Vợ chung chồng chạ
Hóa ra, đó chính là bố và ông của hai “người chồng” kia.Mấy năm gần đây, thông tin về cảnh phụ nữ Việt xếp hàng cho người nước ngoài lựa chọn làm vợ xuất hiện ngày càng nhiều, khiến ngay cả những người quan niệm thoáng nhất về hôn nhân cũng phải lắc đầu nhăn mặt.
Một tờ báo mô tả, trong một khách sạn ở TP. HCM, những kẻ núp dưới danh nghĩa “môi giới hôn nhân” bố trí mỗi phòng độ chục cô gái ăn mặc đẹp, mặt mũi, đầu tóc được tân trang, đứng xếp hàng cho 2 người đàn ông ngoại quốc lần lượt chọn như chọn mua hàng hóa.
Hầu hết họ là những cô gái quê, chỉ quen đồng áng, chân lấm tay bùn, nghe lời rủ rê, lên thành phố “tân trang” để cho đàn ông ngoại quốc tìm vợ.
Trong thực tế, rất nhiều cô gái bị bọn cò mồi lừa “bán” cho những người nước ngoài vì mơ cuộc sống giàu sang. Có người, sau mấy năm lưu lạc xứ người trở về trong tình trạng thân tàn ma dại.
Cô gái trẻ Huỳnh Thị Vui, sinh năm 1982, ôm giấc mộng lấy chồng Tây từ năm 16 tuổi. Gia đình phải chạy ngược chạy xuôi “đôn” tuổi cho con đủ điều kiện để bà cô đưa đi du lịch và lấy chồng ở Pháp.
Nhưng chuyến xuất ngoại không thành, Vui lại tìm cách vào TP. HCM, theo bạn bè tìm đến một đường dây chuyên môi giới lấy chồng nước ngoài. Chỉ sau một tuần đăng ký, Vui được chủ đường dây gọi tới để hai bên xem mặt.
Người chọn Vui làm vợ là Cung Trung Tiến, ngoài 40 tuổi, làm nghề thợ nề ở Đài Loan (Trung Quốc). Một tháng sau, đám cưới của Vui và 4 cặp đôi khác đều dâu Việt – rể dài được tổ chức ở công viên Đầm Sen. Sau đám cưới khoảng một tháng, Vui làm thủ tục về quê chồng.
Video đang HOT
Tưởng nỗi đau chỉ dừng lại ở đó, nào ngờ chưa đầy một tuần sau, chị lại bị ép làm vợ “thêm” một người hơn mình 2 tuổi. (ảnh minh họa)
Gần một năm sau khi sinh đứa con gái đầu lòng, Vui mới điện thoại về gia đình. Có lần, Vui khóc trong điện thoại khi kể với mẹ việc Cung Trung Tiến hay cờ bạc và thường xuyên đánh đập cô, mỗi lần thua bạc. Vui chỉ được phép điện thoại về quê khi chồng và mẹ chồng ngay sau lưng để quản thúc.
Họ không cho nói chuyện lâu với gia đình. Đến đầu năm 2008, sau khi xin được việc làm ở một xưởng may của một chủ người Đài Loan thuê công nhân Việt, Vui có điện thoại về gia đình và hỏi địa chỉ để chuyển tiền về cho cha mẹ trang trải số nợ nần làm thủ tục để Vui đi lấy chồng.
Nhưng sau cuộc điện thoại đó đến nay Vui không còn liên lạc gì về gia đình nữa. Cha mẹ cô lo lắng khôn cùng, hỏi đâu họ cũng đều bảo không biết. Họ chỉ nhớ là có lần con gái điện thoại về bảo mình đang sống trong ngôi nhà ở sát nút trên một hòn đảo.
Tung tích đứa con gái lấy chồng ngoại mù mịt trong 4 năm qua, khiến cha mẹ Vui đêm ngày khóc cạn nước mắt và không nghĩ ra cách gì để có thể tìm được con.
Có lẽ câu chuyện của Vui chưa thấm tháp gì với nỗi khổ nhục ê chề của chị Nguyễn Thị H, 21 tuổi, ở Quảng Ninh. H nuôi mộng làm dâu người nước ngoài để mong thoát khỏi cảnh chân lấm, tay bùn. Vậy là, em bị bọn buôn người lừa bán sang Trung Quốc và phải làm vợ một người đàn ông hơn mình 28 tuổi.
Tưởng nỗi đau chỉ dừng lại ở đó, nào ngờ chưa đầy một tuần sau, chị lại bị ép làm vợ “thêm” một người hơn mình 2 tuổi. Đó chính là con đẻ của người chồng kia. Hằng ngày, chị phải kéo xe hàng thuê để kiếm tiền cho nhà chồng. Mỗi khi chị ra ngoài đều bị 1 trong 2 “người chồng” đi theo để canh giữ.
Tối đến, về nhà chị phải lo cơm nước rồi làm đủ mọi thứ việc đến tận khuya mới được đi ngủ. Nhưng vừa đặt lưng xuống thì lại bị cả chồng “bố” và chồng “con” thay nhau “đòi hỏi”. Đau khổ hơn, thỉnh thoảng, chị lại thấy chồng “bố” đón một ông cụ hơn 70 tuổi về và cũng đòi làm “chồng”.
Hóa ra, đó chính là bố và ông của hai “người chồng” kia. Chị sinh được một mụn con không biết là con ai trong 3 người “chồng” đó. Đứa trẻ được gần 3 tháng tuổi thì bị chồng “bố” đưa đi đâu đó không biết.
Mãi đến gần đây, sau nhiều năm khổ nhục, chị mới có cơ hội trốn thoát khi người chồng “con” ngủ quên ở chợ trong một lần cùng chị đi kéo hàng thuê.
Những cảnh đau lòng vì ham chồng ngoại do chính người trong cuộc kể lại dường như không đến được với các cô gái ham giàu sang, nhất là ở những vùng quê nghèo. Vì thế, kẻ làm nghề môi giới hôn nhân vẫn len lỏi đến những thôn cùng xóm vắng, những miệt vườn xa xôi mồi chài cho họ lấy chồng ngoại để kiếm lời, khiến nhiều gia đình bị lừa vì ham tiền còn làm khổ con.
Có lẽ, những cảnh đau lòng này chỉ chấm dứt khi trình độ dân trí được nâng lên và các cơ quan chức năng ngăn chặn kịp thời những cuộc “buôn người” ngụy trang dưới hình thức hôn nhân với người nước ngoài.
Theo Eva
Cho anh, cho em
"Anh nhớ em quá"- tin nhắn làm em bật khóc. Em cũng đang rất nhớ anh. Em biết làm gì trong những ngày cuối tuần dài dằng dặc, khi nỗi nhớ anh cứ ùa về thổn thức.
Mình không thể đến với nhau lúc này, em biết vậy mà sao vẫn nhớ anh vô chừng, vẫn yêu anh da diết. Lại không ngăn nổi những giọt nước mắt hờn tủi cứ thế tuôn rơi. Em ghét phải tiễn đưa, nó làm em buồn lắm, cứ như mình vừa mất mát một cái gì đó. Thế mà em vẫn ra sân bay tiễn anh, rồi lại khóc trên đường về. Con đường nào, con đường nào dẫn đến một ngày vui? Em cứ mãi quay quắt với trái tim đau thổn thức, khắc khoải mong chờ. Em biết anh yêu em, nhưng tình yêu của anh, em không thể định nghĩa nổi, khi nó mạnh mẽ, lúc hững hờ, khi cô đơn... Vì thế em đâu dám đặt cuộc sống, niềm tin và hạnh phúc của mình vào anh.... "Anh đã đi một ngày mưa buồn, cơn gió đông lạnh đầy đôi tay"...để lại vết thương sâu hoắm trong lòng em. Em ngập ngụa trong nỗi đau, đợi chờ, nhớ nhung....đằng đẵng. Vậy mà anh trở về, chỉ một câu xin lỗi. Anh bảo chúng ta làm lại từ đầu, làm sao được hả anh? Em không bao giờ tha thứ cho những gì anh đã gây ra cho em, anh làm tổn thương trái tim em, tổn thương lòng tin của em quá nhiều. Những lúc đó em chỉ biết khóc, và đã hơn ngàn lần em dặn lòng rằng anh không phải là người có thể che chở cho em suốt cuộc đời này. Nguời ta bảo năm nay em chỉ làm được một việc thôi, hoặc là tình cảm hoặc là công việc. Vậy thì em sẽ cố gắng tập quên anh - thêm một lần nữa!!!
Gia đình em, ai cũng mắng khi em quyết định như vậy với anh, nhưng có ai hiểu cho em đâu chứ? Có ai biết lòng em đau như thế nào khi anh bỏ rơi em? Có ai biết em phải trải qua một quãng thời gian không hề ngắn để nỗi đau vơi đi, ai biết? ... Vậy mà vẫn trách em!!! Mẹ gọi điện xin lỗi em khi anh không phải với em. Mẹ bảo, bố mẹ lúc nào cũng xem em như con . Điều này càng làm em càng đau hơn nữa. Em quý bố mẹ anh, nhưng không thể thay đổi được quyết định của mình. Anh đã bỏ rơi em một lần, làm sao dám chắc anh sẽ không có lần thứ hai? Dù em thương, em quý bố mẹ anh hơn cả anh, em cảm thấy mình nợ bố mẹ nhiều lắm....Nhưng em không thể quyết định khác được đâu anh. Buồn làm sao khi em sẽ sống với anh nhiều hơn chứ không phải là bố mẹ!!! Thôi thì như thế sẽ tốt hơn cho cả hai. Sẽ có người con gái yêu anh và anh yêu đến với anh, rồi anh sẽ quên em như anh đã từng quên. Em cũng vậy. Nỗi nhớ rồi sẽ vơi đi, vết thương lòng rồi cũng sẽ lành theo năm tháng. Mong anh sẽ tìm được người con gái - người vợ thật sự của đời mình. Người ấy sẽ thảo hiền với bố mẹ anh, không ngang nghạnh như em - muốn gì là phải được nấy. Người ấy sẽ đem hạnh phúc bình yên đến cho anh chứ không như em đem đến cho anh và gia đình sự xáo trộn khi có em. "Anh nhớ em quá"- tin nhắn làm em bật khóc. Em cũng đang rất nhớ anh.
Em biết làm gì trong những ngày cuối tuần dài dằng dặc, khi nỗi nhớ anh cứ ùa về thổn thức. Mình không thể đến với nhau lúc này, em biết vậy mà sao vẫn nhớ anh vô chừng, vẫn yêu anh da diết. Lại không ngăn nổi những giọt nước mắt hờn tủi cứ thế tuôn rơi. Em ghét phải tiễn đưa, nó làm em buồn lắm, cứ như mình vừa mất mát một cái gì đó. Thế mà em vẫn ra sân bay tiễn anh, rồi lại khóc trên đường về. Con đường nào, con đường nào dẫn đến một ngày vui? Em cứ mãi quay quắt với trái tim đau thổn thức, khắc khoải mong chờ. Em biết anh yêu em, nhưng tình yêu của anh, em không thể định nghĩa nổi, khi nó mạnh mẽ, lúc hững hờ, khi cô đơn... Vì thế em đâu dám đặt cuộc sống, niềm tin và hạnh phúc của mình vào anh.... "Anh đã đi một ngày mưa buồn, cơn gió đông lạnh đầy đôi tay"...để lại vết thương sâu hoắm trong lòng em. Em ngập ngụa trong nỗi đau, đợi chờ, nhớ nhung....đằng đẵng. Vậy mà anh trở về, chỉ một câu xin lỗi. Anh bảo chúng ta làm lại từ đầu, làm sao được hả anh? Em không bao giờ tha thứ cho những gì anh đã gây ra cho em, anh làm tổn thương trái tim em, tổn thương lòng tin của em quá nhiều. Những lúc đó em chỉ biết khóc, và đã hơn ngàn lần em dặn lòng rằng anh không phải là người có thể che chở cho em suốt cuộc đời này. Nguời ta bảo năm nay em chỉ làm được một việc thôi, hoặc là tình cảm hoặc là công việc. Vậy thì em sẽ cố gắng tập quên anh - thêm một lần nữa!!!
Gia đình em, ai cũng mắng khi em quyết định như vậy với anh, nhưng có ai hiểu cho em đâu chứ? Có ai biết lòng em đau như thế nào khi anh bỏ rơi em? Có ai biết em phải trải qua một quãng thời gian không hề ngắn để nỗi đau vơi đi, ai biết? ... Vậy mà vẫn trách em!!! Mẹ gọi điện xin lỗi em khi anh không phải với em. Mẹ bảo, bố mẹ lúc nào cũng xem em như con . Điều này càng làm em càng đau hơn nữa. Em quý bố mẹ anh, nhưng không thể thay đổi được quyết định của mình. Anh đã bỏ rơi em một lần, làm sao dám chắc anh sẽ không có lần thứ hai? Dù em thương, em quý bố mẹ anh hơn cả anh, em cảm thấy mình nợ bố mẹ nhiều lắm....Nhưng em không thể quyết định khác được đâu anh. Buồn làm sao khi em sẽ sống với anh nhiều hơn chứ không phải là bố mẹ!!! Thôi thì như thế sẽ tốt hơn cho cả hai. Sẽ có người con gái yêu anh và anh yêu đến với anh, rồi anh sẽ quên em như anh đã từng quên. Em cũng vậy. Nỗi nhớ rồi sẽ vơi đi, vết thương lòng rồi cũng sẽ lành theo năm tháng. Mong anh sẽ tìm được người con gái - người vợ thật sự của đời mình. Người ấy sẽ thảo hiền với bố mẹ anh, không ngang nghạnh như em - muốn gì là phải được nấy. Người ấy sẽ đem hạnh phúc bình yên đến cho anh chứ không như em đem đến cho anh và gia đình sự xáo trộn khi có em.
Theo Ngôi Sao