Vợ chồng tôi may mắn vì không vung tay cho đám cưới
Chúng tôi mua một cặp nhẫn cưới chỉ 1,5 triệu, không chụp album ảnh, chỉ chụp một tấm ảnh lớn. Sau đám cưới, chúng tôi tiết kiệm được một khoản kha khá.
ảnh minh họa
Đọc bài “Tôi đã phá sản vì hoang phí cho đám cưới”, tôi chợt thấy mình may mắn. Không phải bởi tôi không “ vung tay” mà bởi vì tôi đã có một người vợ ngăn không cho đôi tay của tôi được vung ra.
Tôi là con trai cả, bố mẹ là cán bộ, gia đình cũng lên kế hoạch cho một đám cưới hoành tráng và đủ đầy với tâm lý “chỉ có hơn chứ không có kém”. Thế nhưng, khi tôi đem bàn với vợ tương lai thì cô ấy phân tích cho tôi mọi thứ thiệt hơn.
Đầu tiên là khoản nhẫn cưới. Ban đầu, tôi định đặt cặp nhẫn hơn 10 triệu. Cô ấy nói rằng: “Nhẫn cưới là để kỷ niệm, nó là sự kết nối vợ chồng chứ không phải là đồ tiết kiệm. Đến lúc thiếu tiền cũng không mang bán được nên không cần sắm đồ đắt”. Tôi nghe hợp lý nên sau đó mua cặp nhẫn vàng tây chỉ 1,5 triệu đồng cho 2 cái.
Tiếp đến là chụp ảnh. Dự đám cưới của bạn bè, đến nhà nào cũng thấy album ảnh rất to, cô dâu nào cũng có vẻ tự hào khi bạn bè xuýt xoa trước những tấm ảnh đẹp, tôi cũng muốn vợ mình có cảm giác hạnh phúc như thế. Tôi đã tham khảo nhiều địa điểm, dự định thuê thợ và lên Lai Châu chụp ảnh ở đồng hoa cải. Thế nhưng, ý tưởng này lại bị cô ấy bẻ cong hợp lý một cách hài hước: “Cái đó sau này chỉ vứt xó nhà thôi. Bạn em cưới xong chả bao giờ xem lại” và “Khi vợ chồng cãi nhau dễ vớ bừa cuốn album vừa to vừa nặng làm vũ khí lắm. Em không muốn nó trở thành… hung khí đâu”. Thế là chúng không chụp album nữa, chỉ chụp một tấm ảnh lớn, phóng ra làm 2 cái, treo ở hai bên gia đình. Cả chụp ảnh và trang điểm chỉ diễn ra trong vòng một tiếng đồng hồ.
Trước khi ăn hỏi, tất nhiên là có cuộc gặp của 2 bên bàn bạc về sính lễ. Đến lúc này thì tôi nhận ra tính tiết kiệm, biết suy tính trước sau của vợ thừa hưởng từ ai. Nhắc đến, tôi cũng cần biết ơn bố vợ vô cùng.
Video đang HOT
Gia đình tôi tham khảo các đám cưới khác, xác định chi vài chục triệu cho sính lễ và thách cưới. Thế nhưng tất cả đều bất ngờ trước ý kiến của bố vợ: Sính lễ thì cứ theo lệ, đầy đủ bánh kẹo trầu cau như mọi nhà, nhưng không cần nhiều quá, lịch sự là được.
Về phần thách cưới, bố vợ nêu ý kiến: “Bây giờ không ai thách cưới cả, con gái tôi cũng bình thường, con trai ông bà cũng bình thường, chúng nó yêu thương nhau thì chúng ta xây dựng hạnh phúc cho chúng nó, chứ không ai thách ai cưới được ai”. Cái lệ, cái phong tục dân gian không nên bỏ, vì thế các cụ vẫn thống nhất ngoài lễ có để thêm 5 triệu tiền mặt. Tôi được biết về sau bố vợ bị nhiều người trong họ hàng trách cứ là “con gái nuôi hai chục năm mà lấy có 5 triệu” nhưng ông đáp lại rằng “Tôi xây dựng hạnh phúc cho con chứ không bán con, nên 5 triệu hay 50 triệu không quan trọng”.
Khoản trao vàng trong lễ cưới như nhiều đám khác cũng bị ông gạt đi với lý do: “Bố mẹ cho con, không cần khoe ra cho thiên hạ thấy.” Thế là thủ tục này cũng không có trong đám cưới của tôi.
Ngoài ra là khoản trang trí phòng cưới. Bạn bè tôi khi cưới vợ đều mua sắm nào giường, chăn đệm, tủ mới… cũng tốn kha khá. Tôi gọi điện rủ cô ấy đi mua đồ thì cô ấy bảo “Em thấy phòng của anh có thiếu gì nữa đâu mà đi mua? Giường tốt, đệm có rồi. Cái tủ của anh to đủ dùng cho cả 2 rồi nên không cần thay”. Thế là cô ấy chỉ cùng tôi đi chọn một tấm ga mới theo màu cô ấy thích. Còn lại, chúng tôi không mua sắm gì thêm.
Ngay cả cái ý định đi Nha Trang nghỉ trăng mật một tuần của tôi cũng bị thay đổi bằng việc lên Tam Đảo 2 ngày cho tiết kiệm. Hoa cầm tay trong lễ cưới thì cô ấy tự bó một bó hồng phấn đơn giản theo ý muốn.
Đám cưới của tôi không quá hoành tráng, rình rang nhưng vẫn lịch sự và đầy đủ thủ tục cơ bản. Hai bên gia đình đều thoải mái vui vẻ. Quan trọng là sau đám cưới, chúng tôi tiết kiệm được một khoản kha khá để dành cho sau này.
Khi tôi viết tâm sự này thì chúng tôi đã cưới được 5 năm. Năm năm ấy, có thời điểm tôi thất nghiệp nhưng vợ chồng tôi chưa bao giờ lâm vào cảnh cãi nhau vì tiền bởi sự thu vén khéo léo của cô ấy. Chúng tôi cũng đưa mọi vấn đề về hướng đơn giản nhất nên cơ bản khá hòa hợp, chưa lần nào cãi nhau quá lớn.
Theo VNE
Chồng kiếm trăm triệu mỗi tháng nhưng tát vợ cháy má khi đòi ăn cơm có thịt
Tôi còn nhớ có lần tôi đòi đi mua thịt về cho con ăn, anh đã vung tay tát tôi đến cháy má rồi mắng sa sả vào mặt tôi: "Cô mua về cho cô ăn thì nói thẳng ra, còn viện cớ con với chả cái. Nó đang tuổi phát triển, giờ ăn thịt vào toàn chất độc, mua làm gì".
Ai cũng bảo tôi sướng, bởi họ biết chồng tôi kiếm nhiều tiền, tôi chỉ việc đi làm nhẹ nhàng rồi về nhà lo cơm nước. Nhà tôi thuộc dạng to nhất khu phố, xe hơi cũng xịn. Thu nhập bình quân của chồng tôi 1 tháng phải đến trăm triệu. Bởi anh làm cho nhiều công ty nước ngoài.
Mỗi lần tôi ra chợ, mấy chị hàng thịt, hàng gà, hàng hải sản cứ réo gọi ầm ĩ mời tôi mua. Nhưng tôi đành phớt lờ bảo rằng, nhà tôi đặt đồ ở quê mang ra cho sạch, tôi chỉ ra mua ít rau, đậu và trứng rồi về. Họ không biết rằng, tôi có một nỗi khổ tâm rất lớn mà không biết thổ lộ cùng ai.
Mang tiếng là nhà giàu nhưng nhà tôi hiếm khi có khách, bởi đơn giản chồng tôi sợ tốn kém. Mỗi lần có ai ở quê lên chơi, chồng tôi cứ mặt nặng mày nhẹ rất khó chịu. Tôi phát ngại với họ hàng vì mang tiếng là ở thành phố, nhà cao cửa rộng nhưng khi nào có ai nhờ vả chuyện ăn ở là tôi đành phải nói khéo để từ chối vì nếu không, kiểu gì chồng tôi cũng "đá thúng đụng nia".
(Ảnh minh họa)
Mà tôi cũng ngại, kiểu gì mà họ hàng lên chơi nhưng bữa cơm nhà tôi lúc nào cũng rặt mỗi món rau, trứng, đậu. Nguyên do cho sự thể này cũng vì chồng tôi keo kiệt. Anh làm lương trăm triệu mỗi tháng thật đấy, nhưng số tiền anh chi ra để phục vụ cho sinh hoạt gia đình thì ít không tưởng. Cứ mỗi lần tôi bảo anhđưa thêm tiền để mua đồ ăn hay trang trải chi phí sinh hoạt thì anh hét toáng lên. Tôi còn nhớ có lần tôi đòi đi mua thịt về cho con ăn, anh đã vung tay tát vợ đến cháy má rồi mắng sa sả vào mặt tôi: "Cô mua về cho cô ăn thì nói thẳng ra, còn viện cớ con với chả cái. Nó đang tuổi phát triển, giờ ăn thịt vào toàn chất độc, mua làm gì".
(Ảnh minh họa)
Thế là với cái cớ toàn chất bảo quản, chất độc hại, chồng tôi cấm tôi mua thịt. Nhưng tôi biết, thực chất anh sợ tôi vung tiền mua thịt thì sẽ tốn hơn. Thế là ngày nào nhà tôi cũng ăn chay. Mà nói thế thôi chứ chồng tôi toàn đi ăn ngoài, tôi và con cứ trung thành với thực đơn rau, đậu, trứng suốt. Có hôm thấy thương con quá, tôi lấy tiền đi mua thịt, hải sản về cho con ăn. Không may lần đó con tôi bị đau bụng phải đi cấp cứu, chồng tôi biết chuyện tôi mua thịt về cho con ăn thì mắng tôi sa sả. Anh cho rằng vì tôi cho con ăn thịt nên mới ra nông nỗi.
Tôi thấy không ai khổ bằng mình. Người ta bảo miếng ăn là miếng nhục, vậy mà vợ chồng tôi ngày ngày vẫn cãi nhau chỉ vì chuyện cơm có thịt hay không có thịt. Tôi chán chồng lắm, tôi muốn ly hôn, nhưng cứ nghĩ đến chuyện con cái nheo nhóc, không có bố tôi lại nản.
Nhưng rồi cái ngày hôm đó, khi tôi có bạn đến chơi, tôi ra chợ mua thức ăn và quyết định sẽ nấu một bữa thật đàng hoàng. Tôi mua thịt bò, hải sản, rau củ về nấu. Đến khi chồng tôi ngồi vào bàn, nhìn mâm cơm thịnh soạn, mặt anh tối sầm lại. Cả bữa ăn hôm đó, anh chỉ gắp mỗi dĩa rau, cúi mặt xuống bát cơm không nói một câu nào. Bạn tôi thấy ngại quá nên ăn uống qua loa rồi xin phép về sớm. Báo hại cả mấy đĩa thức ăn đầy thịt và hải sản vẫn nằm trên bàn.
(Ảnh minh họa)
Chồng tôi chỉ vào mấy đĩa thức ăn còn thừa trên bàn rồi rít lên: "Cô phung phí đi cho lắm. Tưởng tiền tôi kiếm được dễ lắm đấy à? Ăn uống phải tiết kiệm với chứ". Lúc đó, tôi tức quá, cầm hết đống thức ăn trên bàn đổ vào thùng rác rồi quát vào mặt chồng: "Tôi thích phung phí thế đấy. Tôi cảm thấy mình đã phung phí cả cuộc đời này cho anh rồi. Mọi chuyện đến đây chấm dứt". Nói rồi tôi đi vào phòng ngủ viết đơn ly dị, bởi đến nước này thì tôi không cần nín nhịn làm gì nữa.
Theo Một Thế Giới
Tôi vung tay tát người yêu đại gia rồi cầm chổi đuổi thẳng ra khỏi nhà Vào trong nhà rồi, anh đè tôi ra hôn ngấu nghiến nhưng tôi cự tuyệt bằng được. Anh hay có thói quen dùng tình dục để giải tỏa căng thẳng nhưng hôm nay tôi không cho phép điều đó Đi bên anh, tôi vô cùng bé nhỏ nhưng lại rất đỗi tự hào (ảnh minh họa) Tôi gặp anh ở một bữa tiệc...