Vợ chồng nghèo quá có nên về nhà bố mẹ đẻ để ở nhờ?
Vì vợ chồng sống mãi cảnh nghèo, thiếu thốn tiền bạc, tình cảm nên tôi đang có ý định xin bố mẹ đẻ cho ở nhờ đến khi sinh con xong.
“Ơ rê” bao giơ cung la môt câu chuyên dai…
Tôi sinh ra trong một gia đình khá giả ở ngoại thành Hà Nội. Cuộc sống của tôi cứ thế êm đềm trôi qua mà không phải thiếu thốn gì cho tới khi lấy chồng và mang thai.
Sau khi tốt nghiệp đại học ra trường, tôi tìm được một công việc khá phù hợp với ngành học của mình với một mức thu nhập cũng vừa phải nhưng so với bạn, tôi là cao hơn hẳn. Chỉ sau vài tháng đi làm cộng với chịu khó đi gia sư thêm, tôi đã có thể tích góp mua cho mình một chiếc xe ga và sắm sửa nhiều đồ dùng cho mình cũng như cho gia đình.
Giá như mọi việc cứ êm đềm trôi qua như thế thì tốt biết bao. Tuy nhiên, đúng là không ai nói trước được gì. Tôi quen anh qua một người bạn của tôi. Anh chủ động làm quen và tán tôi. Lúc đầu, tôi cũng chẳng để ý gì đến anh. Thế nhưng ngày nào anh cũng chủ động nói chuyện, nhắn tin với tôi khiến tôi cũng có cảm tình với anh lúc nào không hay. Để rồi đến khi anh đề nghị tôi làm người yêu anh, tôi gật đầu đồng ý khi nghĩ mình cũng đã đến lúc phải yêu ai đó vì cũng 23 tuổi rồi.
Thế nhưng, khi tôi vừa đồng ý làm người yêu anh cũng là lúc bố mẹ tôi ở quê lo cho tôi vào công chức. Bởi đối với ông bà, vào nhà nước là ổn định và nhàn hạ nhất. Tôi nhiều lần từ chối nói không muốn nhưng bố mẹ vẫn nhất quyết. Vậy là tôi ngậm ngùi nghỉ việc về quê ôn thi theo yêu cầu của mẹ tôi.
Nhà tôi cách Hà Nội có 18km nên tôi vẫn xin phép bố mẹ cho tôi đi dạy thêm những chỗ cũ. Một mặt vì tôi gắn bó với bọn trẻ mấy năm rồi nên không muốn rời xa, một mặt để tôi có cơ hội gặp anh. Bố mẹ tôi không hề biết rằng tôi yêu anh. Tôi không dám nói vì tôi biết nói ra bố mẹ sẽ phản đối bởi nhà anh ở xa, cách nhà tôi tận 100km.
Thế là ngày nào cũng vậy, tôi dạy thêm buổi tối nhưng tôi toàn đi sớm hơn 20 phút để dành thời gian ấy vội vàng gặp anh, ngồi quán nước nói chuyện với anh hay tranh thủ đi ăn nhanh cái gì đó rồi đi dạy. Chính những giây phút gặp nhau ngắn ngủi ấy khiến chúng tôi nhớ nhau và càng yêu nhau nhiều hơn. Nhưng cũng chính vì thế mà tôi không hiểu được hết con người anh. Anh hơn tôi 5 tuổi. Trong mắt tôi lúc đó, anh là một người hiền lành mặc dù công việc của anh bấp bênh và liên tục bị chậm lương, thậm chí bị quỵt lương.
Nói về công việc của tôi, bởi vốn dĩ đã không muốn vì lo mất anh nên tôi nhất quyết không chịu nghe lời bố mẹ. Sau đó bố mẹ mới hỏi chuyện thì tôi thú nhận yêu anh. Bố mẹ muốn tôi đưa anh về xem mặt thì cũng là lúc bố mẹ anh giục anh đưa tôi về ra mắt.
Vậy là tôi về gặp bố mẹ anh cũng để xem gia đình anh, bố mẹ anh như thế nào. Tôi rất mừng khi gia đình anh thuộc hàng gia giáo, bố mẹ cũng trẻ, khỏe mạnh, không phải giàu có nhưng cũng có của ăn của để. Bố mẹ anh rất ưng tôi và giục cưới.
Tôi cũng đưa anh về ra mắt bố mẹ tôi. Bố mẹ tôi thì không hài lòng lắm vì nhà anh xa quá. Nhưng thấy anh cũng hiền lành và tôi cũng yêu anh nên tùy tôi quyết định. Lúc đó tôi chưa muốn cưới vì công việc của 2 đứa chưa ra đâu vào đâu nhưng anh nói bố mẹ anh giục quá và nói, nếu chưa có gì thì bố mẹ anh trợ cấp thêm.
Tôi nhất quyết không chịu thì anh nói bố mẹ anh đi xem ngày với nói với họ hàng rồi, nếu không cưới thì mất mặt bố mẹ anh. Vậy là đám cưới diễn ra nhanh chóng khi tôi không hề muốn. Sau khi cưới xong, tôi được bố mẹ cho một ít của hồi môn và tiền mừng cưới của bạn bè tôi.
Còn anh, bố mẹ anh nói cưới anh bị lỗ nên chẳng đưa anh được đồng nào cả. Vậy là 2 đứa tôi ra Hà Nội thuê nhà và tìm việc làm. Tiền và vàng mà bố mẹ cho tôi, tôi gửi lại họ giữ hộ, tôi chỉ cầm một ít để sắm sửa đồ dùng thiết yếu cho 2 đứa ngoài thành phố cũng chẳng còn bao nhiêu.
Sau khi ổn định chỗ ở, anh đi làm cho một công ty xây dựng ở Hà Nội còn tôi chật vật tìm việc mà không được vì lúc đó gần cuối năm nên khó xin. Tôi vẫn duy trì việc dạy thêm để có tiền chi tiêu hàng ngày. Sau 2 tháng cưới nhau, anh chẳng mang được đồng nào về nhà, mọi chuyện chi tiêu đều dựa vào đồng tiền dạy ít ỏi của tôi.
Sau đó, tôi đi làm tạm ở một siêu thị rồi ra Tết tính tiếp nhưng do công việc quá mệt khi phải di chuyển nhiều và làm hầu như 16 tiếng 1 ngày cả tuần nên tôi không trụ được và nghỉ sau 1 tháng. Cuộc sống của 2 vợ chồng tôi chật vật từng ngày với những chi phí đắt đỏ ở Hà Nội.
Trong khi đó bố mẹ 2 bên cứ giục có con, tôi kế hoạch thì lại nghĩ tôi tịt. Tôi chán nản vô cùng mà anh cũng không hiểu cho tôi bởi anh cũng nghĩ tôi có vấn đề nên mãi không thấy chửa. Bực quá tôi nói thẳng với anh rằng anh bảo bố mẹ mình còn kế hoạch dài dài vì giờ chưa có tiền để nuôi bản thân nói gì nuôi con.
Anh cũng nói với bố mẹ chồng tôi. Bố mẹ chồng tôi lại bảo cứ đẻ đi, bọn tao mà không nuôi nổi con chúng mày à? Nhưng tôi vẫn kế hoạch. Sau đó bố chồng tôi ở quê tìm được một chỗ lo cho cả 2 vợ chồng tôi vào công chức mà cũng không hết nhiều lắm, tôi mừng lắm và bảo chồng tôi về.
Trớ trêu thay, anh năm lần bảy lượt cáu gắt với tôi nói rằng không muốn về, vì làm nhà nước lương thấp. Tôi nghĩ chí ít thì vẫn hơn so với hoàn cảnh 2 đứa bây giờ, lại không phải lo nhà ở, các chi phí phát sinh khác nên tôi vẫn một mực khuyên anh.
Video đang HOT
Anh nghe lời tôi, đồng ý khi nào bố bảo về thì về. Vậy là tôi yên tâm không kế hoạch nữa vì mọi người giục và dọa làm tôi cũng sợ lắm. Một tuần sau đó, chúng tôi về nghỉ Tết, đây cũng là lúc tôi biết mình mang thai. Cả nhà ai cũng vui mừng vì ai cũng mong cháu lắm.
Thế nhưng chồng tôi lại tạt cho tôi một gáo nước lạnh khi anh nói anh không vào làm chỗ bố tôi xin nữa. Vậy là chúng tôi lại sống cuộc sống chật vật hơn khi tôi đang mang thai. Lúc đó tôi đã muốn phá bỏ cái thai để tìm việc đã nhưng lương tâm và khao khát làm mẹ không cho tôi làm thế. Giờ tôi đã mang thai được 4 tháng, cuộc sống của 2 vợ chồng tôi vẫn không có gì khấm khá hơn. Tôi vẫn duy trì việc đi dạy nhưng không tìm được việc vì chẳng ai nhận một bà chửa vào làm cả.
Mỗi tháng tôi dạy chẳng được bao nhiêu, được đồng nào thì hết đồng ấy. Nhiều lần tôi phải về xin mẹ tôi để chi tiêu. Từ khi mang bầu, tôi mệt mỏi nên cũng không đi dạy được nhiều, tôi suy nghĩ nhiều và khóc cũng nhiều khi con tôi phải chịu thiếu thốn. Vậy mà chồng tôi cứ bình chân như vại chẳng lo lắng gì, ngày nào đi làm cũng la cà quán xá, xin tôi tiền xăng, tiền chè thuốc.
Nhiều hôm tôi ức chế, mệt mỏi có nói anh thì anh lại bảo tôi lắm mồm. Tôi ở nhà quần quẫn cả ngày không nói chuyện với ai. Buổi tối anh về muốn nói chuyện với anh thì anh lại cắm đầu vào game, chỉ ậm ừ cho xong chuyện. Đã không ít lần anh đuổi tôi về nhà mẹ vì tôi kêu chán nản, mệt mỏi hay phàn nàn anh chuyện anh chè thuốc ham chơi.
Hôm trước về nhà, vay tiền anh trai tôi để chi tiêu, anh cho tôi ít tiền mua sữa bồi bổ mà tôi ứa nước mắt. Cầm đồng tiền của anh chưa kịp nóng thì bạn bè chồng tôi lại đến chơi, lại cơm nước, rượu chè làm tôi méo mặt, hết cả số tiền anh tôi cho. Chồng thấy tôi có tiền lại nói tôi găm tiền rồi lại bòn rút. Tôi ngày càng thấy mệt mỏi vô cùng khi mọi gánh nặng đều đè lên vai tôi.
Tôi yêu chồng, thương chồng đến nỗi mà bố mẹ, họ hàng, bạn bè của anh ai cũng khen anh tốt số. Nhưng giờ đây tôi đang phân vân không biết có nên về nhà bố mẹ đẻ xin ở nhờ rồi tranh thủ làm thêm nghề thủ công kiếm tiền nuôi 2 mẹ con không? Tôi và bố mẹ tôi nhiều lần bảo 2 vợ chồng tôi về nhà bố mẹ ở cho tôi đỡ buồn chán, đỡ phải lo tiền nhà, tiền ăn, còn anh thì chịu khó đi xe máy đi làm, hơi xa một tí, nhưng anh ngại đi làm xa nên không muốn.
Tôi có ích kỉ quá không khi bỏ anh tự xoay sở ở thành phố một mình? Nếu ở thêm ở Hà Nội nữa tôi sợ rằng con tôi sẽ bị ảnh hưởng khi tâm lý của mẹ không tốt. Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Tạm biệt anh nốt trầm ở trong em
Em sẽ nhanh chóng quên anh thôi. Ngày mai em sẽ không nhớ anh nữa...
Ngày hôm qua...
Em gặp anh, một cách tình cờ, tình cờ như không thể tình cờ hơn nữa. Hôm đó vì "hiếu động" em đã đi theo chị hàng xóm đi học, và rồi trong lớp học với biết bao con người, em nhìn thấy anh, em không nhớ rõ suy nghĩ của bản thân mình lúc đó và cũng không biết "ma xui quỷ khiến" thế nào em lại vẽ vào áo anh. Anh quay lại nhìn em nhưng không nói gì, chính sự im lặng của anh đã làm em càng thích thú hơn với trò vẽ vào áo người khác. Em vẫn tiếp tục sẽ tới khi hết tiết. À, quên. Khi đó anh gọi em là bé và bảo em đừng vẽ nữa, nhưng em đâu phải đứa chịu nghe lời như vậy đâu. Em thích thú như một đứa trẻ tìm ra trò chơi mới. Em nhớ lúc ra về anh quay lại nhìn sau áo -tác phẩm của em.
Nhưng đó không phải lần duy nhất em vẽ bậy vào áo anh, buổi học khác em lại chạy xuống chỗ anh và tiếp tục "sáng tác nghệ thuật" trên một cái áo khác, lần này thì đẹp hơn cả lần trước. Hix... Anh vẫn im lặng, mặc kệ cho em nghịch ngợm. Từ đó lần nào đến lớp em cũng chêu anh, pha trò với anh.
Để rồi một buổi tối cuối tháng 4 anh nhắn tin cho người chị cùng lớp anh cũng chính là hàng xóm của em, anh bắt đền em phải giặt trả áo cho anh, em không ngờ một người con trai trầm tính, ít nói như anh lại có ngày chịu "mở miệng". Chúng ta nhắn tin qua lại suốt cả buổi tối với những câu nói đùa thật vui phải không anh? Và thế rồi, bất chợt trong đêm khuya anh hỏi em "em sẽ làm gì nếu người yêu cũ của em nhắn tin và nói nhớ em?", em thực sự hơi bất ngờ khi nhận được tin nhắn đó, em và anh hai con người xa lạ chỉ mới biết nhau được vài ngày, nói với nhau có vài câu, ấy vậy mà anh lại hỏi em câu đó. Từ ngày đó anh nhắn tin cho em nhiều hơn, kể cho em nghe nhiều chuyện của anh, về người xưa của anh, rất rất nhiều mà em không nhớ hết.
Ngày trước khi còn đi học, cũng như bao cô cậu học trò khác, em cũng có trong mình những tình cảm của tuổi mới lớn, cũng biết nhớ nhớ, thinh thích người bạn khác giới, cũng có những rung động. Em không biết đó có thể là tình yêu được không nữa, nhưng em vẫn luôn trân trọng những cảm xúc đầu đời tinh khôi trong trẻo đó.
Bước chân vào giảng đường đại học, em mang trong mình bao nhiêu "hoài bão", những dự định "to đùng" và mục tiêu của em khi đó là làm cho anh yêu em... Chắc anh không hiểu tại sao em lại có ý nghĩ đó phải không? Cái ý nghĩ đó không chỉ là thoáng qua đâu anh ạ, em đã thực hiện "âm mưu" của mình đó anh, anh có biết không? Những quan tâm em dành cho anh khi đó chỉ là từng bước trong "kế hoạch" kĩ lưỡng mà em đã vạch ra mà thôi. Em luôn cố tỏ ra trước anh là người con gái biết lắng nghe chia sẻ, biết quan tâm tới người khác. Tất cả chỉ là giả dối thôi anh ạ. Anh đã từng khen em là người tốt, rồi anh vui khi nói chuyện với em, anh có biết khi đó em hả hê thế nào không? Khi đó em đã nghĩ rằng "cá bắt đầu cắn câu" rồi... Ngày ngày em vẫn sống với con người giả dối đó, à không nói thế thì nặng nề quá mà phải nói là không được chung thực cho lắm, vì khi ấy thực sự em cũng thấy vui khi được nói chuyện cùng anh.
Nhưng ông trời khéo sắp đặt thật, em muốn anh phải yêu em thế mà thực tế lại xảy ra điều ngược lại, em lại yêu anh từ khi nào không hay. Bao nhiêu dự định, bao nhiêu kế hoạch mà em đã vạch ra để trinh phục trái tim anh hóa ra lại phản tác dụng. Em ngã trong chính cái hố do mình tạo ra.
Em vẫn là em, vẫn con người đó, khuôn mặt đó nhưng trái tim em đã khác... (Ảnh minh họa)
Buồn cười thật phải không? Em thấy nó cứ giống giống thế nào với những câu chuyện cổ tích ý. Như mụ gì ghẻ trong Nàng Bạch Tuyết, bao lần hãm hại Bạch Tuyết nhưng kết cục lại chết trong chính nấm mồ mà mình tạo ra cho người khác. Nghe như em đang ví mình là mụ gì ghẻ nhỉ? Không biết từ bao giờ anh đã đi vào trái tim em, rất nhẹ nhàng như cơn gió mùa thu, những dòng tin ta gửi cho nhau ngày càng nhiều, để rồi tình cảm em dành cho anh cũng lớn dần.
Nhiều khi em thấy ghét anh, tại sao anh lại làm em yêu anh, để rồi khi nghĩ lại thì người có lỗi lại là em, ai bảo em cứ tìm cách "tiếp cận" anh rồi yêu anh cơ chứ. Em thật ngốc khi đã không nghĩ hết các tình huống có thể xảy ra trước khi định "bẫy con mồi". Nhiều khi chính kẻ thợ săn lại chết trong cái bẫy do mình đặt là thế đó. Bây giờ thì em đã hiểu.
Ngày hôm nay...
Em biết mình yêu anh nhiều như thế nào, nhưng em đã không nghĩ tới đoạn kịch bản này nên không biết viết tiếp ra sao, và để mình phải bế tắc không tìm ra lối đi. Em mắc trong "cạm bẫy", em càng vùng vẫy muốn thoát ra thì những mảnh sắt của chiếc lưới càng làm em đau hơn, em chảy máu, máu ra nhiều lắm anh có biết... Nước mắt em cũng rơi.
Những vết thương của ngày hôm qua giờ đã thôi chảy máu, mà hình như không còn máu để chảy nữa hay sao ý anh ạ. Em vẫn là em, vẫn con người đó, khuôn mặt đó nhưng trái tim em đã khác. Mỗi ngày được gặp anh, trái tim em thấy vui lắm, nó rộn lên khi nhận được những quan tâm từ anh, đối với anh em luôn là cô bé con chỉ biết làm nũng. Vâng em thế đó anh.
Mùa đông năm nay hình như không lạnh bằng mùa đông năm trước phải không anh, chắc biết vì em không có anh nên trời cũng không lỡ lạnh. Nhưng em lại thấy lạnh từ trong trái tim. Em nhớ anh, có những lúc nhớ đến cồn cào, em mong sao được trông thấy anh dù chỉ một phút thôi. Trái tim em đã không chịu nghe lời em nữa rồi, dù lý trí bảo không nghĩ về anh, bảo phải tìm lối đi cho riêng mình thôi, nhưng sao khó thế.
Lòng em như có từng cơn sóng, lúc yên ả khi lại như bão lũ. Chúng ta đã có với nhau nhiều kỉ niệm phải không anh ,tuy rằng có những lúc vui và cả những khi buồn nhưng chỉ cần có anh ở bên thì tất cả dường như tan biến.
Anh là người tốt và đa cảm, ngay từ lần đầu gặp anh em đã nhận ra điều đó, nhưng người ta vẫn thường nói con trai mà đa đảm quá sẽ không chịu nhiều thương đau. Anh cũng đã kể cho em nghe về mối tình đầu của anh, về người con gái mà anh đã trao biết bao yêu thương nhưng kết cục thì anh lại là người bị tổn thương. Vết thương đó trong anh sẽ thành sẹo rồi phải không nhưng sao em thấy thi thoảng nó vẫn tấy lên tê tái mỗi khi trở trời. Rồi rất nhiều rất nhiều chuyện đã xảy ra với anh, anh đều nới với em, em vui lắm khi có thể trở thành người anh sẽ chia vui buồn, để rồi chính trong lúc đó em đã nghĩ mình hiểu anh. Nhưng hình như ngược lại, em không hiểu gì về anh hết cả, hay chính anh không muốn, không cho em hiểu anh?
Mỗi lần em làm anh không vui, em ước sao khi ấy anh cứ nói hết suy nghĩ của mình với em, cho em biết mình đã sai ở đâu, thà rằng anh cứ lớn tiếng mắng em thì em đã không phải khóc mỗi khi đêm về, em lại từ trách mình sao lại gây chuyện lại làm anh buồn. Anh chỉ im lặng, sự im lặng đó của anh đã từng bước từng bước giết chết em anh có biết? Anh nói vì anh yêu em nên anh không trách em dù cho em sai, em cám ơn anh vì điều đó. Nếu có thể thì em mong rằng sau này khi anh ở bên bất cứ người con gái nào xin anh hãy cho họ cơ hội được hiểu anh nha anh.
Ừ, chắc tại ta không hiểu nhau nên mọi chuyện mới rẽ sang hướng đó - một ngõ cụt. Em không hiểu những điều anh nghĩ, không hiểu những chuyện anh phải chịu đựng, em đã trách hờn anh, khiến anh mệt mỏi, em xin lỗi dù là những câu xin lỗi muộn màng. Em khóc, khóc vì những lời nói của anh. Nó như hàng trăm mũi dao đâm vào tim em. Em tin anh cũng có tình cảm với em, nhưng nó có đủ lớn để gọi là tình yêu không anh? Nếu là tình yêu sao anh vội buông tay đến vậy? Em chênh vênh, mất phương hướng.
Cho tới tận bây giờ khi em đã không còn được ở bên anh nữa, em vẫn không thể lý giải được tình cảm anh dành cho em, anh nói anh yêu em, em tin điều đó, không một chút nghi ngờ, nhưng sao anh lại có thể bình thản nói với em rằng anh yêu em chỉ để có người bên cạnh chia sẻ cùng anh những khi vui buồn, còn người anh muốn chăm sóc cả đời lại là người con gái khác. Anh có biết khi nghe những lời nói đó của anh trái tim em chết lặng, em cũng hiểu sao mình vẫn còn sống tới lúc này khi mà con tim em đã chết từ lâu. Nhưng em vẫn tin anh yêu em thật lòng, ít nhất là trong một lúc nào đó - lúc anh nói anh yêu em. Nghe có vẻ như em đang tự dỗ dành bản thân mình phải không anh? Nghe buồn cười anh nhỉ?
Em vẫn khóc, khóc cho thỏa nỗi nhớ anh, khóc cho những gì em đã tự tay mình đánh mất... (Ảnh minh họa)
Anh có thể nghĩ em đang giận anh,em đang trách móc anh, nhưng không phải đâu anh à. Em thừa nhận đã có lúc em rất giận anh, em nghĩ rằng cho dù cả thế giới này có thể làm em đau nhưng anh thì không. Nhưng anh lại làm em đau rất đau, bây giờ khi nghĩ lại em thấy rằng nỗi đau em đang phải chịu chưa bằng tất cả nỗi đau em gây ra cho anh, em không có quyền giận anh ,anh đã làm tất cả cho em khi còn ở bên em.
Anh không có lỗi mà em đã sai. Em sai khi không biết cách thể hiện sự quan tâm, tình cảm của mình dành cho anh, và để rồi sự quan tâm của em lại khiến anh mệt mỏi. Em đã sai khi yêu anh đủ nhiều, tình yêu của em không đủ lớn để mang trái tim anh ở bên em mãi, để giữ tiếng yêu anh mãi dành cho em. Nhưng em không sai khi đã yêu anh, vì em đã yêu anh bằng tất cả trái tim em, tất cả những gì em có thể trao anh. Và em không hối hận khi đã yêu anh.
Giờ đây...
Em sẽ sống ra sao khi không có anh bên cạnh? Em không biết nữa, sẽ không còn ai quan tâm tới em hôm nay ra sao, không còn ai chọc cho em cười mỗi ngày.
Ngày mai chúng ta sẽ có còn gặp lại nhau không anh? Nếu có gặp lại liệu em có thể xem anh như người bạn bình thường của em không nhỉ khi mà trái tim em vẫn chưa quên được anh. Em vẫn khóc, khóc cho thỏa nỗi nhớ anh, khóc cho những gì em đã tự tay mình đánh mất.
Anh à! Tất cả là do em không tốt ngay từ đầu nên em không trách ai cả, anh cũng đừng nghĩ rằng em như vậy là do anh nha, không phải đâu. Vậy nên em sẽ ổn ngay thôi. Sau đêm nay... Em sẽ nhanh chóng quên anh thôi. Ngày mai em sẽ không nhớ anh nữa, ngày mai là em thêm tuổi mới rồi đó anh.
Sinh nhật em năm trước có anh, sinh nhật em năm nay không anh. Chỉ qua đêm nay thôi em sẽ delete tất cả kí ức về anh, à không chỉ quên tình cảm em dành cho anh thôi, còn em vẫn muốn làm bạn của anh mà.
Chào anh nhé! Tạm biệt anh nốt trầm trong em.
Về đây con phố rêu cũ sao phai thời gian
Nơi tình yêu đôi ta hôm nào
Đâu rồi ngày tháng êm đềm hạnh phúc chỉ còn lại niềm thương nhớ
Gạt đi nước mắt cay đắng khóc cho biệt ly
Thương tình yêu trái ngang trong đời
Tại sao anh hỡi đắng cay tình mình
Biết đến bao giờ có nhau
Những kỉ niệm bao dấu yêu
Cùng với những hẹn hò đêm trắng đêm
Ngồi bên nhau dưới trăng ta ước mong ngày mai đến
Những nồng nàn đâu dễ quên
Và với những hẹn hò đâu dễ phai
Còn trinh nguyên trong tim say đắm như ngày mới quen
Nhiều đêm em đã thức giấc khóc ngồi một mình trong bóng đêm
Có những lúc đắm đuối trao hết những ngọt ngào
Còn đây mùi hương còn vương sao anh nỡ đành quên
Từ khi em đã nếm trái đắng thì cuộc đời em đổi thay
Có những lúc hối tiếc mong muốn đã muộn màng
Thời gian dần trôi người ơi đời em trôi dạt bến nơi
Theo VNE
Một năm, cháu đã quan hệ với 15 phụ nữ Cô bạn gái xinh nhất lớp, người từng coi cháu là kẻ nhà quê, sau vài mối tình khá ồn ào cũng bật đèn xanh cho cháu tấn công. Đời cháu có rất nhiều cái không thể ngờ đến. Cháu không nghĩ là mình đã làm chuyện đó (quan hệ tình dục) với những 15 cô gái chỉ trong vòng 1 năm qua....