Vợ chồng như người dưng nước lã
Tình yêu của anh dành cho người phụ nữ ấy khiến tôi chạnh lòng. Đã từ lâu lắm rồi trong ngôi nhà yên ả không còn tiếng cười đùa rộn vang của cả gia đình, không còn những câu xưng hô tình cảm “mình ơi, ông xã ơi, bà xã ơi” nữa.
Hai chúng tôi đúng là vợ chồng, có giấy tờ đăng kí đầy đủ, sống với mẹ chồng nhưng anh đã hết tình cảm với tôi từ rất lâu rồi, và chỉ đợi cái ngày cả hai cùng kí vào tờ đơn xin ra tòa.
Chúng tôi là những người hàng xóm, chơi với nhau từ nhỏ, và tình cảm của thời trẻ con ngây ngô, bồng bột đã gắn kết hai đứa đến với nhau nên vợ nên chồng. Cuộc sống của gia đình chúng tôi cũng đầm ấm, hạnh phúc vui vẻ như bao gia đình khác cho tới khi sinh được cậu con trai thứ hai.
Tôi là một người phụ nữ không phải là quá hoàn hảo nhưng tôi là mẫu người của gia đình. Tôi sống trong ngôi nhà đó từ ngày về làm dâu cho tới lúc chia tay anh, lúc nào tôi cũng làm trọn vẹn nghĩa tình của một người con dâu, người vợ, người mẹ không điều tiếng, không một lời chê trách. Thế nhưng, tình cảm là thứ khó đoán trước, nó không ở bên ta mãi mãi cho dù ta có cố gắng níu kéo.
Khi con trai tôi được hai tuổi, anh được cơ quan cho đi học nâng cao đào tạo thành cán bộ nòng cốt. Tại lớp học đó, anh nảy sinh tình cảm với một người phụ nữ. Cô ấy đã bỏ chồng và có một cô con gái. Bởi vậy mà người phụ nữ ấy đã vô cùng khéo léo dùng đủ mọi cách kéo anh về phía mình. Cũng từ đấy, vợ chồng tôi dần dần có những khoảng cách xa rời không bao giờ có thể lấy lại được.
Video đang HOT
Vợ chồng tôi dần dần có những khoảng cách xa rời không bao giờ có thể lấy lại được (Ảnh minh họa)
Cuộc chiến tranh lặng lẽ, âm thầm của hai chúng tôi đã kéo dài trong suốt bốn năm. Từ chỗ anh chê bai tôi không biết làm việc này, việc kia, so sánh tôi với cô ấy mà anh gọi là “bạn tôi giỏi giang hơn cô mọi mặt” cho đến lúc anh lặng câm, không hỏi han, không nói chuyện với tôi. Phần vì sợ mẹ chồng tôi lớn tiếng, phần vì anh muốn thể hiện sự chán nản đến cùng cực khi phải sống chung với tôi. Tất cả những công việc lớn, bé trong gia đình nếu muốn tôi lo liệu anh đều thông qua hai đứa con để đánh tiếng với tôi. Tôi vẫn lo liệu đầy đủ, không thiếu thứ gì, thậm chí anh còn không buồn đóng góp những đồng tiền lương của mình cho tôi.
Tôi chấp nhận chung sống với anh thêm bốn năm trong cuộc chiến tranh lạnh chưa có hồi kết thúc cũng bởi thương hai đứa con. Người phụ nữ nào cũng luôn hết lòng hi sinh mình vì con cái, nhìn chúng trưởng thành không có vòng tay của cả bố và mẹ tôi thấy tội lỗi vô cùng. Hơn nữa, bố mẹ đẻ tôi ở cạnh đó sẽ rất đau lòng khi chứng kiến cảnh vợ chồng tôi, con cái tôi ly tán.
Và rồi cái ngày ấy cũng phải tới, anh đưa tôi kết quả xét nghiệm mang thai của người phụ nữ đó. Tôi như hiểu rằng những nỗ lực để kéo người đàn ông của cuộc đời mình về với mình đã chẳng còn là sự thực nữa. Hai đứa con tôi không thể đánh đổi được người đàn bà đó và đứa con đang mang trong mình giọt máu của anh. Tôi lặng lẽ kí vào tờ đơn, không mang theo bất cứ thứ gì và xin được nuôi cả hai đứa trẻ. Anh không nói gì nhưng tôi biết rằng anh sẽ rất vui vì quyết định của tôi và lần đầu tiên kể từ khi có cái cuộc chiến tranh âm thầm ấy anh mới nói với tôi một lời tử tế: “ Anh sẽ hứa trước tòa có trách nhiệm với hai con. Em yên tâm và sống tốt nhé!”
Tôi mua một căn nhà sống cách xa nhà chồng tôi chừng 7km. Thỉnh thoảng, tôi về thăm nhà ngoại lại thấy anh tất bật đi chợ búa. Tôi tránh mặt. Tình yêu của anh dành cho người phụ nữ ấy khiến tôi chạnh lòng. Cả cuộc đời, tôi hi sinh vì anh, vì hai con, chăm lo gia đình không một chút mảy may kêu ca, phàn nàn vậy mà tôi chưa bao giờ được anh phục vụ như thế. Đắng!
Theo VNE
Tôi nhu nhược và tôi mất chồng!
Tôi bước đi lặng lẽ, tự trách bản thân mình. Trong tình yêu, tôi đã là người phụ nữ thất bại.
Gã chồng lên xe phóng nhanh trên đường, vụt cái đã biến mất. Trong lòng tôi nổi cơn thịnh nộ, chạy đuổi theo nhưng chồng tôi không hề biết. Anh rẽ vào một ngõ hẻm, nơi có những quán cà phê lờ mờ ánh điện. Một cô gái lên xe anh và họ chở nhau đi.
Tôi theo chân anh đến tận &'hiện trường', khách sạn gần phố. Người phụ nữ ngồi sau ôm chặt lấy anh, họ ríu rít đùa cợt như một đôi tình nhân mới yêu nhau.
Làm gì có một mối quan hệ trong sáng nào giữa một người đàn ông có vợ và cô gái trong quán cà phê như thế. Điều gì đến rồi sẽ đến khi mà anh đã đưa cô ta vào khách sạn.
Tôi cũng chỉ biết giấu mình sau cánh cửa, đứng lẳng lặng nhìn anh và người đàn bà ấy rồi tôi khóc. Tôi đã nghĩ ra bao nhiêu cảnh tượng, rằng sẽ tát vào mặt anh và té nước vào người đàn bà dám cướp chồng tôi. Vậy mà tôi nào dám làm, dám tát.
Làm gì có một mối quan hệ trong sáng nào giữa một người đàn ông có vợ và cô gái trong quán cà phê như thế. (ảnh minh họa)
Không phải tôi sợ anh mà tôi sợ chính sự nông nổi của mình sẽ giết chết tình yêu, hạnh phúc bấy lâu nay của gia đình tôi. Tôi đã đọc nhiều truyện, xem nhiều sách báo để giờ đây tôi nghĩ mình cần cẩn trọng hơn trong cách cư xử với một kẻ ngoại tình như anh.
Cũng có thể, đó là lý lẽ biện minh cho sự nhu nhược của tôi và tôi đã ra về trong im lặng.
Suốt những ngày tháng đó, tôi không nói cũng chẳng rằng. Một phần vì tôi giận anh, phần vì tôi đang nghĩ sẽ làm gì với anh. Thật sự tôi rất ngại phải nói với anh rằng, tôi đã nhìn thấy anh ngày hôm đó. Dường như anh đã nhận thấy thái độ của tôi và thường nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét.
Cho đến một ngày, khi anh đã say giấc, tôi lén vào phòng nhẹ nhàng và để cho anh một bức thư. Tôi nghĩ bụng, sáng hôm sau khi anh tỉnh dậy, việc đầu tiên là anh sẽ đọc bức thư ấy và anh sẽ hiểu được tôi.
Trong thư tôi viết tất cả những suy nghĩ của mình. Tôi cũng nói với anh rằng, tôi đã nhìn thấy anh hôm đó, biết anh cặp bồ với gái làng chơi. Tôi hi vọng anh có thể cho tôi một lời giải thích rõ ràng vì sao anh lại đối xử với tôi như vậy.
...Chuông điện thoại reo, là số của anh. Tôi giật mình nhưng nhẹ nhàng ấn nút nghe. Đầu dây bên kia không phải giọng anh, là giọng một người con gái.
- Chị là vợ anh Lâm ạ? Em là người yêu của anh Lâm. Chúng ta gặp nhau nói chuyện được không?
Trong thư tôi viết tất cả những suy nghĩ của mình. Tôi cũng nói với anh rằng, tôi đã nhìn thấy anh hôm đó, biết anh cặp bồ với gái làng chơi. (ảnh minh họa)
Tim tôi run bần bật nhưng không hiểu tại sao lúc ấy tôi lại đồng ý. Tôi trả lời "được" ngay lập tức. Và chúng tôi gặp nhau. Người phụ nữ ấy trông sành điệu và sang trọng đến khác thường, không giống như người con gái tôi nhìn thấy hôm trước. Chị ta ăn nói không một chút run sợ trước người vợ như tôi.
- Tôi yêu anh Lâm cũng được gần 3 năm rồi. Tôi biết, mình không có quyền gì mà chen ngang vào hạnh phúc gia đình của anh chị. Nhưng từ khi chị về làm vợ anh ấy, anh ấy luôn than vãn với tôi rằng, anh ấy không yêu chị. Anh không cảm nhận được ở chị một sự quyết đoán nào cả. Chị luôn sống phụ thuộc, quá hiền lành, nhút nhát, tuân thủ mọi thứ người khác sắp xếp. Và đó chính là lý do mà anh Lâm tìm đến tôi. Vậy mong chị hãy buông tha cho anh ấy và để chúng tôi đến với nhau.
Tôi không nói được lời nào. Lẽ ra tôi phải tát cho người phụ nữ đó, lẽ ra tôi phải sỉ vả người đó vì đã cướp chồng tôi nhưng tôi lại không dám. Chân tay tôi run như thế thì liệu tôi còn có thể nói được lời nào nữa.
Anh nói đúng, tôi là một người quá hiền lành và nhu nhược. Tôi luôn luôn bị gia đình anh, bố mẹ anh khống chế và ngay cả anh cũng vậy. Bao năm nay làm vợ anh, tôi sống lầm lũi, im lặng phục vụ chồng, phục vụ bố mẹ chồng mà không một đòi hỏi. Tôi cứ làm việc như một cỗ máy mà không biết đến niềm vui của chồng, không biết động viên chồng những lúc mệt mỏi.
Gia đình có chuyện gì thì tôi chỉ biết ôm mặt khóc mà không biết giải quyết thế nào. Có lẽ, vẻ nhút nhát, nhu nhược của tôi đã khiến anh chán ngấy từ lâu.
Tôi thật sự bế tắc. Dù rằng rất yêu anh nhưng tôi lại một lần nữa chứng tỏ mình là người vợ hèn nhát. Tôi chia tay anh, nhường anh lại cho người đàn bà đó một cách chính đáng mà không nói nửa lời. Cũng may gia đình tôi chưa có con nên không bị ràng buộc nhiều. Tôi đã nghĩ, anh sẽ níu giữ tôi, để tôi có cơ hội thay đổi nhưng không. Dường như anh đã hết yêu thương tôi từ lâu rồi.
Tôi bước đi lặng lẽ, tự trách bản thân mình. Trong tình yêu, tôi đã là người phụ nữ thất bại.
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Em rất tốt, còn anh?" Chúng ta đơn giản chỉ là những người đã từng đi chung trên một chuyến xe cuộc đời. Người yêu cũ à! Phía sau một cô gái là gì anh biết không? Có một người đã nói rằng "Phía sau một cô gái là những nỗi nhớ xếp thành dãy..." Và với em nó chính là nỗi nhớ về những gì đã qua...