Vợ con đề huề rồi tôi có nên quên người mình từng yêu tha thiết
Tôi gần 40 tuổi, đã có vợ con. Hiện cuộc sống tuy không khá giả vì làm viên chức nhưng gia đình cũng đầy ắp tiếng cười. Trước đây, thời còn đi học tôi đã quen em, người con gái cùng dãy trọ.
Em bình thường về nhan sắc nên cũng không thu hút tôi cũng như mọi người khi mới gặp, nhưng sau một thời gian sống chung cùng dãy như vậy, có nhiều thời gian tiếp xúc, dần dần hiểu về em hơn. Em là người sống nội tâm, bố bị liệt không thể đi lại được, mẹ ở nhà chăm. Không biết từ lúc nào tôi đã có tình cảm với em (trong lúc đó cũng có rất nhiều cô gái thích tôi), tôi biết em có tình cảm với mình từ lâu nên thời gian ngắn sau chúng tôi hẹn hò. Tình yêu đầu của hai đứa nhiều bỡ ngỡ nhưng chân thành nên thật sự là những tháng ngày hạnh phúc.
Qua thời gian yêu nhau em đã cho tôi tất cả, kể cả đời con gái. Tôi luôn tâm niệm với bản thân phải lấy em làm vợ để không phụ lòng em. Cha mẹ hai bên đều đồng ý mối quan hệ của chúng tôi, tuy nhiên bố em là người rất mê tín. Em biết trước kia bố nói không nên lấy những người tuổi nào mệnh nào, tôi lại nằm trong tuổi mà theo bố em nói là sẽ khắc, chúng tôi đã giấu tuổi của tôi. Thời gian trôi qua thật mau khi chúng tôi đều tốt nghiệp ra trường, cũng là lúc phải lo cho tương lai. Tôi không quản ngại để đi xin việc cho mình, nhưng vì áp lực gia đình luôn muốn con cái ổn định, vì vậy bước ngoặt cuộc đời đã đến từ đây.
Một người quen ở rất xa xin cho tôi công việc trong nhà nước ổn định theo mong muốn gia đình, vì không muốn cha mẹ phải buồn nên tôi quyết định đi tìm tương lai mới cho mình. Tôi và em chia tay nhau trong nước mắt, nghĩ nếu đi sau này có tương lai sẽ đón em cùng gia đình lập nghiệp chỗ mới. Nhưng trời không chiều theo lòng người, bố em biết tuổi thật của tôi nên đã ngăn cấm tình yêu xa cách đó. Em cũng vì chữ hiếu nên không dám cãi lại, dần dần không liên lạc dù trước kia chúng tôi thường xuyên liên hệ qua mạng. Tôi như linh cảm được em đã thay đổi để có người khác nên quyết định trở về gặp, em nói vì tuổi tác không hợp và điều kiện xa xôi. Tôi nói sẽ thuyết phục bố em về chuyện tuổi tác, còn chuyện ở xa tôi sẽ nghỉ chỗ làm cũ để về xin việc mới ở gần em hơn. Em cũng ậm ừ nhưng lúc đó có lẽ trong đầu đã tính toán rồi.
Tôi quyết định vào chỗ mới để sắp xếp công việc rồi về cưới em, trong thời gian này lại nghe em sắp cưới chồng. Tôi như đứng tim, rất buồn và thất vọng, tại sao thời gian yêu nhau lâu như vậy mà em không cố gắng cùng tôi vượt qua mà vội buông tay? Qua một người chị của em tôi được biết, em nói lấy tôi thì được tình yêu nhưng lấy người mới thì em không phải lo về kinh tế, tôi vẫn là người không có gì trong tay. Mới đi làm đến cái điện thoại để liên hệ với em còn chẳng có, tôi hiểu rằng có lẽ mình đã sai khi không là chỗ dựa vững chắc cho em, không có tương lai tốt đẹp cho cả hai, dù biết em vẫn còn yêu tôi nhiều lắm.
Video đang HOT
Lúc này tôi lại quyết định không về nữa mà vẫn làm chỗ cũ để không phải đối diện với hiện thực như vậy. Thời gian cũng chữa lành vết thương đó nhưng nó vẫn để lại sẹo, tôi cũng cố để yêu nhưng những lần tìm hiểu sau đó hình như vẫn không quên được em nên những mối tình nhanh chóng tan vỡ. Rồi đến khi tôi gặp vợ bây giờ, cô ấy cũng không đẹp nhưng cảm thấy lòng chân tình cùng tính tình có thể làm vợ, làm mẹ cho con mình nên quyết định cưới khi thời gian tìm hiểu không nhiều. Mặc dù trong cuộc sống vợ chồng đôi lúc cũng xích mích nhưng giờ chúng tôi đã hiểu nhau hơn và hạnh phúc hơn.
Tôi muốn toàn tâm toàn ý lo cho gia đình nhưng những hình ảnh về mối tình đẹp trước kia luôn trong tâm trí. Tôi muốn xoá nó đi nhưng khó quá, hiện tại tôi và em thỉnh thoảng nhắn tin qua mạng xã hội hỏi thăm nhau. Những lúc như vậy kỷ niệm lại ùa về, tôi chắc chắn một điều sẽ không bao giờ phụ gia đình mình nhưng ký ức về em sẽ luôn theo tôi hết cuộc đời. Hiện tại tôi không trách em đã phụ mình vì bản thân cũng có lo được cho em đâu, em có quyền chọn hạnh phúc riêng cho mình mà. Tôi cũng có gia đình hạnh phúc rồi, mong em mãi hạnh phúc nhưng bản thân có nên cố quên đi người mà tôi từng yêu thương hết mực hay không? Mong các bạn tư vấn giúp. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Đàn bà ai cũng muốn yêu và được yêu
Đàn bà dù ở tuổi nào đi chăng nữa cũng đều khát thèm được yêu nồng nàn, yêu tha thiết...
ảnh minh họa
Không phải theo thời gian đàn bà bớt yêu đi, bớt đắm say nồng nàn đi mà chỉ bởi người đàn ông ở bên cạnh vô tình đã khiến cho ngọn lửa ấy dần lụi tàn mà chẳng có mấy người chịu đổ dầu khơi bấc. Chứ đàn bà dù ở tuổi nào đi chăng nữa cũng đều khát thèm được yêu nồng nàn, yêu tha thiết...
Đúng thế đấy, đàn bà cần được yêu thương. Yêu thương và trân trọng chính là thứ khiến trái tim người đàn bà cảm thấy đủ đầy hơn bất cứ thứ vật chất nào trên thế gian này. Đàn bà có thể có người sống thực dụng. Nhưng người ta không có ai có thể mang một trái tim trống rỗng mà đủ sức mạnh để có thể sống thực dụng trong suốt cả một cuộc đời không hề ngắn này. Tới cuối cùng, thì cũng chỉ có tình yêu mới có thể khiến con người ta luyến tiếc và lưu luyến thế gian này mà thôi. Nếu như sống mà đến cuối cùng không luyến tiếc ai mà cũng không có ai luyến tiếc mình thì chẳng phải là đã vô ích rồisao ? Và nhất là đối với đàn bà, nếu khi mất đi mà chưa hề khiến cho một người đàn ông nào đau lòng nuối tiếc thì chẳng phải là quá oan ức cho một kiếp làm đàn bà sao?
Nhưng thời gian và cuộc sống bon chen, cơm, áo, gạo, tiền... lại có sức mạnh khiến cho tình yêu trong lòng người lụi tắt đi, tình yêu biến thành nghĩa vụ, thành những thói quen khó bỏ: như thói quen được nhìn thấy nhau, được dựa dẫm vào nhau, thói quen ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau, làm tình cùng nhau, thậm chí cả sinh con cùng nhau nưa... Và con tim cứ thế bình lặng, cứ bình lặng như chẳng có gì, như chai sạn mất rồi. Chẳng còn nữa cái cảm giác thắc thỏm, nồng nàn, hồi hộp và cả phấn khích chỉ vì một cái chạm tay, chỉ vì một ánh mắt nhìn hay một câu thương nhớ... Nếu như thời gian biến chúng ta thành những cỗ máy bận rộn và làm việc theo thói quen như thế, thì chúng ta phải làm sao? Nếu như cái ngọn lửa yêu thương trong trái tim cũng không còn đủ sức cháy nữa thì phải làm sao?
Nhất là đối với đàn bà, liệu chúng ta có đủ bản lĩnh để tự mình khơi lên không? Chúng ta có đủ thứ tình yêu nồng nàn, bao dung mà tự khơi nó lên để yêu một người đàn ông đã quá quen thuộc ở bên cạnh hay không? Nghĩa là ta có thể tự đổ dầu khơi bấc cho ngọn đèn tình yêu trong lòng ta cháy mãi và thắp sáng cho cả người đàn ông bên cạnh? E là khó! Nếu có người đàn bà nào làm được thì hẳn đó phải là người đàn bà vô cùng xuất chúng. Còn đa phần đàn bà chúng ta là những người phụ nữ bình thường nghĩa là chúng ta cần yêu thương và cần được yêu thương lại. Nghĩa là trong tình yêu, đơn giản là chúng ta cần được cho và cần được nhận. Cho nên muốn thứ tình yêu trong trái tim người đàn bà của mình cháy mãi, nồng nàn và ấm áp thì người đàn ông nhất định phải là người đổ dầu khơi bấc mà thôi. Trái tim phụ nữ nhiều khi đa cảm và mong manh như ngọn đèn dầu vậy đấy. Nếu người đàn ông không biết giữ gìn, che chở, trân trọng yêu thương, không biết chăm sóc thì một ngày nào đó người đàn bà ấy chỉ còn là một cây đèn khô cạn, không thể thắp sáng cho mình mà cũng chẳng thể thắp sáng hay sưởi ấm cho ai được nữa.
Có những người đàn bà sống bên cạnh người đàn ông của mình tới cả nửa đời người và những lời yêu thương đã không còn nằm trên môi của người đàn ông ấy nữa. Và người phụ nữ dù buồn lòng, dù thất vọng dù nghen tỵ với những người đàn bà khác thì vẫn cứ tự an ủi bản thân rằng: Thôi, thì lấy nhau rồi, thành vợ thành chồng rồi ai mà chả thế. Đòi hỏi cũng có được đâu. Buồn, có lẽ nhiều lắm, những người đàn bà chúng ta có chung nỗi buồn như thế. Nhưng cũng chẳng biết làm cách nào để nó sống lại rộn ràng và nồng nàn như xưa nữa. Không lẽ khơi nó lên để tự yêu mình? Nhưng thứ tình yêu tự yêu ấy lại không phải là thứ tình yêu người đàn bà khao khát trong nỗi bơ vơ trống trải của riêng mình.
Nhiều khi đàn bà cứ nói đùa với người đàn ông của mình rằng: Anh cứ đưa thật nhiều tiền đây là em sẽ hạnh phúc còn chả cần gì nữa. Nhưng nếu người đàn ông cũng lại chỉ hiểu có thế thì thật là sai lầm. Đàn bà nhiều khi cũng tự dối lòng mình khi nói ra những điều mình muốn. Bởi thực tế là: có người đàn bà nào lại có thể đủ tự tin để nũng nịu, đủ tự tin để hờn yêu, đủ tự tin để sà vào lòng người đàn ông đã sống cùng bao nhiêu năm của mình khi mà: tóc đã không còn mướt, da không còn mịn, mắt chẳng còn long lanh, thân hình chẳng còn nuột nà... mà đòi rằng: Em muốn nghe anh nói yêu em! Em muốn nghe anh nói thương em! Em muốn nghe anh nói anh chỉ có mình em... Hay: Em muốn được anh ôm! Em muốn được anh hôn... Không! Không! Có ít những cặp vợ chồng có thể làm được điều đó sau một vài năm sống chung lắm mà cũng ít có người đàn bà nào làm được điều đó lắm. Dù trong lòng họ thèm khát biết bao nhiêu. Như cây đèn dầu khô cạn mong được người ta đổ dầu, khơi bấc và châm lên ngọn lửa ấm nồng, thắp sáng lên những khoảng tối trống không.
Và liệu, có bao nhiêu người đàn ông sau bao năm sống chung với một người phụ nữ, có thể hiểu được nhưng hi sinh thiệt thòi của họ, hiểu được những vết tàn nhan trên gò má, yêu được những vết chân chim trên khóe mắt, trân trọng được thân hình của người đàn bà đã sinh con cho mình nên mới không nuột nà như ai, yêu cả đôi mắt đã bớt long lanh đi vì nỗi lo cơm áo gạo tiền, vì vun vén cho gia đình cho mái ấm... Nếu như họ hiểu được những điều đó thì... một cái ôm khi mệt mỏi, một nụ hôn ấm áp lúc riêng tư, một lời yêu thương tha thiết chân thành tự đáy lòng, một lời quan tâm giản dị, nhỏ bé... Những thứ đôi khi có thể mạnh như một cơn lũ có đủ sức mạnh cuốn trôi đi tất cả những ưu phiền, những hờn tủi, những thiệt thòi, những ấm ức tủi hờn trong lòng một người đàn bà. Và nhất là nó có đủ sức mạnh để khơi lên, đốt lên thứ tình yêu nồng nàn, sâu sắc, mãnh liệt trong trái tim vốn đã ngủ quên bao ngày của họ. Thứ tình yêu tái sinh khi nào cũng mạnh mẽ hơn nhiều thứ tình yêu ban đầu vì nó đã trải qua biết bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống và ngấm biết bao nhiêu dư vị đắng cay, mặn đắng của trường đời...
Yêu một người đàn bà, nhất là yêu người đàn bà của mình thì người đàn ông chẳng bao giờ thiệt cả. Bởi những thứ mà người đàn bà đáp lại thứ tình yêu đó khi nào cũng vượt quá sức tưởng tượng của người đàn ông đấy.
Cho nên nhất định nếu muốn người đàn bà của mình khi nào cũng đắm say, cũng nồng nàn cũng tha thiết thì đàn ông nhất nhất đừng có im lặng, đừng có im lặng trước những lời yêu thương, đừng biến thành tượng gỗ trước những cứ chỉ âu yếm, đừng làm kẻ vô tình trước một người đàn bà luôn muốn được yêu. Vì vậy, nhất định phải nói phải nói và phải nói bằng: "Lời yêu nơi cuối mắt đầu mày", "bằng đầu ngả bằng miệng cười tay riết", "bằng im lặng bằng chỉ em có biết", "cốt nhất là anh chớ lạnh như đông", "chớ thản nhiên bên một kẻ cháy lòng", "chớ yên ổn như mặt hồ nước ngủ", "yêu tha thiết thế vẫn còn chưa đủ"... Phải nói yêu trăm bận đến ngàn lần....
Theo blogtamsu
Bị đá tức tưởi vì chiếc SH đi mượn và ví tiền bỗng dưng mất tích "Đã không có tiền còn bày đặt, anh không biết ngượng à? Đi chơi với người yêu xe đi mượn, ví không có, cái bộ quần áo trên người kia có phải của anh không vậy?" Bảo và Thoa quen và yêu nhau trên mạng. Mối tình facebook được 2 người tô vẽ không khác gì một thiên tình sử với đủ kịch...