Vợ chồng ôm nhau khóc đêm tân hôn
Đêm tân hôn, thay vì cảm giác ngọt ngào hạnh phúc thì chúng tôi nằm ôm nhau và khóc. Anh khóc thương cho những nỗi đau và thiệt thòi của tôi.
Cho đến bây giờ, khi đã trở thành vợ chồng được gần hai năm nhưng tôi chỉ biết dùng từ “duyên nợ” để nói về sự gặp gỡ và cuộc hôn nhân của mình. Tôi quen anh (chồng bây giờ) khi anh đến tán tỉnh cô em họ tôi. Sau này anh bảo: “Ngay lần đầu gặp, anh đã biết em là một nửa của anh rồi”. Và thế là chiến dịch “cưa đổ cô chị” được chồng tôi xây dựng. Đến khi tôi xuôi lòng theo tình yêu của anh vì tin vào cảm giác của mình thì cũng là lúc chúng tôi vấp phải sự phản đối kịch liệt từ cha mẹ tôi.
Sau này, tôi luôn tự hỏi mình làm sao có thể vượt qua những tháng ngày khó khăn ấy. Chúng tôi cùng nhau về xin phép đến tám lần mà cha mẹ tôi vẫn kiên quyết giữ quan điểm không đồng ý. Cha tôi nói: “Nếu con theo nó thì coi như bố không có đứa con gái này”. Từ nhỏ cho tới lớn, chỉ biết đi học và sống trong tình yêu thương của cả nhà, tôi chưa một lần dám trái ý cha mẹ. Vậy mà, tôi đã kiên quyết bước theo anh dù dám chắc mình sẽ không nhận được lời chúc phúc nào từ phía cha mẹ và gia đình.
Nhưng có lẽ, cuộc đời vẫn cho tôi nhiều may mắn khi có được một người chồng và gia đình chồng thương yêu tôi hết mực. Cả hai nhà cách nhau chưa đầy hai cây số nhưng tưởng chừng như không bao giờ tìm được tiếng nói chung. Tôi còn nhớ, khi tôi khóc và muốn bố mẹ chồng tương lai cũng như anh từ bỏ ý định về cuộc hôn nhân không đồng thuận này bởi tôi thấy mình chênh vênh trước ngưỡng cửa cuộc đời. Lúc đó, bố chồng tôi nói: “Con hãy tin rằng: Khi bố con đóng cửa thì bố mẹ sẽ rộng cửa và vòng tay đón con về”. Tôi đã khóc cho niềm hạnh phúc buổi đầu ấy. Cuối cùng, chúng tôi đi tới một quyết định táo bạo, thậm chí gây tiếng vang ở vùng quê nhỏ vốn thanh bình: Tự động đi đăng ký kết hôn và chỉ tổ chức hôn lễ ở họ nhà trai.
Video đang HOT
Ảnh minh họa: spoilersguide.
Ngày 11/12, chúng tôi ra Ủy ban xã làm thủ tục đăng ký kết hôn. Bên gia đình chồng đã sắm sửa đủ mọi thứ cho căn buồng tân hôn của chúng tôi. Ngày hôm đó, bố mẹ chồng cũng làm cơm cúng gia tiên để cho chúng tôi nên vợ nên chồng về mặt pháp lý. Đêm tân hôn, thay vì cảm giác ngọt ngào hạnh phúc thì chúng tôi nằm ôm nhau và khóc. Anh khóc thương cho những nỗi đau và thiệt thòi của tôi. Tôi khóc ướt ngực áo anh vì tủi thân và cũng vì hạnh phúc. Đêm tân hôn ấy đã chứng kiến những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi. Tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Một giấc ngủ vẫn chập chờn những ưu tư và muộn phiền.
Có lẽ vì thấy chúng tôi quyết tâm và cũng vì hai bên gia đình gần nhau nên tin về đám cưới đến tai gia đình tôi. Chiều muộn ngày 13/12, bố mẹ tôi cho gọi hai đứa về và đồng ý cho nói chuyện người lớn. Đám cưới được diễn ra ngay ngày 16/12. Dù rằng bố mẹ gượng ép để lo cho tôi về nhà chồng nhưng dù sao tôi cũng được mặc váy cô dâu và lên xe hoa theo anh về làm dâu cha mẹ.
Đêm tân hôn thứ hai ấy mới ý nghĩa biết bao nhiêu. Vẫn có rất nhiều giọt nước mắt của hai đứa tuôn rơi nhưng đó là những giọt lệ hạnh phúc vì đã được ở bên nhau mãi mãi và trọn vẹn. Anh nói với tôi trong tiếng nấc: “Khóc hết đêm nay thôi em nhé! Suốt cuộc đời còn lại bên anh, em hãy luôn mỉm cười vì anh không muốn những hạt ngọc rơi trên má vợ yêu”. Giấc ngủ đến với tôi thật nhẹ nhàng và bình yên trong vòng tay anh.
Đã 19 tháng trôi qua mà tôi vẫn cứ ngỡ như ngày nào. Và tôi sẽ không quên những tháng ngày khó khăn để được bên anh. Đó là một câu chuyện cổ tích mà chúng tôi sẽ gìn giữ đến mai sau.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bảo em chờ đợi rồi anh yêu người mới
Ba tháng trước, anh còn hứa sẽ về xin phép ba mẹ cho cả hai đến với nhau, vậy mà ngay sau đó, anh đã bỏ em để đến với người con gái khác.
Còn hai tháng nữa là tròn bốn năm chúng em quen nhau. Bốn năm qua với những niềm vui, nỗi buồn và cả thử thách mà chúng em đã cùng nhau vượt qua. Nhưng em đã không còn cơ hội để làm một bữa tiệc kỷ niệm nữa rồi. Tưởng chừng như chúng em đã đi đến cuối con đường của hạnh phúc, vậy mà giờ đây, chỉ riêng em lẻ loi một mình. Buồn và đau lắm.
Em còn nhớ cách đây ba tháng, ngày anh đi Điện Biên, anh đã kéo nhẹ em vào lòng, dặn em phải chờ anh. Anh bảo khi về sẽ qua xin phép ba mẹ cho chúng em đến với nhau. Em hạnh phúc vô cùng, chờ đợi, đếm từng ngày. Vậy mà ba tháng chưa qua, anh đã có người con gái mới. Vì người đó mà anh đã đánh đổi em. Khi biết tin đó, trời đất như sụp đổ dưới chân em. Sao anh lại có thể đối xử với em như vậy chứ? Sao anh dặn em chờ rồi lại buông tay em trước? Trước đây, em đã giấu anh chuyện mình khó có khả năng sinh con và cái ngày em vui mừng nhận được kết quả khả quan thì cũng là ngày anh rời bỏ em.
Ba tháng qua, em sống như một cái xác không hồn. Em trốn tránh mọi thứ. Em cố tình không chấp nhận sự thật này. Em tự an ủi mình rằng đó chỉ là một cơn say nắng. Em tin vào lời hứa anh dành cho em. Nhưng hôm nay em biết tất cả đã chấm dứt. Mọi chuyện đã hết thật rồi. Giá như khi xưa anh dạy em cách yêu anh thì bây giờ anh cũng sẽ dạy em cách rời xa anh.
Anh đến, rồi đi, để lại em với một nỗi đau mà em biết sẽ chẳng bao giờ phai. Em thèm một giấc ngủ bình yên bên anh, thèm nghe tiếng anh cười, thèm cái cảm giác dù đi đâu, làm gì, em cũng yên tâm có anh bên cạnh. Thà rằng ngày xưa anh đừng hứa thì có lẽ em sẽ không đau như thế này. Giờ đây, trên đoạn đường đời, em đã không còn anh nữa. Em phải làm sao để quên anh? Chưa bao giờ em thấy mình yếu đuối và suy sụp đến thế này. Có ai trả lời cho em làm thế nào để vượt qua nỗi đau này?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chồng có con với bồ dù luôn nói yêu tôi Sau ba lâu chạy chữa, tôi được đón nhận tin vui nhưng cùng ngày đó, tôi cũng biết được anh đã có con với người khác. Tôi năm nay 30 tuổi và chồng tôi 35 tuổi. Vợ chồng tôi cưới nhau được ba năm. Chúng tôi gặp nhau rất tình cờ như một định mệnh an bài vậy. Bởi trước khi gặp anh,...