“Vợ con ở trong cái bình kia, đợi con về mang rải ra sông đấy!”
Chị mỉm cười nhắm mắt lại, cứ như đang ngủ vậy. Mẹ chồng chị cắn môi đến bật máu vì xót xa.
Anh chết đứng. Chị bị tai nạn không qua khỏi trên đường đi làm về. (Ảnh minh họa)
Anh là người có chí, tài giỏi chỉ phải cái chưa gặp thời cuộc, theo kiểu nhân tài không được trong dụng nên đâm ra buồn chán. Nhìn anh như vậy, chị cũng chẳng vui hơn được. Kết hôn với anh, chung sống cùng anh được hơn 1 năm, có với nhau một đứa con trai bé bỏng hơn 1 tháng tuổi, chị không dám nói hiểu hết con người anh nhưng một phần nào thì có thể.
Chị biết, công việc hiện tại, môi trường làm việc không hề đem lại cho anh sự hứng khởi, anh chỉ là đang cố gắng vì miếng cơm manh áo của vợ con mà thôi. Tiếng thở dài mỗi đêm của anh thực sự khiến chị xót xa. Chị biết mơ ước của anh là gì và ngày nào còn chưa thực hiện được ước mơ ấy thì anh sẽ chẳng thể toàn tâm toàn ý sống bên cạnh mẹ con chị được. Dù chị biết rõ, anh rất yêu thương mẹ con chị. Nhưng tình yêu và hoài bão là hai hoàn toàn khác nhau.
- Công ty mới của anh có dự án bồi dưỡng nhân tài đi nước ngoài học tiến sĩ 3 năm đúng không?
- Ừm, sao em biết?
- Sao anh không đi?
Anh trố mắt nhìn chị, thảng thốt. Chị hiểu điều trong mắt anh muốn nói, chị mỉm cười:
- Anh lo cho mẹ, lo cho em và con ở nhà đúng không? Anh cứ yên tâm mà đi, em sẽ gánh vác được hết mà. Ước mơ của anh thành hiện thực thì hạnh phúc của vợ chồng mình mới bền lâu được.
Đêm xuống, bị bao vây bởi bốn bức tường lạnh lẽo, chị lại nhớ anh đến tê dại. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Anh ôm chặt lấy chị vì cảm động. Anh thấy mình thật có phúc, thật may mắn lắm mới có được người vợ hết lòng ủng hộ công việc của mình như chị. Anh lên đường. Tiễn anh ở sân bay, chị dặn mình không được khóc để anh yên tâm đi.
Những tháng ngày xa vắng, anh nhớ chị quay quắt. Chị thì cả ngày bận rộn công việc, con cái, nhà cửa, gần như chẳng còn tâm trí để nhớ đến anh nhưng khi đêm xuống, bị bao vây bởi bốn bức tường lạnh lẽo, chị lại nhớ anh đến tê dại. Nhưng không dám nói ra, chị chỉ dặn dò anh giữ gìn sức khỏe, cố gắng học thật tốt và không phải gửi tiền về cho chị, ở nhà, chị sẽ tự lo được hết.
Chị nói thì nói vậy thôi chứ công việc ở nhà ngập đầu, chi tiêu nhiều nên chị vất vả lắm nhưng chẳng bao giờ chị than vãn nửa lời. Mẹ chồng chị nhiều lúc nhìn chị mà rơi nước mắt nhưng bà chỉ có thể giúp chị trông cháu, loanh quanh vài việc lặt vặt mà thôi. Chị cũng biết ý lắm, dặn mẹ chồng đừng nói ở nhà chị khổ cực thế nào cho anh biết vì anh bên kia cũng vất vả chẳng kém gì chị.
Thời gian 3 năm thế mà cũng trôi qua nhanh như gió thổi…
Nhìn mình trong gương, chị giật mình. 3 năm, chị già đi nhanh quá, thế này anh về, thế nào cũng ngỡ ngàng cho xem. Cậu con trai nhỏ chạy lại gần ôm chân chị:
- Mẹ ơi, chỉ còn 10 ngày nữa là bố về đúng không ạ? Con sắp được ôm bố rồi!
Nhìn thằng bé chạy lon ton đi, chị rơi nước mắt. Phải, anh sắp về rồi, anh chị sắp được đoàn tụ rồi. Còn anh, bảo vệ xong luận án tiến sĩ, ước lớn của đời mình, anh mừng lắm. Từ nay, cuộc sống của anh, của gia đình anh sẽ khao. Anh háo hức đếm từng ngày về để được gặp chị, người anh yêu thương. Vậy mà…
Chị cố gắng tăng ca thêm một chút rồi về, nào ngờ đến tận nửa đêm. Sang đường, một động rất lớn vang lên, chị không thấy đau, chỉ thấy mình nhẹ bẫng, mắt chị nhắm nghiền lại. Rút ống thở, chị nắm tay mẹ chồng chị:
- Mẹ đừng vội gọi cho anh ấy, cứ để anh ấy xong công việc đã không cố 3 năm qua rồi!
Chị mỉm cười nhắm mắt lại, cứ như đang ngủ vậy. Mẹ chồng chị cắn môi đến bật máu vì xót xa.
Anh từ sân bay phi ngay về nhà…
- Mẹ, vợ con đâu rồi!
Anh hốt hoảng khi thấy nhà đầy vòng hoa và khăn trắng:
- Vợ con ở trong cái bình kia, đợi con về mang rải ra sông đấy!
Anh chết đứng. Chị bị tai nạn không qua khỏi trên đường đi làm về. Tâm nguyện của chị là được anh ôm vào lòng đi ngắm trăng trên sông. Anh rơi nước mắt. Nếu như anh không ham chức vụ, ham công việc, chị đã không vất vả để xảy ra cơ sự này. Đau xót, anh gào tên chị thảm thiết. Trên ảnh, chị vẫn đang cười, nhưng qua làn khói, lại thấy có giọt nước mắt rơi.
Theo blogtamsu
Khốn khổ vì chồng kiếm được quá nhiều tiền!
Lương tháng của tôi chỉ bằng một buổi nhậu của chồng mà thôi.
Tôi năm nay 32 tuổi, là giáo viên mầm non của một trường tư thục. Khỏi cần phải nói thì mọi người cũng hiểu, giáo viên mầm non vất vả, phải đi sớm, về muộn và thu nhập thế nào rồi. Nhưng quan trọng là tôi yêu nghề, muốn gắn bó và theo nghề đến cùng.
Còn chồng tôi thì ngược lại, anh là chủ một trung tâm môi giới nhà đất nên làm ăn cũng tương đối. Chỉ sau 4 năm kết hôn, vợ chồng tôi có thể mua được nhà thủ đô, được xe hơi để đi lại. Tôi cũng thừa nhận anh là trụ cột kinh tế và một tay lo cho vợ con cuộc sống sung túc.
Bản thân tôi suốt chừng ấy năm luôn ghi nhận công sức của chồng, chưa khi nào phàn nàn một lời hay phủi bỏ công lao của anh. Chỉ có điều, anh làm ra tiền nên quá coi thường công việc và sự hi sinh của vợ.
Công việc của tôi đòi hỏi phải ra khỏi nhà từ rất sớm và về muộn hơn vì phải đón và trả trẻ. Tuy nhiên, trường khá gần nhà nên tôi vẫn đảm bảo được việc nội trợ cơm nước, dọn dẹp nhà cửa, chỉ có điều tất bật và vất vả hơn thôi.
Dù bận việc ở trường, tôi vẫn đảm bảo được việc nội trợ cơm nước, dọn dẹp nhà cửa, chỉ có điều tất bật và vất vả hơn thôi.
(Ảnh minh họa)
Nhiều hôm, thấy tôi cứ tất tả, vội vã với công việc, chồng nói hay nghỉ việc ở nhà trông con. Nhưng tôi từ chối vì tôi muốn có một công việc, muốn được lao động mà không phải phụ thuộc quá nhiều vào anh. Chồng không buộc tôi phải nghỉ ngay nhưng lúc nào anh cũng cằn nhằn nói tôi không có thời gian cho gia đình. Nếu chỉ là lời nói bình thường thì tôi có thể bỏ qua, nhưng giọng anh đầy miệt thị, khiến tôi cảm thấy khó chịu vô cùng.
Cách đây vài ngày, trường tôi tổng dọn vệ sinh nên tôi về muộn, có nhờ chồng đón con gái lớn (cháu học tiểu học), còn con nhỏ thì ở lại trường cùng tôi. Nhưng chồng cáu gắt: "Công với chả việc, lương ba cọc ba đồng mà mất thời gian quá. Em tự lo đi, em nói em đảm đương được mọi việc mà". Nói rồi, anh không những không đón con hộ mà còn đi nhậu nhẹt với bạn đến tận khuya.
Khi anh về, tôi có hỏi sao tôi đã nhờ rồi mà anh không đón con, thì anh nổi cáu nói: "Ngay từ đầu tôi đã nói với cô rồi, thích đi làm thì tôi không cấm, nhưng con cái phải lo được. Còn nếu không đón được con thì nghỉ việc đi, ở nhà tôi nuôi cả 3 mẹ con".
Quá ấm ức trước thái độ của chồng, tôi có nói lại mấy câu đại loại như, tôi muốn tự lập kinh tế, muốn có công việc cho bằng mọi người, không muốn phụ thuộc vào anh... Thì anh lại cười khẩy mà nói: "Tự lập kinh tế ư? 4 triệu của cô có đủ tiền ăn sáng, xăng xe với phấn son không? Lương của cô làm cả tháng chỉ bằng một buổi nhậu của tôi mà thôi. Từ mai nghỉ ở nhà đi nhé".
Anh kiếm được quá nhiều tiền nên coi thường những đồng nhỏ lẻ của tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi cảm thấy chồng đang coi thường mình, coi thường công việc mà tôi thích nên thấy tự ái vô cùng. Tôi nói "4 triệu cũng là tiền, là công sức của tôi. Anh không cần thì thôi đừng chê bai nó". Chỉ đợi tôi nói lại là chồng lại tiếp lời không nghỉ: "Vâng, 4 triệu đối với cô là cao, là tiền, còn đối với tôi thì chả là cái gì hết".
Nghe những lời ấy của chồng, tôi bật khóc vì cay đắng. Tôi cảm thấy rằng chưa khi nào anh cảm thông cho công việc, suy nghĩ của tôi cả. Anh kiếm được quá nhiều tiền nên coi thường những đồng nhỏ lẻ của tôi.
Mấy ngày qua, chồng tôi lại cương quyết hơn, nói tôi nghỉ việc để ở nhà nội trợ và lo cho con cái. Tôi thực không muốn một chút nào, nhưng cứ nghĩ đến mỗi lần xích mích, anh lại mạt sát, miệt thị và coi thường mình thì tôi lại muốn nhắm mắt đồng ý cho yên ổn.
Theo mọi người tôi có nên nghỉ việc ở nhà nội trợ trông con cho chồng để yên thân không?
Theo Tintuc
Chồng bận trực không về, mùng 1 vợ con lễ mễ xách đồ lên ăn Tết ... Tới trước cửa phòng riêng của chồng mà bác bảo vệ chỉ lúc trước, Hồng định bế con gõ cửa bước vào nhưng rồi thấy cửa phòng không khóa nên cô đã đặt túi đồ xuống rồi tự kéo cửa ra. Để rồi... Cưới nhau 3 năm và đã có cậu con trai 1 tuổi nhưng vợ chồng Hồng hiện tại mỗi người...