Vợ chồng ngán nhau vì chuyện tế nhị sau cưới
Chồng nồng nặc mùi thuốc lá, vợ bỏ bê không chăm sóc bản thân, chuyện tưởng nhỏ nhưng lại khiến gia đình mất dần hạnh phúc.
Không giữ hình ảnh bản thân sau khi cưới là nguyên nhân khiến vợ chồng chán nhau.
Gọi điện đến trung tâm tư vấn hôn nhân gia đình, chị Huyền nhà ở quận 3 (TP HCM) than phiền bởi cưới nhau được vài tháng mà chồng chị đã có quá nhiều thay đổi, cụ thể là miệng luôn có mùi thuốc lá.
“Tôi biết chồng hút thuốc từ khi hai đứa mới quen nhau nhưng ngày ấy mỗi lần hôn anh ấy đều súc miệng sạch sẽ, còn bây giờ thì ôi thôi. Mỗi lần anh ấy đưa miệng hôn thì tôi đều ái ngại bởi không chịu nổi mùi. Tôi nhắc hoài nhưng anh ấy vẫn không thay đổi”.
Không chỉ khó chịu về mùi thuốc lá, chị Huyền còn nhờ chuyên gia tâm lý cho lời tư vấn bởi tình trạng vồ vập “yêu” mà chẳng quan tâm đến cảm xúc hay tình trạng sức khỏe của vợ. “Nhiều hôm tôi mệt vì quá nhiều việc nhưng anh ấy cứ đòi. Thêm nữa, anh cũng còn âu yếm như xưa, lần nào cũng &’xông pha’ ngay rồi lăn ra ngủ”, người vợ tâm sự.
Cùng chịu cảnh chồng lộ tính xấu sau cưới, chị Ánh Tuyết ở Thủ Đức cũng tìm chuyên gia tâm lý qua số điện thoại 1080 để nhờ mách để “xử trí” thói ở bẩn của anh chồng.
Chị Tuyết cho biết, đã nhiều lần chị nhắc nhở ông xã việc phải tắm mỗi ngày và thay quần lót nhưng anh vẫn chứng nào tật nấy. “Tôi bảo anh nên gội đầu thì anh bảo chưa bẩn rồi để đến vài ngày mới gội một lần. Còn quần lót thì cả tuần mới giặt một lần nhưng chỉ thấy anh mặc có hai cái. Điều này trước khi cưới tôi không hề phát hiện bởi mỗi lần gặp nhau “anh ấy đều tỏ ra tươm tất thơm tho”. “Tôi quá chán nhưng không biết phải làm sao. Chẳng nhẽ vì thế mà chia tay”, người vợ tâm sự.
Video đang HOT
Không chỉ các bà vợ bị “vỡ mộng”, nhiều quý ông cũng than phiền vì không thể tin được người yêu lý tưởng của mình bỗng thay đổi quá nhiều sau ngày cưới. “Chúng không đủ khiến người ta bỏ nhau nhưng sẽ làm vợ chồng không cảm thấy thoải mái nếu cứ sống cả đời”, Xuân Huy, trình dược viên nhà ở quận 5 nói.
Trò chuyện với chuyên gia tâm lý, người đàn ông 37 tuổi cho biết, khi quen nhau, vợ anh là người phụ nữ hoạt bát vui vẻ, mỗi lần đến nhà chơi đều lễ phép với người lớn, nhưng chỉ vài tuần sau cưới, vợ anh gần như thay đổi hoàn toàn.
“Cô ấy rất ít khi thưa hỏi với bố mẹ tôi khi đi về. Nhiều hôm thấy mẹ tôi ngồi nhặt rau, vợ tôi vẫn thản nhiên ngồi xem tivi rồi cười hô hố mà chẳng hề có ý phụ giúp. Tuần nào cũng vậy, sáng chủ nhật không đi làm thì cô ấy ngủ vùi. Tôi nhắc nên giúp mẹ đi chợ hoặc làm cơm thì cô ấy cứ nằm vùi than mệt, hoặc nếu làm thì thái độ rất khó chịu”, anh chồng nói.
Không than phiền vợ lười, song chàng kỹ sư xây dựng nhà 41 tuổi ở quận 11 lại than mỗi lần gần nhau vợ anh đều nằm yên như cái gối. “Chúng tôi có quan hệ trước khi cưới. Lúc ấy cô ấy hoàn toàn hào hứng nhưng cưới được một thời gian thì vợ lười nồng cháy. Cô ấy cứ nằm yên không phản ứng mặc tôi hành sự. Lâu dần tôi mất hết cảm hứng và thấy chán”.
Nhận xét về các trường hợp trên, tiến sĩ Huỳnh Văn Sơn, Phó chủ tịch hội Tâm lý học xã hội Việt Nam, cố vấn cao cấp Trung tâm đào tạo và chăm sóc tinh thần Ý tưởng Việt (TP HCM), cho biết, tại trung tâm, tình trạng vợ hoặc chồng than phiền về nhau liên quan đến chuyện tế nhị tương tự không hiếm.
“Chuyện vợ bị chồng ngán nhau vì lúc gần gũi nằm như khúc gỗ hay chuyện “chỗ ấy” cũng bốc mùi. Hoặc ngược lại vợ ớn chồng thói hì hục mà chả quan tâm yêu thương, miệng nồng nặc mùi thuốc lá vẫn thường xảy ra. Chúng tôi gọi đây là hiện tượng vợ chồng chán nhau mà nguyên nhân xuất phát từ chủ quan của chính người trong cuộc”, ông Sơn nói.
Tiến sĩ Sơn cho biết, ngoài lý do khách quan như phải bù đầu với công việc mưu sinh đến quên chăm chút bản thân, hoặc vô tư không chú ý, thì nguyên nhân chủ yếu xuất phát từ tâm lý sau khi cưới, thấy chắc chắn người ta đã là của mình rồi nên thả nổi. Nhiều người cho rằng “cưới rồi thì đã là vợ chồng nên sao cũng được”, từ đó dần để mình tuột phong độ. “Chuyện tưởng nhỏ nhưng rất dễ khiến vợ chồng chán nhau. Mà đã chán rồi thì dễ phát sinh những chuyện phức tạp khác như tìm sự đồng cảm từ bên ngoài”, ông Sơn nói.
Để khắc phục tình trạng trên, theo ông Sơn, không gì khác chính là việc vợ chồng phải luôn giữ được hình ảnh của mình như ngày mới quen và hơn thế nữa, phải luôn biết làm mới bản thân.
“Sẽ không khó khi nói một câu khen nịnh vợ, cũng không khó khi mặc chiếc đầm ngủ mới, một tí nước hoa kèm theo cái liếc mắt tình tứ. Những thứ tưởng nhỏ nhưng là chất keo khiến tình cảm vợ chồng ngày một mặn nồng hơn”, ông Sơn nói.
Theo VNE
Tôi yêu say đắm người đàn ông có vợ và con
Tôi nhớ anh lắm, nhớ đến phát điên, chỉ muốn gặp anh và òa khóc.
Cách đây 8 hay 9 tháng gì đó, lần đầu tiên tôi gặp anh trên chuyến xe bus của ca đêm. Mặc dù chúng tôi ở cùng khu nhà trọ hơn nửa năm rồi nhưng đó mới là lần đầu tiên gặp anh (tôi nhớ là như vậy). Ấn tượng ban đầu là 1 anh chàng với vẻ mặt lạnh như tiền và mùi nước hoa không lẫn vào đâu được.
Tôi là 1 đứa trầm tính, ít nói, chỉ biết nhìn mà không bao giờ nói chuyện, chỉ nhìn từ xa để quan sát con người lạ lùng đó cho đến khi anh vô tình thấy nick của tôi trên mạng. Vì là hàng xóm mà, cũng có đôi lần cười chào nên chắc anh nhớ được. Rồi chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau. Hai đứa cũng khá hợp, nói rất nhiều chuyện. Lâu lắm rồi tôi mới vui như vậy. Thấy tay anh đeo nhẫn cưới, tôi thầm nghĩ rằng anh chàng này chắc có vợ rồi. Tôi tự nhủ: "Vậy cố gắng chỉ làm bạn thôi nhé". Cũng vô tình, tôi thấy nick anh trên facebook. Hay thật! Nickname là seven seven, avatar là hình chiếc xe exciter, thế mà tôi vẫn nhận ra, đơn giản vì đó là xe của anh mà, tôi phải nhớ chứ. Rồi facebook trở thành cầu nối của chúng tôi.
Tiếp xúc nhiều rồi sẽ hiểu nhau, đơn giản là vậy. Tôi biết anh có rất nhiều chuyện chưa bao giờ kể, và anh rất hay buồn. Những lúc anh buồn, tôi chỉ muốn được ở cạnh anh chia sẻ mọi thứ, để anh có thể khóc nếu anh muốn. Những chuyện dù nhỏ nhặt nhất về anh tôi vẫn nhớ, những chuyện anh kể tôi vẫn không quên. Tôi còn hay lo lắng lúc anh đau ốm hay nói chuyện lúc anh buồn, vui... Tôi về đây làm việc hơn 1 năm mà chẳng có được 1 người bạn nào ngoài bộ phận, trừ anh.
Sau nhiều lần nói chuyện, anh nói anh chưa có vợ, còn chiếc nhẫn anh đeo hình như là từ một mối tình nào đó mà anh chưa quên được. Chẳng sao cả, ai cũng có những khoảng riêng trong tim dành cho người nào đó mà mình đã từng rất yêu. Tôi cũng vậy nên tôi cho đó là chuyện bình thường và chưa bao giờ tôi hỏi về những chuyện riêng tư đó, chỉ nghĩ là đến 1 lúc nào đó rồi anh sẽ kể cho tôi nghe.
Rồi chẳng biết tôi đã yêu anh từ lúc nào. Dần dần, tôi có thói quen đi làm về là nhìn vào chỗ để xe hay nhìn vào phòng anh để đoán xem anh có ở nhà hay không, có ai tới chơi hay không... Nhiều lúc, thấy có cô gái nào đó ở trong phòng là suốt ngày hôm đó tôi chỉ suy nghĩ xem đó là ai, nếu có vô tình gặp anh thì 1 nụ cười xã giao cũng không làm được, bởi vì ghen, mà lúc đó lại quên mất rằng tôi đâu có cái quyền đó chứ. Thật nực cười.
Tôi yêu anh đến nỗi ngày đầu năm đi chùa cầu an, tôi cũng chỉ cầu cho anh. Trời đất, tôi đã quên ba mẹ, gia đình và cả bản thân tôi rồi, tôi bất hiếu và điên quá. Rồi cái ngày đó cũng đến: "Chắc có tình cảm với R. rồi phải không?","Yêu nhau nhé!", "Thử nhé!". Rồi thì thử, thử yêu nhau, không lãng mạn, không nồng cháy nhưng vẫn cảm nhận được yêu thương. Đơn giản chỉ là yêu, vậy thôi.
Tình yêu có lúc này lúc khác, nhưng 2 con người lạnh lùng yêu nhau đúng là quá khó. Đôi khi chẳng hề liên lạc, chẳng nói những lời yêu hay lời ngọt ngào, chẳng hứa hẹn, chẳng biểu lộ tình cảm, chẳng muốn làm nũng hay là ghen, chỉ muốn nghe, nhìn, hiểu và cảm nhận. Có những lúc, tôi muốn buông nhưng rồi thầm nghĩ: "Mình đã cố gắng hết sức chưa?". Ừ rồi thì quan tâm anh nhiều hơn, cố gắng để anh thấy tình yêu tôi dành cho anh nhiều như thế nào, dù đôi khi cảm thấy bất lực vì cố gắng mà chẳng có kết quả, nhưng tôi vẫn tiếp tục. Rồi tôi cũng nhận ra những thay đổi nhỏ trong tình cảm của anh dành cho tôi, tôi vui lắm!
Rồi chuyện không mong muốn cũng xảy đến. Buổi sáng vẫn vui vẻ, anh chia sẻ về đứa cháu trai nhà anh, nói chuyện vu vơ. Tôi vui lắm, nghĩ rằng hôm nay trời đẹp thật. Rồi tôi đến công ty, rồi nghe những chuyện không hề mong muốn: anh đã có vợ, có 1 đứa con 2 tuổi, là 1 kẻ lăng nhăng... Sao chứ, ai mà bịa chuyện ác thế? Những chuyện đó sao tôi lại không biết được? Tôi cố gắng suy nghĩ liệu có nên hỏi anh hay không, phải làm sao chứ?
Suốt buổi chiều, nước mắt tôi cứ chảy, chỉ mong đó không phải sự thật. Rồi tôi cũng hỏi anh xem đứa nhỏ trên desktop là ai. "Con", câu trả lời ngay sau đó 1 cách dứt khoát. Tôi biết làm sao đây? Đúng là anh có 1 đứa con mà anh chưa hề được gặp mặt một lần. Sao anh đáng thương vậy? Biết mình có con mà không được gặp mặt. Tôi thấy thương anh, rồi thương cả mình khi gặp phải tình huống này. Nhưng anh chỉ muốn tìm ra ai đã nói với tôi mà không hề nghĩ tôi đang thế nào. Anh chẳng biết là tôi đau như thế nào. Lúc này, tôi chỉ cần 1 câu: "Xin lỗi vì R đã không nói cho H biết", chỉ cần như vậy thôi, tôi sẽ không thấy đau nữa. Anh nói anh thương tôi nhưng anh chẳng hiểu cho cái tình huống mà tôi đang gặp phải.
Một đêm, tôi chẳng thể nào ngủ được chỉ vì sợ anh đang say rồi lỡ anh đi đập phá gì đó bị thương, tôi lo cho anh còn hơn lo cho vết thương trong lòng mình, chỉ hi vọng ngày mai lúc anh tỉnh táo 2 đứa có thể nói chuyện rõ ràng. Ừ thì câu chuyện rõ ràng lắm! Anh lạnh lùng như chẳng có chuyện gì xảy ra, hay anh mới lấy trái tim anh gửi trong tủ lạnh để nói chuyện với tôi. Anh lạnh lùng, vô cảm, không hề quan tâm tới tình cảm của tôi dành cho anh, bảo tôi muốn nghe ai thì nghe, lại tùy tôi quyết định. Tôi sẽ quyết định, nhưng tôi chỉ muốn biết rõ anh có yêu tôi hay không, chỉ cần nghe câu trả lời rồi tôi sẽ cho anh biết quyết định của mình. Vậy mà anh không có câu trả lời nào cả, chỉ trốn tránh. Anh sợ níu kéo tôi hay sợ tôi thất vọng vì anh không hề yêu tôi?
Rồi tôi cũng quyết định không làm phiền anh nữa. Nhưng giờ tôi lại hối hận. Tôi nhớ anh lắm, nhớ đến phát điên, chỉ muốn gặp anh và òa khóc, chỉ muốn gặp anh. Bây giờ anh đang làm gì vậy? Liệu anh có đang suy nghĩ về tôi không? Tôi đang đau lắm, nỗi đau này tôi không vượt qua được. Có thể 1 tháng, nửa năm, 2 năm hay 3 năm gì đó rồi sẽ quên được, nhưng lúc này đây tôi không quên được. Anh có hiểu tôi không? Anh có từng khi nào yêu tôi không? Anh có muốn níu kéo tôi không? Hàng vạn câu hỏi nhưng tôi chỉ cần 1 câu trả lời: "R cần H, R yêu H" là tôi sẽ vượt qua được.
Theo VNE
Em chỉ cần một cái nắm tay thôi! Cuộc sống của em những ngày này rất chậm, nhịp thở tim yêu cũng chậm chạp lề mề, hệt như một cỗ máy thiếu sức sống. Người ta nói tuổi trẻ nên yêu, cần yêu, còn em, cần gì anh biết không? Chẳng hạn như những ngày này, nhớ nhung lúc nào cũng thừa còn yêu thương thì thiếu... Những ngày nắng chói...