Vợ chồng tôi cãi nhau, mẹ chồng nói một câu mà tôi… đau điếng
Giữa lúc hai vợ chồng tôi đang to tiếng, mẹ chồng liền hét lên: &’đi tìm chỗ khác mà cãi nhau, chúng mày làm tao đau đầu, tao chết cho chúng mày xem’. Nói rồi bà lấy tay vuốt ngực liên tục. Tôi bực mình, cũng quát: &’Con mới đau đầu đây, có khi con chết trước cả mẹ đấy!’
Chuyện vợ chồng cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt là chuyện bình thường. Quan trọng là sau mỗi lần cãi nhau, vợ chồng hiểu nhau hơn, cố gắng tiết chế cảm xúc để không còn gây tổn thương cho nhau. Vợ chồng tôi cũng vậy.
Tôi vừa hết thời gian nghỉ sinh đứa thứ hai xong, đi làm được mấy hôm. Ở nhà chăm lo việc nhà đã quen, tôi chưa kịp thích ứng lại với cuộc sống và lịch làm việc căng như dây đàn chốn công sở. Hơn nữa, vừa về đến nhà, dựng chân chống xe máy, tôi không được nghỉ ngơi, phải vào nấu bữa tối cho cả gia đình. Thằng cu đầu đi học, thằng thứ hai bà nội trông nên tan giờ làm, tôi xoay như chong chóng. Chồng tôi thì đi làm về muộn chẳng giúp được gì.
Mới đi làm mấy hôm, cường độ công việc ở công ty và ở nhà cứ quấn lấy tôi nên vợ chồng tôi có xảy ra mâu thuẫn và cãi nhau. Như những lần trước, vợ chồng tôi cãi nhau một lúc rồi lại làm lành với nhau ngay. Nhưng lần này, có sự tham gia của mẹ chồng tôi. Mọi chuyện đã trở nên gay gắt và phức tạp hơn.
Lúc hai vợ chồng đang to tiếng, mẹ chồng tôi đặt thằng cu em đang bế trên tay xuống đất rồi cũng ngồi phịch xuống hét lên: “Chúng mày cãi nhau thì tìm chỗ khác mà cãi, chúng mày làm tao đau đầu, tao chết cho chúng mày xem”. Bà vừa nói vừa lấy tay vuốt ngực liên tục. Tôi bực mình lên cũng quát: “Mẹ đau đầu à? Con mới là người phải đau đầu đây, có khi con chết trước cả mẹ đấy!”.
Những lời nói của mẹ chồng như ghim vào trái tim tôi những nhát dao đau đớn (ảnh minh họa phim Sống chung với mẹ chồng)
Video đang HOT
Những lời nói của mẹ chồng như ghim vào trái tim tôi những nhát dao đau đớn, tủi nhục. Tôi đâu phải một đứa con dâu không biết điều. Tôi đã nhún nhường để gia đình êm ấm. Là phụ nữ, luôn có những giây phút yếu lòng. Tôi cũng cần được yêu thương, quan tâm, chăm sóc. Nhất là thời điểm tôi mới sinh xong chưa được bao lâu như thế này. Vậy mà chẳng ai hiểu cho tôi.
Tôi gạt nước mắt khi nghe những câu xúc phạm của mẹ chồng, bỏ đi ra ngoài cho thanh thản. Đi dạo một lúc tôi lại quay về để lo cơm nước, tắm rửa cho hai đứa con nhỏ. Suy cho cùng thì con tôi chẳng có lỗi để chúng phải chịu cảnh nheo nhóc. Tôi luôn nghĩ rằng sự hi sinh của tôi là tương lai hạnh phúc của các con tôi.
Thế nên, ngày nào, tôi quay cuồng từ lúc mở mắt cho tới lúc đặt lưng xuống giường đi ngủ. Đến công ty thì áp lực từ sếp, từ đồng nghiệp. Về nhà, con cái nhõng nhẽo, chồng không phụ giúp việc nhà, mẹ chồng luôn mồm trách móc. Tôi thấy mình không thể chịu đựng cuộc sống như thế này thêm nữa. Đã có đôi lúc, tôi nghĩ đến việc ôm hai đứa con tự tử như vụ mẹ con nhảy cầu xôn xao tin tức mấy hôm vừa rồi.
Sự vô tâm của chồng, sự khinh bỉ của mẹ chồng. Tư tưởng trọng nam khinh nữ lúc nào cũng hiện hữu trong đời sống. Tôi thực sự không thể hiểu nổi mọi người coi trọng con trai để làm gì khi mà xã hội ngày càng phát triển, việc thờ cúng đã được giản lược đi rất nhiều. Quan trọng là lúc sống, đối xử với nhau cho tốt chứ lúc chết rồi có được sống với nhau nữa không?
Bảo Linh
Chồng đưa một cọc tiền nhưng lại đánh dấu lên tờ tiền để thử lòng tôi
Tôi cười mỉa hỏi: "Vậy anh đếm xem có đủ không? Tôi thiếu tiền nên mượn tạm, giờ trả đủ rồi còn gì?".
Từ đó tôi đều ghi chi tiêu đầy đủ vào một cuốn sổ để anh hỏi thì đưa ra. (Ảnh minh họa)
Tôi với chồng cưới nhau nhờ mai mối của bạn bè. Lúc đó tôi đã hơn 30 tuổi, cái tuổi được liệt vào hàng gái ế rồi. Anh cũng chẳng khá khẩm hơn khi thú thật đã 35 tuổi vẫn chỉ có đúng một mối tình chẳng đâu tới đâu. Hồi đó anh tráchngười yêu cũnhiều lắm. Tham vàng bỏ ngãi, ham giàu chê nghèo, thấy anh nghèo khổ nên bỏ anh đi lấy một người chồng giàu có. Anh hận con gái tới nay nên chẳng yêu được ai nữa. Tôi nghe và tin vì thấy rằng anh cũng hiền lành, chất phác chứ không thuộc kiểu người gian dối.
Thế rồi đám cưới diễn ra chỉ sau 4 tháng quen biết nhau. Đến khi thành vợ chồng tôi mới hiểu rõ vì sao anh bị người yêu cũ bỏ. Vì sao anh mãi chẳng có vợ và cũng rất ít bạn. Tất cả cũng vì bản tính anh quá ki bo, bủn xỉn.
Đã là vợ chồng rồi nhưng hàng tháng anh chỉ đưa cho tôi 3 triệu trong tổng số 15 triệu tiền lương của anh. Tôi thắc mắc thì anh nói: "Anh một tháng ăn tối ở nhà chỉ tầm 1 triệu. Còn lại tới 2 triệu em dùng để chi tiêu điện nước là dư rồi còn gì. Tiền còn lại anh dùng riêng với để dành sau này mua thêm đất đai cho con cái". Thời giờ mọi thứ đều đắt đỏ mà anh tính như vậy. Nhưng nghe anh nói để dành mua đất cho con nên tôi cũng xuôi lòng.
Có lần tôi rủ anh về nhà ngoại nấu bún riêu ăn. Khi đi chợ, tôi không rút được tiền nên nói anh đưa tôi mượn 100 ngàn mua đồ. Anh đưa tiền mà vẻ mặt chẳng mấy vui vẻ gì. Vừa thấy tôi từ chợ ra, anh đã hỏi tới tấp: "Mua hết bao nhiêu? Còn thừa bao nhiêu tiền?". Tôi nói hết rồi. Bất ngờ anh sẵng giọng: "Mua có mấy con cua, vài cọng rau hành mà hết 100 ngàn. Đúng là xài tiền mát tay quá mà". Tôi sững người. Ngày hôm đó ăn miếng bún vào miệng mà tôi cảm giác đắng nghét.
Từ hôm đó, mỗi tháng tôi đều ghi rõ ràng từng mục chi tiêu. Anh đưa bao nhiêu, đi chợ mua bao nhiêu, đến cả cọng hành tôi cũng ghi để khi anh hỏi tôi còn đưa ra. Hình như anh thấy 3 triệu rất to, rất nhiều nên cứ dăm bữa anh lại hỏi tiêu hết bao nhiêu rồi. Có tháng anh còn hỏi tháng này có để dành được đồng nào không? Tôi thật tình chẳng biết nên khóc hay nên cười khi bị hỏi dồn như thế.
Chưa kể mấy lần đi ăn ngoài, anh bắt tôi trả tiền. Có lần tôi nói hết tiền thì anh to giọng: "Một tháng 3 triệu làm gì mà nhanh hết? Lại váy áo, son phấn nữa chứ gì? Không có tiền trả thì ở lại rửa chén cho người ta trừ nợ đi". Cả quán đều dồn ánh mắt vào chúng tôi. Rồi chồng tôi nhanh chóng bước ra ngoài, lên xe chạy trước. Lần đó tôi vừa nhục nhã, vừa thất vọng tràn trề. Vì chán nản nên tôi đón taxi bỏ vềmẹ đẻở mấy ngày. Lúc đến đón tôi, anh còn nói với mẹ tôi rằng do tôi chi tiêu hoang quá nên anh mới như thế.
Hóa ra anh đưa tiền cho tôi giữ nhưng lại đánh dấu lên tờ tiền để thử lòng. (Ảnh minh họa)
Rồi hôm qua, vợ chồng tôi lại cãi nhau. Đầu tháng anh đưa tôi một cọc tiền nhờ tôi giữ giúp. Tối hôm qua anh lấy lại. Không ngờ vừa cầm tiền lên anh đã gào rống lên rằng: "Sao nó lại không có dấu chéo anh đã đánh sẵn?".
Lúc này tôi mới biết hóa ra khi đưa tôi anh đã đánh dấu trước mấy tờ tiền xem thử tôi có lấy không? Tôi cười mỉa hỏi: "Vậy anh đếm xem có đủ không? Tôi thiếu tiền nên mượn tạm, giờ trả đủ rồi còn gì?". Anh cũng chẳng vừa: "Tôi biết ngay mà. Giao tiền cho cô để thử lònglà thế này đây? May mà tôi đánh dấu trước nên cô sợ mới trả đủ chứ gì? Không thì cô cũng lấy dùng hết rồi". Nói rồi anh vùng vằng bỏ đi.
Tôi chẳng còn thấy thất vọng hay gì nữa, chỉ thấy nực cười. Bây giờ đã thế này rồi, sau này có con chắc tôi còn khổ sở hơn nữa. Nhưng mới cưới mấy tháng đã li hôn thì tôi sợ thiên hạ người ta cười chê. Có cách nào để chồng tôi thay đổi không mọi người?
Theo Afamily
Vợ muốn tôi sống sao? Vợ chồng tôi lại vừa cãi nhau, và vẫn như mọi lần, hễ cãi nhau là cô ấy lôi con về ngoại. Thường thì sau một vài hôm tôi sẽ đi đón vợ con về, vì tôi nghĩ, dù đúng dù sai vẫn là vợ mình, nhịn vợ một tý chẳng đi đâu mà thiệt. Nhưng lần này thì tôi quyết định mặc...