Vợ chồng trẻ chia việc nhà
Thời đại này xã hội bình đẳng, đàn ông cũng chia sẻ những công việc nhà với vợ để giảm bớt gánh nặng. Nhưng không phải cặp vợ chồng nào cũng làm được điều đó.
Chồng thì vẫn còn mải chơi, chưa đủ bản lĩnh để chèo lái “ con thuyền gia đình”. Vợ thì chưa sẵn sàng để cáng đáng trách nhiệm làm vợ, làm mẹ. Cả hai cùng chưa ổn định việc làm, cũng có nghĩa thu nhập để lo cho cuộc sống còn rất bấp bênh, chủ yếu vẫn phải dựa dẫm kinh tế vào “ông bà” hai bên nội ngoại.
Mới đầu còn cảnh vợ chồng son rỗi, rảnh tay rảnh chân chưa vướng bận con cái, lại có nguồn tài trợ dồi dào nên anh ả vẫn còn vui vẻ, lạc quan lắm. Tuần bảy ngày thì ngày nào cũng là cuối tuần, chồng còn bận “giao tiếp xã hội”, vợ thì bận “chăm sóc sắc đẹp”, chẳng ai chịu lăn vào bếp, thế là cả vợ lẫn chồng cùng “lăn” ra quán cho tiện cả mọi bề: cơm không phải nấu, bát không phải rửa, nhà khỏi phải dọn, khỏi phải chợ búa gì cho mất thời gian, dơ chân bẩn tay…
Nhưng từ khi bé con ra đời thì đúng là “vợ chồng son thêm đứa con thành… bốn”, nhà cửa bắt đầu hỗn loạn cả lên.
Xung đột hai nhà tài trợ
Trước khi sinh mấy tháng, cô vợ “mắc bệnh” shopping nên rất năng nổ trong việc đi “giải ngân” cho mục đích “vì tương lai con em chúng ta”, khuân ùn ùn về nhà các loại quần áo, tã, vớ, bao tay, yếm dãi, sữa tắm, phấn thơm, bình sữa… “Đấy nhé, những việc lích rích, tỉ mẩn là tôi lo hết rồi, còn anh là chồng lo việc lớn đi, làm sao để tìm nguồn tài trợ, rót vốn cho tôi có nguồn mà giải ngân”. Thế là chồng cự nự: “Ông bà nội đã lo đủ thứ sinh hoạt hằng ngày cho con cái rồi, giờ lại còn lo cả cho cháu nữa! Thế ông bà ngoại lo gì?” (?). “Vụ lùm xùm” này cũng mất đến cả tuần mới lấy lại được trật tự vì như có “giác quan thứ sáu”, bỗng dưng bà ngoại vác t.iền đến đưa cho con gái để mua đồ chuẩn bị đón “cháu của bà” chào đời!
Video đang HOT
Hằng ngày, vợ phải lo chuyện cho con ăn, tắm cho con (tất nhiên phân chia công việc là thế, nhưng thực tế vợ nhờ bà ngoại lo hộ thì vợ vẫn được coi là hoàn thành nhiệm vụ), chồng thì phải lo việc giặt giũ, lau dọn nhà cửa do em bé (và cả bố mẹ của bé) bày ra. Chồng đang quen nhàn rỗi, lâu nay chả đụng chân đụng tay vào việc gì, đành vời “bà nội” lên cáng đáng giùm. Thế là sinh chuyện, hai bà đụng độ nhau một nhà, cộng với đ.ứa t.rẻ quấy khóc oe oe, nhà cửa chẳng kém gì cái chợ.
Bà nội dăm ba ngày mới ghé qua nhưng muốn khẳng định “chủ quyền” trong cái nhà này (vì ông bà nội mua nhà cho vợ chồng trẻ ở riêng) nên “điều binh khiển tướng”, “ra dáng ra dàng” (theo lời chị bạn tôi) khiến cho bà ngoại “ngứa con mắt bên phải, đỏ con mắt bên trái”. Thế là xung đột phe phái nổ ra, mới đầu thì âm ỉ, sau bốc đùng đùng, rốt cuộc là bà ngoại bỏ về “nhà tao tao ở, chả phải lép vế với ai nhé, chúng mày không còn con nít gì, tự thân mà lo. Nếu không tự lo được thì thuê người giúp việc”. Nhưng ai sẽ được phân công trả t.iền thuê người giúp việc?
Thương lượng phân chia
Riêng cái chuyện ru con ngủ thôi cũng thành cả một vấn đề phải “tranh chấp, thương lượng”. Tối đến còn mỗi hai vợ chồng với đứa con, cũng lại lục đục chuyện ai có trách nhiệm phải ru con ngủ? Chồng bảo “ru con ngủ là thiên chức của người mẹ”, phụ nữ mới phù hợp với việc này. Vợ thì bảo con là con chung, không phải tự một mình tôi đẻ ra được nó nên bố nó cũng phải có trách nhiệm, không thể tồn tại tình trạng đêm nào bố cũng thẳng tay thẳng chân ngáy o o, trong khi mẹ thì quầng cả mắt vì thức chong chong suốt đêm để dỗ con ngủ, cho con bú, thay bỉm, thay tã… “còn gì là nhan sắc nữa”, rồi anh lại chóng chán tôi, anh mây mây gió gió ở bên ngoài!
Qua bao nhiêu “vòng đám phán”, cuối cùng phải tìm đến “giải pháp kinh điển”: hai-tư-sáu, ba-năm-bảy, còn ngày chủ nhật thì tuần này vợ, tuần sau đến chồng. Haiza! Phờ râu!
Không biết sau này bé con lớn hơn, nảy sinh thêm nhiều việc, rồi lại còn “nảy sinh” thêm em bé thứ hai nữa thì việc nhà sẽ được phân chia thế nào đây?/.
Theo Bùi Thúy Hạnh/Vov
Những gì con gái cần trong đời không chỉ là một chàng trai!
Đời có bao nhiêu, sao con gái cứ phải vì một người mà mất nhiều đến thế?
Cuộc đời một đứa con gái chả nhẽ sẽ không có gì khác ngoài tình yêu? Sao sống đến gần đoạn gấp dốc rồi vẫn cứ để một người là - lạ, dửng - dưng chạy tới chạy lui trong tâm trí. Để sáng - trưa - chiều - tối, hôm nay - hôm kia - hôm trước đều phải bận lòng mệt tim, cười buồn, mắt ướt nước.
Lạ chưa, con gái kỳ chưa!
Giữa bao nhiêu người chìa tay, nàng chỉ muốn nắm lấy cái bóng của người đàn ông không bao giờ muốn tiến đến gần nàng nửa bước. Hay giữa vô vàn những yêu đương đang hiển hiện ngang trước mắt, sao nàng phải với tay ngược về quá khứ để làm dịu những bấp bênh?
Để rồi cứ thế chênh vênh, cuộc đời mãi phải chạy theo những người tình không - thuộc về mình và không bao giờ có thể. Để rồi những gì đẹp nhất của mình, nàng đều tự nguyện trao. Sắc đẹp, thanh xuân và niềm tin trinh nguyên không vết xước - tất cả đều mài mòn theo những tháng ngày đặt hy vọng ký gửi vào một người dưng.
Rốt cuộc, những gì con gái cần trong đời chỉ là một chàng trai? Dù cho bản thân có bị quăng quật vào bao tổn thương, buồn đau vẫn thế. Dù đến việc sống cho chính mình cũng bị lãng quên và xem nhẹ. Các nàng vẫn cam tâm?
Rốt cuộc, yêu là gì, mà người thì ích kỷ, người lại sẵn sàng dâng hết quãng đời mình mà không mong đ.ánh đổi để nhận về dù chỉ một thứ nhỏ nhoi. Đời có bao nhiêu, sao phải vì một người mà mất nhiều đến thế?
Để những quãng đời cứ rệu rã đi qua, vì một chữ tình mà bỏ rơi nhiều thứ! Người yêu em nhất, sẽ không bao giờ lạnh nhạt để em hoài phí chính mình vậy đâu em.
Hãy mở mắt, và nhìn những thứ xung quanh. Có bao nhiêu người xem làm đẹp là cho mình trước khi nghĩ đến việc để một chàng trai khác ngắm? Có bao nhiêu người sống cho ước mơ, hoài bão của mình hay ngay lúc bắt đầu đã vạch ra chuyện "lấy chồng" là cái đích?
Em ạ, họ có tầm thường không? Khi tháng tháng năm năm chỉ vùi mình xoay quanh chuyện yêu đương với một cậu trai nào đó? Mà hạnh phúc thì đã đành, đằng này, đâu có được gì đâu?
Thế nên, các nàng ạ. Tình yêu chỉ có một, nhưng người để yêu lại có rất nhiều. Cuộc đời chỉ có một, và tình yêu lại chỉ chiếm một phần nhỏ thôi. Sao phải hoang phí t.uổi trẻ, trí tuệ và sắc đẹp của mình, vì những điều - chưa có cũng chả c.hết ai?
Theo Blogtamsu
Mình có đợi được nhau không anh? Khoảnh khắc người ta rơi vào trạng thái tận cùng của đau thương, ắt sẽ sinh ra tâm lý chán nản và muốn buông tay. Mình có còn đợi được nhau không anh? Khi mà thời gian trôi qua mà vẫn không tìm lại được cảm xúc với nhau như thế? Khi mà tình cảm hóa thành một thói quen nhàm chán, khi...