Vợ chồng trẻ chia việc nhà
Thời đại này xã hội bình đẳng, đàn ông cũng chia sẻ những công việc nhà với vợ để giảm bớt gánh nặng. Nhưng không phải cặp vợ chồng nào cũng làm được điều đó.
Chồng thì vẫn còn mải chơi, chưa đủ bản lĩnh để chèo lái “ con thuyền gia đình”. Vợ thì chưa sẵn sàng để cáng đáng trách nhiệm làm vợ, làm mẹ. Cả hai cùng chưa ổn định việc làm, cũng có nghĩa thu nhập để lo cho cuộc sống còn rất bấp bênh, chủ yếu vẫn phải dựa dẫm kinh tế vào “ông bà” hai bên nội ngoại.
Mới đầu còn cảnh vợ chồng son rỗi, rảnh tay rảnh chân chưa vướng bận con cái, lại có nguồn tài trợ dồi dào nên anh ả vẫn còn vui vẻ, lạc quan lắm. Tuần bảy ngày thì ngày nào cũng là cuối tuần, chồng còn bận “giao tiếp xã hội”, vợ thì bận “chăm sóc sắc đẹp”, chẳng ai chịu lăn vào bếp, thế là cả vợ lẫn chồng cùng “lăn” ra quán cho tiện cả mọi bề: cơm không phải nấu, bát không phải rửa, nhà khỏi phải dọn, khỏi phải chợ búa gì cho mất thời gian, dơ chân bẩn tay…
Nhưng từ khi bé con ra đời thì đúng là “vợ chồng son thêm đứa con thành… bốn”, nhà cửa bắt đầu hỗn loạn cả lên.
Xung đột hai nhà tài trợ
Trước khi sinh mấy tháng, cô vợ “mắc bệnh” shopping nên rất năng nổ trong việc đi “giải ngân” cho mục đích “vì tương lai con em chúng ta”, khuân ùn ùn về nhà các loại quần áo, tã, vớ, bao tay, yếm dãi, sữa tắm, phấn thơm, bình sữa… “Đấy nhé, những việc lích rích, tỉ mẩn là tôi lo hết rồi, còn anh là chồng lo việc lớn đi, làm sao để tìm nguồn tài trợ, rót vốn cho tôi có nguồn mà giải ngân”. Thế là chồng cự nự: “Ông bà nội đã lo đủ thứ sinh hoạt hằng ngày cho con cái rồi, giờ lại còn lo cả cho cháu nữa! Thế ông bà ngoại lo gì?” (?). “Vụ lùm xùm” này cũng mất đến cả tuần mới lấy lại được trật tự vì như có “giác quan thứ sáu”, bỗng dưng bà ngoại vác tiền đến đưa cho con gái để mua đồ chuẩn bị đón “cháu của bà” chào đời!
Hằng ngày, vợ phải lo chuyện cho con ăn, tắm cho con (tất nhiên phân chia công việc là thế, nhưng thực tế vợ nhờ bà ngoại lo hộ thì vợ vẫn được coi là hoàn thành nhiệm vụ), chồng thì phải lo việc giặt giũ, lau dọn nhà cửa do em bé (và cả bố mẹ của bé) bày ra. Chồng đang quen nhàn rỗi, lâu nay chả đụng chân đụng tay vào việc gì, đành vời “bà nội” lên cáng đáng giùm. Thế là sinh chuyện, hai bà đụng độ nhau một nhà, cộng với đứa trẻ quấy khóc oe oe, nhà cửa chẳng kém gì cái chợ.
Bà nội dăm ba ngày mới ghé qua nhưng muốn khẳng định “chủ quyền” trong cái nhà này (vì ông bà nội mua nhà cho vợ chồng trẻ ở riêng) nên “điều binh khiển tướng”, “ra dáng ra dàng” (theo lời chị bạn tôi) khiến cho bà ngoại “ngứa con mắt bên phải, đỏ con mắt bên trái”. Thế là xung đột phe phái nổ ra, mới đầu thì âm ỉ, sau bốc đùng đùng, rốt cuộc là bà ngoại bỏ về “nhà tao tao ở, chả phải lép vế với ai nhé, chúng mày không còn con nít gì, tự thân mà lo. Nếu không tự lo được thì thuê người giúp việc”. Nhưng ai sẽ được phân công trả tiền thuê người giúp việc?
Video đang HOT
Thương lượng phân chia
Riêng cái chuyện ru con ngủ thôi cũng thành cả một vấn đề phải “tranh chấp, thương lượng”. Tối đến còn mỗi hai vợ chồng với đứa con, cũng lại lục đục chuyện ai có trách nhiệm phải ru con ngủ? Chồng bảo “ru con ngủ là thiên chức của người mẹ”, phụ nữ mới phù hợp với việc này. Vợ thì bảo con là con chung, không phải tự một mình tôi đẻ ra được nó nên bố nó cũng phải có trách nhiệm, không thể tồn tại tình trạng đêm nào bố cũng thẳng tay thẳng chân ngáy o o, trong khi mẹ thì quầng cả mắt vì thức chong chong suốt đêm để dỗ con ngủ, cho con bú, thay bỉm, thay tã… “còn gì là nhan sắc nữa”, rồi anh lại chóng chán tôi, anh mây mây gió gió ở bên ngoài!
Qua bao nhiêu “vòng đám phán”, cuối cùng phải tìm đến “giải pháp kinh điển”: hai-tư-sáu, ba-năm-bảy, còn ngày chủ nhật thì tuần này vợ, tuần sau đến chồng. Haiza! Phờ râu!
Không biết sau này bé con lớn hơn, nảy sinh thêm nhiều việc, rồi lại còn “nảy sinh” thêm em bé thứ hai nữa thì việc nhà sẽ được phân chia thế nào đây?/.
Theo Bùi Thúy Hạnh/Vov
Nỗi đau chia đôi: Ly hôn muộn
Đã khổ gần hết đời, tôi muốn những tháng ngày còn lại được sống thanh thản, yên bình. Ly hôn muộn còn hơn không.
Ảnh mang tính minh họa - Nguồn Internet
Lá đơn ly hôn viết xong, đặt bút ký vào, tôi thấy vừa nhẹ nhõm lại vừa chua chát. Nhẹ nhõm vì sau hơn 50 năm chịu đựng người chồng tệ bạc, giờ tôi đã dứt khoát quyết định ly hôn. Chua chát vì tôi đã bước vào tuổi 70 mà phải tính chuyện ly hôn.
Tôi lấy chồng năm 20 tuổi do sự sắp xếp của cha mẹ. Vốn là một cô gái quê ngoan hiền nên dù không yêu chồng, tôi vẫn chu toàn bổn phận làm vợ. Năm đứa con lần lượt ra đời. Tôi quanh quẩn ở nhà lo việc nội trợ, hầu hạ chồng, chăm sóc con...
Chồng tôi làm ra tiền nên ăn chơi thoải mái, liên tục cờ bạc, bồ bịch. Đã vậy, ông ấy còn là người gia trưởng, độc đoán theo kiểu chồng chúa vợ tôi, xem tôi như một con ở - con ở không được trả lương.
Mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà tôi đều phải răm rắp làm theo ý ông. Chỉ cần một chút chuyện không vừa lòng là ông quát tháo, đập phá đồ đạc.
Tôi muốn đi đâu, gặp ai, ăn mặc ra sao, để kiểu tóc như thế nào, mua sắm vật dụng gì... đều không thể tự mình quyết định mà phải xin phép ông, bao giờ ông cho phép mới được làm.
Năm mươi năm qua tôi đã khóc đến cạn nước mắt. Không thể đếm hết bao nhiều lần ông ấy giày vò tôi, làm tôi tổn thương.
Bao nhiêu lần ông ấy hất tung mâm cơm tôi dọn ra chỉ vì một món ăn hơi mặn hoặc hơi nhạt. Bao nhiêu lần ông ấy chửi mắng tôi ầm ĩ chỉ vì con đau ốm quấy khóc mà tôi không dỗ nín ngay được. Bao nhiêu lần ông ấy túm tóc tôi mà đánh không thương xót trong những cơn say xỉn. Bao nhiêu lần ông ấy sỉ nhục tôi bằng những lời lẽ thô tục nặng nề.
Trong mắt ông ấy, tôi là "con đàn bà thối tha, ăn hại, vô tích sự...". Chồng người ta có bồ thì lén lút, giấu diếm vợ nhưng ông ấy lại khác, ông công khai bồ bịch ngay trước mặt tôi, lại còn thách thức: "Tao có bồ đó, mày làm gì được tao?".
Quả thật là tôi bất lực, chẳng thể làm được gì ngoài việc khóc cho vơi tủi hờn... Ngay cả chuyện chăn gối, ông cũng hành hạ tôi bằng đủ cách, tôi cứ phải cam chịu trong tủi nhục ê chề.
Điều làm tôi cay đắng nhất là cứ thi thoảng ông lại la ầm lên là cả năm đứa con đều không phải con ông mà do tôi ngoại tình đẻ ra...
Đời làm vợ của tôi chỉ là chịu đựng và chịu đựng, 50 năm qua chưa hề có được một ngày hạnh phúc. Thời tôi còn trẻ, chứng kiến cảnh khổ của tôi, nhiều người thân quen đã khuyên tôi ly hôn để giải thoát cho bản thân.
Tôi cũng đã nhiều lần nghĩ đến giải pháp đó nhưng nhìn lại bầy con nheo nhóc, tôi không đành lòng. Bọn trẻ cần có cha, dù đó là người cha luôn đối xử tệ bạc với mẹ chúng. Đôi khi quá đau khổ, quá bế tắc, tôi đã muốn tìm đến cái chết để giải thoát nhưng cũng chính năm đứa con đã níu tôi lại với cuộc sống.
Cứ như thế mà tôi ngậm đắng nuốt cay tiếp tục làm vợ ông ấy trong đau khổ và tủi nhục cho đến 50 năm, đến lúc tôi trở thành một bà già tuổi 70!
Tuổi càng già, chồng tôi càng trái tính trái nết. Ông ấy vẫn tiếp tục hành hạ, giày vò, làm tôi tổn thương ngày càng nặng nề hơn. Bây giờ các con tôi đều đã trưởng thành, đã lập gia đình riêng, tôi đã xong bổn phận với con cái, không còn gì vướng bận.
Sức chịu đựng của tôi đã cạn kiệt. Cũng chẳng còn lý do gì để tôi phải níu kéo. Tôi phải ly hôn để giải thoát cho mình. Có người hỏi: "Đã chịu đựng được suốt 50 năm, giờ 70 tuổi rồi sao không ráng thêm chút nữa, ly hôn làm gì cho người ta cười?".
Tôi cười mà không trả lời câu hỏi đó. Bản thân tôi hiểu hơn ai hết vì sao mình phải ly hôn ở tuổi 70. Đã khổ gần hết đời, tôi muốn những tháng ngày còn lại được sống thanh thản, yên bình.
Ly hôn muộn còn hơn không. Thà là mang tiếng ly hôn ở tuổi 70 còn hơn là tiếp tục hủy hoại cuộc đời mình, dù chỉ là phần cuối đời ngắn ngủi.
Theo Nguyễn Thị Hương/Baophunu
Những gì con gái cần trong đời không chỉ là một chàng trai! Đời có bao nhiêu, sao con gái cứ phải vì một người mà mất nhiều đến thế? Cuộc đời một đứa con gái chả nhẽ sẽ không có gì khác ngoài tình yêu? Sao sống đến gần đoạn gấp dốc rồi vẫn cứ để một người là - lạ, dửng - dưng chạy tới chạy lui trong tâm trí. Để sáng - trưa...