Vợ có thể xấu, nhưng phải biết cách nấu ăn!
Nếu như không lấy được một cô vợ biết nấu ăn ngon, thì thà tôi ở vậy, hàng ngày ăn cơm bụi còn cảm thấy hài lòng hơn.
Tiếp đến, tôi yêu một cô gái hơn tôi 1 tuổi, về suy nghĩ cô ấy chín chắn hơn tôi hẳn. (ảnh minh họa)
Mấy ngày nay, thấy các chị em xôn xao bàn tán quanh mấy bài viết về việc phụ nữ và những bữa ăn giữ lửa gia đình. Thật tình, tôi không định nói ra quan điểm của mình, nhưng thấy các chị em đòi… nữ quyền dữ quá, nên cũng xin được chia sẻ vài ba ý kiến. Tôi biết, nói lên những điều suy nghĩ, hẳn các chị em sẽ nghĩ tôi là thằng đàn ông nhỏ mọn, nhưng thật tình, tôi thà lấy một cô vợ xấu xí về nhan sắc, còn hơn tồi tệ về nấu ăn. Tôi dám khẳng định điều ấy!
Vì sao tôi lại nói thế, thì chuyện cũng có nguyên do của nó cả.
Tôi sinh ra trong một gia đình dạng trung lưu, bố mẹ đều là trí thức. Tôi có một người chị cả, chính là vì chị tôi là con gái, nên ngay từ bé mẹ tôi đã đưa chị tôi vào khuôn phép, thường bắt chị tôi đi chợ cùng mẹ để biết chọn đồ ăn, nấu ăn cùng mẹ để thạo làm các món. Chính vì thế, khi hai chị em tôi lên thành phố trọ học, tôi cũng được chị tôi chăm sóc những bữa ăn như ở nhà vậy.
Còn đối với tôi, vì tôi là con trai, nên mẹ tôi để tôi dành toàn bộ thời gian cho việc học hành, có thể nói là hơi “thiên vị” một chút. Tôi đi học về là có thể chơi thể thao, xem phim, chờ đến giờ ăn cơm. Có lẽ vì thế mà tôi hoàn toàn… mù tịt việc nấu nướng. Món duy nhất tôi biết làm từ hồi trọ học Đại học là cắm cơm, luộc trứng chờ chị tôi về. Tôi dám cá rằng, tôi không phải là thằng đàn ông duy nhất chẳng biết gì về chuyện nấu nướng.
Vì chỉ biết thưởng thức những món mẹ và chị gái tôi nấu, mà tới khi chị tôi đi lấy chồng, thời gian đầu quả thực tôi bị “khủng hoảng” đường ăn uống. Vốn bụng dạ đã không tốt, ăn quán 2 bữa tôi đã bị “tào tháo đuổi”, chưa kể đồ ăn ngoài quán ôi thiu, và nhìn nhiều quán cơm bụi tôi đã chẳng dám nuốt. Tôi quyết định chi mạnh tay hơn để vào những quán ăn sang hơn chút, vì muốn có những bữa ăn đảm bảo sức khỏe, thì hỡi ôi, quán thì sạch, đồ ăn cũng tạm, nhưng ăn được 1 tuần là tôi đã không nuốt nổi.
Video đang HOT
Chị gái và mẹ tôi thường trêu, tôi nên yêu một cô nào đấy để được chăm sóc bữa ăn cho đầy đủ. Vậy là nghe theo lời mẹ, chị gái, tôi yêu. Một cô đồng nghiệp cùng cơ quan khá xinh xắn và hiền lành. Thời gian đầu cưa cẩm, chúng tôi thường ăn nhà hàng, đi uống nước, đi chơi. Tôi không thích thú gì nhưng nghĩ đang cưa cẩm cũng nên chiều nàng một chút. Ây vậy mà, sau khi yêu nhau 2 tháng, tôi ngỏ ý muốn nàng qua nhà, hai đứa nấu ăn cho tình cảm thì nàng chối bay biến. Lúc ấy, tôi mới than trời vì nàng là tiểu thư chính gốc. Ngoan hiền, xinh xắn nhưng hoàn toàn mù tịt chuyện nấu nướng.
Vậy là mối tình đầu kết thúc sau 3 tháng.
Tiếp đến, tôi yêu một cô gái hơn tôi 1 tuổi, về suy nghĩ cô ấy chín chắn hơn tôi hẳn. Tôi chắc mẩm, đây là người phụ nữ mà mình cần, vì một người con gái đứng tuổi, sẽ tự biết chăm sóc bản thân và lo toan cho gia đình, bao gồm cả chuyện bếp núc. Mà đúng là may thật, vì nàng nấu ăn cũng khá, tôi nghĩ nàng nấu nhiều sẽ lên tay. Nhưng, thật xui xẻo, chỉ được 1 tuần nàng qua nấu ăn cho tôi, sang tuần thứ 2 nàng kêu bận. Công việc của nàng thường về muộn, mà đã muộn là nàng cảm thấy mệt mỏi nên nói chúng tôi đi… ăn hàng cho nhanh. Tôi ngán ngẩm lắc đầu, vậy là mối tình thứ 2 cũng kết thúc chỉ sau gần 2 tháng quen biết.
Sau hai cô gái đó, tôi mang tâm trạng khá thất vọng về phụ nữ thời nay. Tôi thấy các cô chỉ quan tâm tới vẻ bề ngoài của mình, trang điểm, váy áo sao cho đẹp, hoặc số khác, lại cố kiếm tiền sao cho thật nhiều mà chẳng ai thèm nghĩ tới chuyện mình cần học hỏi chuyện bếp núc. Nói chuyện với 10 cô thì tới cả 9 cô nghĩ rằng lấy chồng giàu để thuê osin, đi ăn hàng. 1 cô còn lại may mắn hơn chút thì than thở đàn ông ngày nay cần phải hiểu phụ nữ hơn, biết thông cảm, biết chia sẻ.
Tôi nói thật các chị em cứ than thở mình vất vả, mình phải chăm con, làm việc cơ quan rồi việc nhà, rồi chuyện nấu nướng tới ngập đầu. Tôi cũng đã đi nước ngoài một vài lần, tiếp xúc với nhiều phụ nữ Tây và người Việt ở nước ngoài, họ chăm chỉ, làm việc gấp nhiều lần phụ nữ Việt. Họ đi làm, chăm sóc con, nấu ăn, làm bánh cho chồng con thưởng thức mà chẳng bao giờ than thở, thậm chí họ cũng chẳng thuê người giúp việc.
Vâng, lại nói đến quyền được cảm thông của phụ nữ Việt, chúng tôi chia sẻ kiểu gì, khi mà hàng ngày về nhà cái bụng réo liên hồi. Bữa sáng, bữa trưa ăn đường, ăn chợ đã là quá lắm, tới tối muốn có một bữa cơm ngon vợ nấu cũng không xong. Bảo thế thì chúng tôi thông cảm kiểu gì.
Nói thật, phụ nữ thời chị thôi, cũng chỉ cách tôi 5 tuổi, nhưng cái gì chị cũng làm chu tất, nấu ăn ngon khiến chồng chị ngày nào cũng khen nức nở. Tôi nhìn anh rể mà phát thèm. Càng chứng kiến gia đình họ hạnh phúc, đầm ấm quanh bữa cơm, tôi lại càng chẳng dám… lấy vợ. Tôi sợ, quá sợ yêu một cô nàng đoảng, và điều gì khủng khiếp hơn việc bạn phải lấy một cô vợ đoảng nữa.
Nấu ăn không ngon, chồng chán ăn cơm nhà đã là một chuyện. Không chuyên tâm chuyện nấu nướng cũng thể hiện người phụ nữ này chẳng biết vun vén, chăm lo cho cuộc sống. Thế thì, chẳng khác nào lấy thêm một thằng đàn ông về làm vợ.
Có lẽ đó là lý do tôi vẫn ế cho tới tận bây giờ. Các cô gái thời nay làm tôi quá thất vọng. Vậy nên, tôi xin các chị em, các chị em đừng kêu gào chúng tôi phải cảm thông, phải giúp việc nhà, phải hộ chị em chuyện nấu nướng. Chúng tôi cũng chỉ là con người, mà đã là thằng đàn ông thì thằng nào cũng muốn sau một ngày làm việc vất vả được ăn món ngon do chính tay vợ mình nấu.
Vậy nên, tôi thà ở vậy còn hơn là lấy một cô vợ đoảng.
Theo Eva
Đến tán cô chị, lại yêu cô em
Và bây giờ, quyết định của tôi là cưới cô em làm vợ dù rằng việc này có thể khiến hai chị em họ xích mích, không nhìn mặt nhau.
Nhưng tình cảm thật sự của tôi là dành cho người em gái đó, còn cô chị, đó là chỉ cảm xúc đầu tiên khi gặp gỡ, và cũng là người khiến tôi muốn bước chân vào gia đình ấy để tìm hiểu. Tuy nhiên, qua quá trình tiếp xúc, tôi cảm thấy, cô em mới chính là người mà tôi yêu thương thật lòng.
Ngày đó, tôi có gặp cô chị tình cờ, qua sự giới thiệu của một người bạn. Nói chuyện vài câu, chúng tôi làm quen rồi xin số điện thoại. Thấy cô này hay hay, nói chuyện có vẻ cũng hấp dẫn, chúng tôi đã liên lạc với nhau thường xuyên. Tuy nhiên, ban đầu chỉ là bạn bè chứ tôi chưa hề có ý định gì.
Sau một thời gian, cô ấy mời vài người bạn, trong đó có tôi đến nhà chơi. Chúng tôi được dịp gặp bố mẹ và nói chuyện với gia đình cô ấy. Đặc biệt, sự xuất hiện của cô em gái cô ấy khiến tôi ngạc nhiên. Em gái đó là một người rất xinh đẹp, hiền thục và có vẻ nho nhã. Nhìn em trẻ và khéo léo, rất tự nhiên và vô tư nữa. Nói chung, vài lần gặp tôi thấy, trong con người em vừa hiện đại, vừa truyền thống, vừa cá tính lại vừa nhu mì. Tôi cảm thấy rất gần gũi với em.
Lâu dần, tôi cảm nhận được mình thật sự quý cô em gái này, chứ không phải là người chị kia. Với cô chị, tôi coi như người bạn tâm giao, còn cô em, chính là người tôi thầm thương trộm nhớ.(ảnh minh họa)
Biết tôi là bạn của chị gái nên em nhiệt tình tiếp đón mỗi lần tôi tới nhà chơi. Lâu dần, tôi giống như người trong nhà em vậy, thi thoảng chị em hay nhờ mang thứ này, thứ khác tới, và thi thoảng cũng nhờ tôi giúp mấy việc như giới thiệu người quen cho bố mẹ em khám bệnh chẳng hạn. Nói chung, tôi cảm thấy gần gũi với gia đình em từ lâu. Có việc gì, em cũng hay nhờ tôi này kia, không cần thông qua chị em nữa.
Lâu dần, tôi cảm nhận được mình thật sự quý cô em gái này, chứ không phải là người chị kia. Với cô chị, tôi coi như người bạn tâm giao, còn cô em, chính là người tôi thầm thương trộm nhớ. Nhưng hình như cô chị đang có ý đồ với tôi. Chỉ là do tôi chưa mở lời nên cô chị không dám nói gì. Có lẽ, chuyện tôi thích cô em sẽ khiến cô ấy thực sự sốc.
Thời gian trôi đi, nhiều khi tôi muốn nói với em rằng, tôi thực sự yêu em nhưng lại sợ làm tổn thương người chị gái của em. Tôi hiểu, cô ấy đã đem lòng yêu tôi từ lâu, nên tôi không phải là người nhẫn tâm làm tổn thương cô ấy. Chỉ là, bây giờ không nói ra thì sẽ muộn, càng để lâu mọi chuyện càng phức tạp hơn, nhất là khi bố mẹ em cũng nghĩ, tôi và cô chị có tình ý với nhau. Tôi vốn là bạn của cô chị nên chuyện người ta nghĩ tôi thường xuyên lui tới nhà vì cô ấy cũng không có gì sai. Nhưng khổ tâm thay, người tôi yêu lại chính là cô em và tôi chỉ sợ, nếu thổ lộ muộn, cô ấy không dám đón nhận tình cảm này.
Giờ em cũng rất khó xử, sợ mất tình cảm với gia đình và chị. Nhưng tôi kiên quyết muốn lấy em, tôi cũng động viên em rất nhiều. (ảnh minh họa)
Ngay sau khi tôi nói chuyện, cô ấy đã khóc và nói cũng đã thầm thương trộm nhớ tôi. Vậy là, không mất quá nhiều thời gian, chúng tôi trở thành một cặp và tạm thời giấu giếm gia đình em. Chỉ đến khi bố mẹ em có gọi tôi nói thẳng chuyện hai đứa (tức là với chị gái em), tôi mới thú nhận mình yêu cô em gái. Nghe thì rất phức tạp nhưng thật sự chẳng có gì. Phức tạp vì cô chị luôn nghĩ, tôi là người đem lòng yêu cô ấy.
Giờ em cũng rất khó xử, sợ mất tình cảm với gia đình và chị. Nhưng tôi kiên quyết muốn lấy em, tôi cũng động viên em rất nhiều. Dù sao thì phải chiến đấu vì tình yêu. Bởi nếu không phải là em, tôi cũng không yêu cô chị. Thế nên, chẳng có lý gì mà chia rẽ tình yêu của chúng tôi cả. Nhưng em sợ, nếu làm vậy em sẽ không còn dám nhìn mặt chị mình nữa dù em chẳng gây ra tội gì.
Khổ tâm thật, tôi bây giờ thật sự đang đau đầu, căng thẳng vì mối quan hệ này. Tôi không biết rồi mọi chuyện có tốt đẹp được không? Nếu không, tôi sẽ đưa em về sống cùng dù là không được sự đồng ý của bố mẹ em. Vì tôi thật tình rất yêu em...
Theo VNE
Chồng lén lút nhìn trộm hàng xóm thay đồ Một lần rón rén đi theo chồng lên ban công, tôi như chết đứng khi thấy anh như đang bị thôi miên, say sưa nhìn cô hàng xóm thay quần áo qua cửa sổ nhà cô ta. Kể ra chuyện này có lẽ nhiều người sẽ trách tôi nhỏ nhen, hay để ý vặt và chấp nhặt với chồng những chuyện cỏn con,...