Vợ chồng tôi ngã ngửa khi con trai đòi đưa bạn gái về nhà “sống thử”
Tôi đã mất ngủ nhiều ngày liền khi nghĩ đến chuyện con trai đòi dẫn bạn gái về nhà sống thử và ở cùng vợ chồng tôi.
Có phải suy nghĩ này đã quá cổ hủ khiến tôi tự làm khổ mình? Hay thực sự đối với giới trẻ bây giờ, chuyện sống thử cùng bạn gái, thậm chí đưa bạn về nhà sống cùng bố mẹ, là hoàn toàn bình thường?
Tôi rất cần lời góp ý của các bậc phụ huynh có con trong độ tuổi như con tôi để tìm cho mình hướng giải quyết thuận tình nhất.
Hai vợ chồng tôi đều là nhà giáo. Chồng tôi là giáo viên cấp 3 ở một trường danh tiếng tại Hà Nội. Tôi là giáo viên tiểu học, đã về hưu. Vợ chồng tôi hiếm muộn, mãi đến năm 37 tuổi mới có con trai đầu lòng và cũng là duy nhất.
Cuộc sống của chúng tôi khá cơ bản. Là giáo viên lâu năm cũng đạt được nhiều danh hiệu trong ngành. Cuộc sống khó khăn với đồng lương ít ỏi những năm đầu dạy học dần được cải thiện.
Vợ chồng tôi đang rất đau đầu vì quyết định của con trai (Ảnh: iStock).
Đón con trai đầu lòng khá muộn, chúng tôi dành hết tâm huyết cho con, đầu tư cho con những chương trình giáo dục tốt nhất, cho con có môi trường phát triển hoàn thiện nhất.
Cấp 1, cấp 2, con vẫn luôn ở trong tầm kiểm soát của chúng tôi. Tất cả lịch sinh hoạt, hoạt động ngoại khóa, xác định những ngôi trường con sẽ theo học đều nằm trong kế hoạch của vợ chồng tôi.
Đáp lại sự kỳ vọng của bố mẹ, con trai lớn lên khỏe mạnh, ngoan ngoãn, biết vâng lời và thành tích học tập rất tốt. Năm nào con cũng là học sinh đứng top trường, top quận khiến vợ chồng tôi hãnh diện.
Đến năm cấp 3, con bước vào độ tuổi thanh thiếu niên, có tiếng nói riêng, có những sở thích riêng và dần bộc lộ cá tính khá rõ rệt.
Nếu như trước đây rất nghe lời bố mẹ thì nay, con muốn quyết định việc gì sẽ cố gắng thuyết phục bố mẹ bằng được. Nếu không được và cho rằng điều ấy là đúng, con sẽ làm theo ý mình.
Chúng tôi hiểu rằng, đã đến lúc con lớn, con có tiếng nói thể hiện bản lĩnh của mình và chúng tôi cần tôn trọng điều đó.
Mặc dù thế, vì sống cùng bố mẹ nên mọi sinh hoạt của con, chúng tôi vẫn nắm được. Chúng tôi định hướng cho con đi du học sau khi kết thúc lớp 12 nhưng con quyết định ở lại học đại học trong nước.
Video đang HOT
Con thi đỗ vào Học viện Ngoại giao, mong muốn vẫn được sống cùng bố mẹ. Bởi theo con, còn vài năm nữa ra đời, lúc đấy con sẽ có ít thời gian gặp bố mẹ hơn.
Chúng tôi dần tách khỏi những quyết định của con để con tự chủ cuộc sống của mình. Chuyện tình cảm của con, chúng tôi không can thiệp. Chúng tôi chưa bao giờ thấy con nhắc đến chuyện có bạn gái.
Đùng một cái, con thông báo muốn đưa bạn gái mới quen 5 tháng về sống cùng mình và bố mẹ – chính là kiểu sống thử. Lúc này, con đang học năm 3 đại học. Chúng tôi từ bất ngờ đến bật ngửa.
Bất ngờ vì con chưa bao giờ nhắc đến chuyện có bạn gái. Bật ngửa vì con còn thêm “hung tin”: Con muốn sống thử và muốn cô ấy sống cùng gia đình mình để làm quen dần với bố mẹ.
Con tâm sự thêm, bạn gái quê ở Thái Bình, đang học năm nhất cùng trường con. Dù mới quen 5 tháng, con thấy đây đúng là định mệnh cuộc đời mình. Con đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định đưa cô ấy về sống cùng gia đình.
Một là nhà mình rộng rãi lại neo người, thêm người thêm vui. Hai là để bố mẹ và cô ấy cùng làm quen nhau, tạo dựng tình cảm. Quan trọng là để con được quan tâm, chăm sóc cô ấy tốt hơn.
Con mới 21 tuổi và còn chưa ra trường. Con gái nhà người ta cũng chỉ là sinh viên năm nhất. Con quyết đùng đùng như vậy, con gái người ta có đồng ý không? Bố mẹ người ta có biết chuyện không? Rồi con có nghĩ đến cảm xúc của bố mẹ mình không?
Chúng tôi phân tích hết lời cho con hiểu: Việc hai đứa tìm hiểu nhau, bố mẹ không ý kiến. Nhưng việc dọn về sống chung và sống cùng bố mẹ lúc này là chưa đúng thời điểm, vẫn còn quá sớm. Đây không phải là chuyện nhỏ có thể nói là quyết định ngay.
Yêu đương ở độ tuổi của các con như gia vị cuộc sống không thể thiếu. Nhưng mục tiêu quan trọng ở độ tuổi này chính là xây dựng nền tảng kiến thức cho sự nghiệp tương lai.
Vấn đề lớn nằm ở chỗ, bố mẹ cho rằng, việc sống thử ở độ tuổi còn đang đi học, chưa chủ động kinh tế là chưa nên nghĩ đến.
Việc nhận một người con gái xa lạ về nhà sống cùng, bố mẹ cũng phải đi kèm những trách nhiệm liên quan đến sự an toàn, sức khỏe thể chất lẫn tinh thần của cô ấy, không phải đơn giản như con muốn là được.
Bật lại những phân tích của chúng tôi, con trai vẫn nhất quyết tự quyết định và cho chúng tôi hai phương án rõ ràng: Một là bố mẹ đồng ý để con đưa bạn gái về sống cùng gia đình mình, hai là con sẽ dọn ra ở riêng cùng cô ấy.
Chúng tôi xác định rằng, ngày này trước sau gì cũng đến. Nhưng thay vì nó đến đúng lúc là sau khi con lập gia đình, hoặc chí ít cũng đã tạo dựng sự nghiệp vững vàng cho mình thì nay, nó đến quá sớm.
Đến thời điểm hiện tại, chúng tôi vẫn cương quyết không chấp nhận việc con trai 21 tuổi đưa bạn gái mới quen 5 tháng về sống thử và ở cùng gia đình. Điều này đồng nghĩa với việc con trai sắp ra ở riêng cùng bạn gái. Quan hệ của hai vợ chồng tôi và con trai đang rất căng thẳng.
Tôi có đang cứng nhắc với suy nghĩ không nên sống thử quá sớm? Hay quả thực, con trai tôi còn khá bồng bột trong quyết định của mình?
Liệu có gia đình nào đang trong hoàn cảnh như gia đình tôi và có cách giải quyết thuận tình, êm đẹp đôi bên? Xin hãy gỡ rối giúp tôi!
Bạn gái giận dỗi chỉ vì tôi không đồng ý "sống thử"
Bạn gái đề nghị "sống thử" vì cho rằng, việc ở chung rất có lợi cho tình yêu của cả hai. Tuy nhiên, đó không phải là điều tôi muốn.
Tôi năm nay 26 tuổi, bạn gái ít hơn một tuổi. Chúng tôi quen nhau qua một nhóm bạn.
Sau vài lần trò chuyện, cả hai đều thấy đối phương thú vị nên quyết định hẹn hò và yêu nhau không lâu sau đó.
Chúng tôi đều xuất thân từ tỉnh lẻ, lên thành phố học đại học rồi quyết định lập nghiệp ở đây.
Cùng cảnh xa quê, chúng tôi dễ đồng cảm và chia sẻ những khó khăn với nhau. Tình cảm vì thế cũng nhanh chóng trở nên gắn bó.
Tôi từng tâm sự với bạn gái về phương châm tình yêu của mình. Tôi không thích yêu chơi bời, yêu cho vui như nhiều chàng trai cùng tuổi. Một khi đã yêu ai, tôi luôn hy vọng có thể cùng người đó đi đường dài.
Bạn gái lại không cùng quan điểm với tôi. Cô ấy cho rằng, hôm nay yêu cứ yêu hết mình, ngày mai ra sao phải đến ngày mai mới biết được.
Bạn gái cho rằng, tôi không dám "sống thử" vì sợ phải chịu trách nhiệm với cô ấy (Ảnh minh họa: The Asian Parent).
Nói về bạn gái của tôi, đó là cô gái xinh xắn, năng động. Cô ấy là kiểu phụ nữ của thời đại mới: Nói được, làm được, dám nghĩ, dám làm. Cô ấy không bao giờ có suy nghĩ con gái phải thế nọ, thế kia.
Kể cả trong chuyện tình cảm, nếu yêu thì chủ động, không sợ người khác nghĩ "cọc đi tìm trâu". Chính vì thế, tôi và bạn gái yêu nhau rất thoải mái trong mọi vấn đề.
Tuần trước, tôi bị ốm, sốt cao li bì suốt đêm. Bạn gái nhắn tin hay gọi điện, tôi đều không biết. Sáng cô ấy tới, thấy tôi bị ốm mới tất tả chạy đi mua cháo, mua thuốc.
Nhìn bạn gái gọi cho mình suốt đêm không được, không những không giận mà còn lo lắng, tôi rất cảm động. Nếu là bạn gái cũ của tôi, gọi vài lần không nghe, nhắn vài tin không trả lời là giận luôn rồi.
Sau khi tôi khỏi ốm, bạn gái đưa ra đề nghị mà vừa nghe xong, tôi rất bất ngờ. Cô ấy muốn hai đứa dọn về sống chung. Cô ấy cho rằng, việc sống chung chỉ có lợi, không có hại.
Thứ nhất, về kinh tế: Đằng nào cả hai đều phải thuê nhà. Nếu ở chung, sẽ bớt đi một khoản tiền thuê nhà, điện nước.
Thứ hai, về tình cảm: Ở hai người chắc chắn sẽ vui hơn ở một mình, khi ốm đau có người chăm sóc.
Hơn nữa, việc sống chung sẽ giúp hai người hiểu nhau hơn, xem đối phương có thật sự phù hợp với mình hay không. Sau này, nếu thấy hợp thì cưới, không hợp thì chia tay, phòng khi cưới nhau về lại thấy hối hận.
Những điều bạn gái nói đều rất có lý, nhưng tôi lại không muốn. Trước đây, khi nghe mọi người nói về việc "sống thử trước hôn nhân", tôi luôn cho rằng, chỉ có những cô gái dễ dãi mới chấp nhận chuyện đó.
Một cô gái chưa kết hôn nhưng sống chung với bạn trai như vợ chồng. Nếu họ sau đó lấy nhau thì không sao. Nhưng nếu chia tay, người đàn ông đến sau biết bạn gái mình từng "sống thử", ít nhiều sẽ có suy nghĩ không hay.
Yêu nhau, trao nhau cả tình cảm và thể xác là chuyện bình thường. Nhưng "sống thử" lại là chuyện khác.
Tôi bảo bạn gái là không nên vì "như vậy không tốt cho em, sau này lỡ mình không đến với nhau, em sẽ là người thiệt thòi".
Không ngờ bạn gái không hiểu tâm ý của tôi, quay ra giận dỗi. Cô ấy cho rằng, tôi không dám "sống thử" chứng tỏ tôi sợ phải chịu trách nhiệm. Rằng đang yêu đã tính tới chuyện chia xa, như vậy là không nghiêm túc, thật lòng.
Tôi không hiểu cô ấy lấy đâu ra suy nghĩ sống chung trước hôn nhân để hiểu nhau, để đi tới hôn nhân hạnh phúc, bền vững.
Cô ấy không hiểu rằng, có những cặp vợ chồng sống với nhau 10 năm, 20 năm, thương bạn đời hơn cả bản thân, hiểu nhau quá rõ rồi đến lúc cũng chia tay như thường.
Hôm qua, bạn gái gặp tôi và nói rằng: "Quên chuyện hôm trước đi, coi như em chưa nói gì cả". Tôi thấy bạn gái không còn được vui vẻ, thoải mái như trước.
Tôi không biết có phải việc mình từ chối đề nghị "sống thử" của bạn gái đã làm tổn thương cô ấy? Có phải tư tưởng của tôi quá cứng nhắc hay không?
Lần đầu đến nhà ra mắt, tôi sững sờ khi nhìn thấy con dâu tương lai Tôi từng rất mong con trai mình có bạn gái. Nhưng đến khi con có bạn gái, tôi lại thất vọng đến đau lòng. Vợ chồng tôi năm nay đều 60 tuổi, lấy nhau từ năm 27 tuổi. Do hiếm muộn nên mãi đến năm 33 tuổi, chúng tôi mới sinh được một cậu con trai. Nhờ kinh tế khá giả, lại có...