ cần nhận được tin anh tôi bỗng hóa thành kẻ mất hết lý trí. Tôi lao đến bên anh trong tâm trạng một đứa trẻ sợ mất đi món đồ quý giá. Anh lại đưa tôi vi vu theo những cuộc chơi và tiếp tục đòi hỏi ở tôi những ham muốn rạo rực. Tôi theo chân anh đến một nhà nghỉ trong ngõ vắng, lặng lẽ bước vào căn phòng chật và để mặc anh ôm ấp, vuốt ve như vỗ về nỗi đau tháng ngày xa vắng nhau.
Hôm nay nằm trong vòng tay anh, tôi lại hỏi về một ngày anh sẽ đưa tôi về giới thiệu trước gia đình:
- Bao giờ hả anh?
Tôi hồi hộp chờ đợi một câu trả lời. Anh đáp lại bằng đôi mắt nhắm nghiền, im lặng. Một phút... Hai phút... Ba phút... Tôi bắt đầu nghe những tiếng nấc trào dâng trong lòng mình. Cuộc tình này rồi sẽ đi về đâu đây, khi đến giờ phút này thì tôi đã biết: đối với anh, tôi chỉ là một mảnh tình hờ?
Hiếu Trang (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Gửi người yêu dấu! Tôi mãi yêu em và chỉ mình em thôi... (Ảnh minh họa) Em thân yêu! Có thể người khác nghĩ tôi thế này, tôi thế kia. Nhưng tôi bỏ ngoài tai những điều đó, đơn giản vì tôi yêu em... Nỗi nhớ Colom Thu về trong cảnh chơi vơi Người đi kẻ ở xa rồi còn đâu Ướm lá thu trên lệ sầu...