Vợ chồng tôi từng chán nhau đến mức chẳng còn muốn nghe giọng nói của đối phương…
Lúc đó tôi đã nghĩ, sao người ta có thể từng hẹn thề sống chết là của nhau đến đầu bạc răng long, để rồi đến cả việc nghe thấy giọng nói của nhau cũng chẳng còn muốn?
Tôi không biết có bao nhiêu cặp vợ chồng như chúng tôi đã từng. Cũng từng vì yêu mà muốn gắn bó với nhau cả đời. Vậy mà khi đã là của nhau trọn vẹn, việc nhìn thấy nhau ngày qua ngày lại nảy sinh thứ cảm giác bất lực, nom na gọi là chán nhau. Lúc đó tôi đã nghĩ, sao người ta có thể từng hẹn thề sống chết là của nhau đến đầu bạc răng long, để rồi đến cả việc nghe thấy giọng nói của nhau cũng chẳng còn muốn?
Tôi còn nhớ, lúc ấy tôi và chồng như sống cạnh nhau, chứ chẳng còn là sống cùng nhau nữa. Sáng sáng tôi sẽ dậy sớm hơn chồng, chạy tới lui chuẩn bị cho con đi học. Tôi ra khỏi nhà sớm hơn chồng, vì trường của con gái lớn ở xa công ty tôi làm, tôi lại phải đi làm sớm. Chồng tôi sẽ dậy sau rồi đưa con gái nhỏ đến trường. Đến chiều thì tôi lại rước con rồi tất bật đi chợ nấu cơm chiều cho con. Chồng tôi nhiều khi ăn ở nhà, lắm lúc lại tiệc tùng với đối tác. Không ít hôm, tôi chỉ thấy bóng lưng của chồng khi đưa con về, rồi anh lại đi tới tận khuya. Khi anh về thì tôi và con đã đi ngủ.
Những tháng năm đó, tôi đều cảm thấy như cuộc sống quá vội vàng rồi. Ngày qua ngày, tôi và chồng đến cả việc dành cho nhau một cái ôm hay chiếc hôn cũng thật khó. Một ngày, sợi dây giữa chúng tôi vốn đã ngày một căng ra, cãi vả xảy ra dễ dàng đến khó chịu. Nói một câu với nhau thôi cũng khó khăn, nhìn thấy nhau cũng thấy chán chường. Những tiếng cửa đóng rầm sau lưng, tiếng xe chồng rồ máy rồi chạy đi mất hút trong đêm cứ lặp lại không dứt. Tôi không còn nhớ, đã bao nhiêu lần như thế. Bản thân lúc đó cũng như buông xuôi, cứ bảo với lòng, sao cũng được. Để đến một ngày, tôi biết có một người phụ nữ muốn ở bên chồng tôi.
Bản thân lúc đó cũng như buông xuôi, cứ bảo với lòng, sao cũng được – Ảnh minh họa: Internet
Tôi và chồng từng có một trận cải vã rất lớn, chính tôi là người vì quá tức giận mà đòi ly hôn. Chưa khi nào tôi thấy chồng mình giận đến mức đó. Mặt anh nhăn nhó, hai mắt đỏ ngầu, cứ thế mà đi mấy ngày dài không về. Lúc ấy, tôi đã nghĩ tôi và chồng sẽ không thể tiếp tục được nữa. Vậy thì giải thoát cho nhau thôi, cảm giác chán chường đã thúc giục tôi đưa ra quyết định đó. Đến ngày thứ bảy chồng tôi không về thì tôi có việc đến tòa nhà nơi anh làm việc. Tôi khựng người khi thấy anh đi cùng một người phụ nữ khác.
Chồng tôi thấy tôi đứng ngoài cửa, ánh mắt anh vài giây có chút hốt hoảng nhưng rồi lại trở nên bình thản đến lạ. Tôi không phải là người đàn bà không biết điều trước sau. Tôi chào người phụ nữ ấy. Cô ta quay sang nhìn tôi, có vẻ hơi e dè và đôi chút sợ sệt. Nói được vài câu hỏi thăm thì cô ấy xin phép về. Chỉ còn lại tôi và chồng, chúng tôi lại chìm vào im lặng. Sau đó, chúng tôi đã có một cuộc nói chuyện với nhau, cả hai đều đồng ý đi đến quyết định ly hôn…
Video đang HOT
Tôi nuôi bé lớn, còn anh sẽ nuôi bé nhỏ. Ngày tôi dọn đồ dẫn con đi, chẳng hiểu sao tôi đã nói với chồng: “Anh có muốn tái hôn thì cũng đợi đến khi con lớn một chút nhé!”. Chồng tôi nhìn tôi bằng ánh mắt hơi ngạc nhiên. Tối đó, tôi gửi con gái ở nhà ngoại rồi lại lòng vòng mua vài món đồ. Có chút ít thời gian rảnh rỗi cho mình, bỗng dưng lòng tôi lại chùng xuống đến lạ. Đến lúc ngẩng mặt lên lại thấy bản thân đi vào con đường mà ngày trước hai vợ chồng thường đèo nhau đi mỗi chiều. Cô bán hàng cháo vẫn còn nhớ mặt tôi, dù rằng cả năm nay tôi chẳng còn lui tới nhiều. Cô hỏi tôi, “chồng cháu dạo này đi công tác à?”. Tôi chỉ cười, chẳng thể nói với cô rằng, đó là chồng cũ của tôi. Tôi đi một chốc thì thấy đầu óc mình bắt đầu choáng váng, ánh đèn pha chói thẳng vào mặt tôi. Tôi hoảng hốt rồi chẳng còn nhớ gì nữa.
Vừa mở mắt ra, tôi đã thấy khuôn mặt lo lắng của chồng. Ngay lúc đó, nước mắt tôi rơi không dứt. Bất giác tôi hỏi chồng:
- Anh có định lấy cô đồng nghiệp kia không?
Anh có định lấy cô đồng nghiệp kia không? – Ảnh minh họa: Internet
Chồng tôi cười khổ, anh ôm lấy tôi. Cứ hít hà mùi cơ thể và nước hoa của chồng khiến lòng dạ tôi bình ổn đến lạ. Lâu quá rồi, chúng tôi nào có ôm nhau. Tôi chưa kịp nói gì thì anh đã nói:
- Anh chỉ thương vợ thôi. Không ly hôn nữa. Lúc nghe người ta gọi báo em ở viện, anh sợ lắm. Em đi mới một hôm mà anh nhớ em, anh nhớ con. Anh nhắn tin gọi điện sao em cũng không bắt máy? Giờ em phải về với anh còn lo cho con
Thật may vì tôi không sao, nếu không đã chẳng thể gặp được anh và con. Nghĩ vậy thôi là tôi lại khóc. Tôi bảo với anh rằng, trước khi ngất, tôi đã rất nhớ anh. Vợ chồng tôi cứ thế mà ôm nhau một lúc thật lâu, như cố bù đắp cho khoảng thời gian qua. Ngay khoảnh khắc đó, cả tôi và chồng đều biết chúng tôi đã đi một quãng đường quá dài để về bên nhau. Chẳng còn nhớ mình đã chán nhau ra sao, chỉ còn biết đã sợ phải mất nhau thế nào
Chồng tôi hay dọa, nếu tôi không quay về, chắc anh sẽ ngã vào vòng tay của người phụ nữ kia. Tôi lại thấy hoảng sợ. Điều đó hoàn toàn có thể xảy ra nếu chúng tôi cứ tạm bợ mà ở bên nhau như thế. Khi yêu thương không đủ đây, khi ta buông lơi cảm xúc thì đã là tạo cơ hội cho kẻ khác chen vào. Đừng im lặng, đừng chỉ để cảm giác chán chường dìm chết nghĩa tình. Vì bạn sẽ không biết được bao người ngoài kia muốn hạnh phúc mà bạn đang có. Và bạn cũng chẳng ngờ sẽ có lúc nhận ra mình đã mất đi thứ quý giá khi không để tâm. Thật may, vì chúng tôi đã nhận ra sớm. Thật may, vì chúng tôi đã chưa xa nhau đủ để kẻ thứ ba có thể chen vào.
. Thật may, vì chúng tôi đã nhận ra sớm. Thật may, vì chúng tôi đã chưa xa nhau đủ để kẻ thứ ba có thể chen vào – Ảnh minh họa: Internet
Bây giờ, khi đang nhìn chồng và các con ngủ say, tôi lại thấy hôn nhân cũng nào có đáng sợ đến mức rút cạn hết nghĩa tình của ta dành cho nhau. Quan trọng là tình cảm và cảm thông của vợ chồng liệu có đủ lớn để vượt qua hết những tường thành tất bật, trách nhiệm và mỏi mệt của hôn nhân hay không? Liệu có còn đủ tỉnh táo để nhớ rằng ta đã từng cần nhau đến nhường nào? Liệu khi muốn đặt dấu chấm hết, có từng nhớ mình đã từng tràn đầy hy vọng và tự tin khi bắt đầu? Và liệu có hiểu cho nhau mà từ chối càm dỗ?
Nếu một lúc, bạn thấy rằng vợ chồng chán nhau thì hãy nhớ rằng mình từng yêu thương nhau thế nào. Những tất bật, vội vàng của hôn nhân luôn có sức bào mòn tình cảm của vợ chồng. Nhưng hơn hết, vẫn là cách bạn lựa chọn để cùng nhau đi đến hết đời. Hôn nhân là hàn gắn, là sửa chữa, là đổi thay vì nhau, chứ không phải là vứt bỏ. Đừng biến bình yên quá lâu trở thành bão tố nhất thời mà chẳng vượt qua nổi. Đừng để đến khi bão tố qua đi, lại đánh mất điều quý giá nhất, có tìm lại cũng chẳng thấy, vợ chồng nhé!
Theo Phụ nữ sức khỏe
Đêm tân hôn, hai vợ chồng vừa động phòng vừa 'run' vì chiếc giường hồi môn...
Bố mẹ chồng nói chiếc giường đó sẽ giúp vợ chồng tôi sinh quý tử nhưng có ai ngờ, hai đứa đã phải khổ sở thế nào mới qua đêm tân hôn.
Tôi là gái thành phố còn chồng tôi là trai tỉnh lẻ. Chúng tôi làm cùng cơ quan. Quen nhau rồi yêu nhau sau một lần làm chung dự án và đạt được kết quả rất tốt. Chồng tôi là một người đàn ông có năng lực, nhà anh ở quê không hẳn nghèo nhưng cũng không phải quá khá giả. Nhưng từ năm thứ 2 sinh viên anh đã tự đi làm, nuôi được bản thân và một cô em học ở quê nữa.
Ra trường 3 năm, anh cũng tích cóp mua một căn chung cư nhỏ. Xong xuôi mọi thứ thì anh lấy tôi.
Bố mẹ tôi đều có lương hưu, lúc cưới, ông bà muốn tổ chức trên thành phố nhưng nhà anh không đồng ý. Bố mẹ anh nói, ở quê còn có họ hàng, xóm làng. Nếu lên thành phố, chi phí sẽ tốn kém hơn mà không phải ai cũng được đi. Người ở quê vốn như vậy hơn nữa nhà anh và nhà tôi cũng không xa lắm nên bố mẹ tôi đành chấp thuận tổ chức hai nơi.
Sau khi xong xuôi, vợ chồng tôi vào phòng tân hôn nghỉ ngơi. Căn phòng đó trước là phòng của bố mẹ anh. Bố mẹ đem cải tạo lại và đặc biệt ở giữa phòng là chiếc giường đã rất cũ. Anh cũng nói mua cái mới nhưng bố mẹ chồng tôi bảo "chiếc giường đó là của hồi môn từ thời ông bà nội. Gỗ vẫn còn tốt, hơn nữa, chỉ cần tân hôn trên chiếc giường đó là có thể sinh quý tử.
Các con cũng không ở nhà nhiều nên bố mẹ cũng không muốn mua giường mới cho tốn kém. Cứ để tiền đó mà đi chơi hoặc làm gì thì làm". Bố mẹ chồng nói thế rất hợp lý nên chúng tôi cũng không có cách nào phản đối. Trước khi tân hôn mẹ chồng tôi còn cười tủm tỉm cầm tay tôi bảo "cái giường này linh lắm đó, ngày xưa bố mẹ cũng tân hôn ở đây, sinh luôn thằng H. đẹp trai, thông minh, con cố lên nhé". Mẹ nói vậy làm tôi vừa buồn cười, vừa xấu hổ.
Trước đây thì tôi và chồng cũng đã có "vượt rào" nhưng cảm xúc đêm tân hôn có phần khác hẳn nên hai đứa cũng rất hồ hởi với chuyện đó. Thế nhưng trớ trêu thay, vừa mới màn dạo đầu thôi mà chiếc giường cứ kêu cót két và rung lắc. Mặc dù hai đứa hết sức nhẹ nhàng nhưng cũng không tránh khỏi được những tiếng kêu vô tình. Đã vậy, ban đêm nó lại càng rõ tiếng hơn, cả tôi và chồng vừa tân hôn mà vừa "run" lại xen lẫn xấu hổ nên cố làm cho nhanh để ngủ.
Sau hôm đó vợ chồng tôi lên thành phố nhưng thi thoảng về quê cũng không dám "hành sự" gì trên chiếc giường đó nữa mà ôm nhau ngủ luôn.
Hôm trước mẹ chồng gọi điện, "tết về, mẹ mua giường mới cho hai đứa chứ mẹ nghĩ chiếc đó cũng cũ quá rồi" làm tôi như mở cờ trong bụng.
Thế nhưng cứ nghĩ lại đêm tân hôn cùng chiếc giường của ông bà nội để lại mà chúng tôi không khỏi phì cười. Có lẽ đó sẽ là một kỷ niệm đáng nhớ trong suốt cuộc đời chúng tôi. Cũng có thể mẹ tôi nói đúng, tôi đang mang bầu quý tử thật. Niềm vui lại càng nhân đôi trong gia đình nhỏ của tôi.
Theo Khoevadep
Hoảng với sở thích thay đổi 'chốn' yêu của chồng Cuộc sống vợ chồng luôn cần những giây phút lãng mạn để 'hâm nóng' lại yêu thương trong nhau nhất là đối với 'chuyện ấy'. Song cứ thay đổi tới chóng mặt, và chỗ nào cũng là nơi hâm nóng tình yêu như chồng tôi quả cũng làm tôi phát hoảng Thật sự tôi luôn thấy mình là người may mắn khi có...