Vợ chồng nào mà chẳng cãi nhau, nhưng sẽ vẫn hạnh phúc nếu tôn trọng 5 quy tắc này
Tranh luận, thậm chí cãi vã là không tránh khỏi nhưng phải với một thái độ văn minh, ôn hòa.
Chắc chắn bất cứ một cặp vợ chồng nào dù là hạnh phúc đến mấy cũng phải có lần xảy ra xung đột. Tuy nhiên, nếu bạn biết &’cãi nhau’ một cách văn minh, bạn sẽ vẫn giữ gìn được hạnh phúc.
Dưới đây là 5 quy tắc cần phải nhớ khi vợ chồng tranh luận :
Tập trung vào vấn đề chính
Điều đầu tiên bạn cần phải nhớ khi vợ chồng cãi nhau chính là: mẫu thuẫn vì vấn đề nào thì giải quyết vấn đề đó. Sẽ là một sai lầm lớn nếu như bạn lôi hàng trăm chuyện không liên quan vào câu chuyện đó. Bạn sẽ tạo ra sự khó chịu và ức chế rất lớn cho đối phương.
Rất nhiều phụ nữ hay có thói quen kể lể, lôi lại chuyện cũ hoặc lan man hết cái này đến cái khác. Việc này làm sẽ khiến cuộc cãi vã của hai người lan rộng hơn, khó giải quyết dứt điểm hơn.
Sẽ là một sai lầm lớn nếu như bạn lôi hàng trăm chuyện không liên quan vào câu chuyện đó. (Ảnh minh họa)
Cãi nhau không phải để chiến thắng mà để tìm ra điều phù hợp nhất
Khi bắt đầu tranh luận, cả hai vợ chồng cần phải loại ra khỏi đầu suy nghĩ: Tôi nhất định phải chiến thắng. Nên nhớ, hai người là vợ chồng chứ không phải là kẻ thù để phải tìm cho ra một người thất bại.
Việc hai người tranh luận là để tìm ra phương án hợp lí nhất, phù hợp nhất cho gia đình mình chứ không phải là hạ bệ đối phương, nâng mình lên. Khi bạn xác định được mục đích chính, bạn sẽ tự kiểm soát được thái độ và từ ngữ của mình trong cuộc tranh luận đó.
Cãi nhau với sự… tử tế
Cần đảm bảo rằng, bạn đang tranh luận một cách văn minh chứ không phải là thô lỗ, thiếu văn hóa và thiếu sự tôn trọng. Người mà bạn đang “cãi nhau” cũng chính là người mà bạn yêu thương, lựa chọn chung sống suốt đời cùng mình.
Ngay cả khi hai người không cùng tiếng nói anh ấy khác suy nghĩ và quan điểm của bạn thì vẫn cần phải giữ sự tôn trọng dành cho nhau. Bạn tuyệt đối không nên vì nóng giận nhất thời mà nói những lời làm tổn thương người kia.
Cần đảm bảo rằng, bạn đang tranh luận một cách văn minh chứ không phải là thô lỗ, thiếu văn hóa và thiếu sự tôn trọng.
(Ảnh minh họa)
Tranh luận, thậm chí cãi vã là không tránh khỏi nhưng phải với một thái độ văn minh, ôn hòa.
Video đang HOT
Lắng nghe nhiều hơn là nói
Lắng nghe là mấu chốt của truyền thông. Chỉ cần bạn học cách lắng nghe là đã giảm được 50% mâu thuẫn của cuộc chiến. Đối phương khi cảm thấy mình được tôn trọng, được lắng nghe ý kiến sẽ dễ dàng tiếp thu lời đối đáp lại từ phía bạn.
Khi cả hai cùng lắng nghe nhau, sẽ nhanh chóng hiểu đúng và hiểu trúng vấn đề. Từ đó sẽ tìm ra được phương án tốt nhất. Thậm chí, nếu bạn cãi nhau theo cách này sau mỗi cuộc tranh luận, cả hai còn hiểu và yêu nhau nhiều hơn.
Ngược lại, thái độ coi thường, không thèm nghe, ngắt lời giữa chừng sẽ chỉ làm cho sự ức chế tăng lên mà thôi.
Tranh luận, thậm chí cãi vã là không tránh khỏi nhưng phải với một thái độ văn minh, ôn hòa. (Ảnh minh họa)
Đấu tranh công bằng
Bạn cần phải giữ một cái đầu tỉnh táo khi tranh luận. Tất nhiên, rất khó để thừa nhận mình sai nhưng nếu bản thân bạn nhận thấy rằng lời đối phương nói có lí hơn, hãy làm như vậy và hạ thấp cái Tôi của mình xuống.
Đừng chăm chăm giành chiến thắng, bạn cần phải có sự công bằng để nhận định điều gì đúng, điều gì sai. Và nếu như bạn là người mắc sai lầm, đừng ngần ngại nói một lời xin lỗi cũng như thừa nhận đối phương đúng.
Theo Timoi24h
Đàn bà dễ tha thứ khi bị phụ bạc nhưng sẽ không bao giờ quên!
Đàn bà có thể tha thứ và yêu bạn thêm một lần nữa. Nhưng đặt lòng tin hoàn toàn vào bạn sau khi bị phản bội là điều không bao giờ!
Đối với chuyện bị phụ bạc, đàn bà vẫn là người dễ dàng tha thứ hơn...
Khi bạn ở bên ngoài nhìn vào, thì bất cứ chuyện tình nào cũng đẹp, cũng lung linh và đáng để trở thành một niềm ao ước. Giống như cuộc hôn nhân có vẻ như hạnh phúc của vợ chồng ông Phan Quân trong bộ phim Người Phán Xử đang chiếu trên truyền hình.
Nhưng ai mà ngờ được, một người đàn ông có vẻ "nghiêm túc" như ông Phan Quân cũng đứng hình khó trả lời trước câu hỏi "bố đã bao giờ ngoại tình chưa?" của cậu con trai. Sau đó, hình ảnh người vợ lặng người nhắc lại chuyện cũ với ông chồng cùng lời nói sâu cay khiến người ta vỡ lẽ ra bao điều.
"Đàn bà dễ tha thứ, nhưng không bao giờ quên..."
Bất giác, tôi lại chợt liên tưởng tới cuộc tình kéo dài hơn hai năm của mình. Chúng tôi chênh lệch nhau không nhiều, từ ngoại hình, tuổi tác, nếp sống đến cách nghĩ. Cho nên mọi người vẫn tin rằng chúng tôi là một cặp trời sinh.
Ấy mà cái cặp trời sinh đó chẳng thể êm đềm bên nhau. Anh và cô bạn thân nhất của tôi lén lút qua lại với nhau, chỉ sau 1 năm được người đời trầm trồ tán thưởng.
Ngày tôi biết chuyện, tôi sốc đến nỗi không kịp phản ứng. Máu lên não chậm, trong khi tim thì cứ đập thình thịch giục giã liên hồi. Lồng ngực tôi tức tối, ấm ức tuôn ra thành giọt. Tôi khóc như mưa, tự hỏi tại sao chuyện như phim lại xảy ra với mình.
Bạn trai - người tôi yêu thương và đặt hết tình cảm phản bội tôi.
Bạn thân nhất - người tôi đặt trọn niềm tin, người tôi cần để bấu víu nhất trong trường hợp bi đát thế này - lại là nguyên nhân gây nên sự phản bội.
Nỗi đau nhân đôi, không có chỗ dựa dẫm bấu víu, tôi tụt xuống đáy sâu của tuyệt vọng. Trong một lúc bị cả hai người mà mình yêu thương nhất phản bội, thật chẳng thể nào đứng vững nổi nữa.
Sau đó, quy trình làm lành quen thuộc của đôi chân bước sai đường muốn tìm về chốn cũ hẳn là bạn cũng đoán ra. Anh nói với tôi rằng anh không muốn đánh đổi tình yêu của tôi để lấy một thứ tình cảm chớp nhoáng vài ngày. Anh nói là anh say nắng, là anh nhất thời không tỉnh táo, nên mong tôi tha thứ cho anh. Nếu tôi đồng ý, chúng tôi sẽ tiếp tục yêu nhau và chẳng còn thêm một lần nào nữa.
Tôi không biết những người phụ nữ khác sẽ trở nên như thế nào khi bị phản bội, và sẽ đối mặt với người mình yêu thế nào sau đó. Quyết định tha thứ, hay là không tha thứ? Nếu tha thứ rồi sẽ yêu như thế nào tiếp theo đây, khi niềm tin đổ vỡ hoàn toàn?
Còn tôi, tôi đã từng khóc lóc, đã từng trách than, cũng từng hằn học và sâu cay. Thậm chí, tôi còn không muốn cho anh một vé khứ hồi vào trái tim tôi, bởi vì cảm thấy anh thật đáng khinh.
Thế nhưng, tình yêu không bao giờ tồn tại thứ gọi là lý trí. Sau những lời ngọt nhạt, sự dỗ dành, ăn năn, những lời hứa hẹn thay đổi, tôi dần trở nên mềm lòng. Theo một cách không ngờ tới nhất, tôi quyết định cho anh một đường về, dù cho cái tội của anh là tội không thể dung thứ. Dù hận, nhưng thật tâm trong lòng tôi bóng dáng anh vẫn còn lớn lắm.
Và cũng bởi, tôi tiếc cho cái tình cảm đẹp này. Sự tiếc nuối ấy lớn đến nỗi tôi quyết định tha thứ cho anh.
Tuy nhiên, tha thứ là tha thứ, chứ không bao giờ quên!
Sau ngày hôm ấy, tôi và anh trở lại là một cặp đôi. Tuy nhiên, trở lại là một chuyện, còn trở lại nguyên vẹn hay không nó là một khái niệm khác biệt hoàn toàn. Chúng tôi vẫn cười đùa vui vẻ, vẫn ôm ấp tình cảm, vẫn nắm tay và vẫn hôn nhau nhiệt tình. Nhưng chỉ chúng tôi mới tự hiểu rằng, đã có nhiều sự thay đổi trong mối quan hệ này.
Đã nhiều lần anh tự đưa điện thoại cho tôi, hoặc cố tình giả vờ để điện thoại trên bàn - trong tư thế dễ xâm phạm riêng tư nhất trước mặt tôi, như một lời gợi nhắc trấn an rằng giờ đây anh toàn tâm toàn ý với tôi, cũng như là một động thái giành giật sự tin tưởng trở lại.
Tôi thì kệ. Tôi không còn như tôi trước sự kiện bị phản bội nữa, không còn rình mò trộm, hay bắt anh khai mật khẩu Facebook của mình để quản lý tin nhắn nữa. Anh muốn làm gì thì làm.
Người ta hỏi tôi rằng tôi tin tưởng anh hoàn toàn rồi phải không? Có phải sau sự kiện đó, tôi nghĩ rằng anh không còn dám lặp lại hành động trong quá khứ?
Không hề.
Đôi khi, vì sự hoài nghi và sụp đổ niềm tin quá lớn có thể khiến con người ta thờ ơ với mọi chuyện. Tôi không sờ vào điện thoại của anh, hay đọc tin nhắn của anh nữa không phải vì tôi tin tưởng anh, mà vì tôi không thể quên được câu chuyện bị phản bội trước đây.
Tôi cho anh tự ý thức, bởi tôi cũng chẳng còn quá nồng nàn để mà cố giữ lấy bất cứ sợi dây nào. Cho đến khi anh vẫn còn muốn ở bên tôi, thì tôi và anh còn ở bên nhau, còn không, tôi sẽ vui vẻ tiễn anh đi, như những gì tôi định làm hồi trước.
Hành động của anh như vết sẹo găm trong trái tim tôi. Dù cho tim tôi gần như đã hồi phục, nhưng vết sẹo thì vẫn cứ ở đấy, âm ỉ đau và chẳng bao giờ mất đi nổi. Bản thân tôi tự động bật chế độ phòng vệ với anh, 24/7.
"Đàn ông thường khó tha thứ, nhưng một khi tha thứ thì sẽ quên đi. Còn đàn bà thì khác, họ dễ tha thứ nhưng lại chẳng bao giờ quên!"
Tôi cho rằng đây là một nhận định không sai lấy một milimet nào. Bởi vì đàn bà thường yếu lòng khi nghĩ về kỷ niệm cũ cùng nhau, và họ vẫn có thể chấp nhận quay trở về với người đàn ông yêu mình để thêm một lần nữa được yêu thương, thêm một lần nữa được vỗ về.
Nhưng một cô gái có thể yêu thương bạn đến tận cùng, thì cũng có thể thù hận bạn đến tận cùng. Thậm chí, cô ấy vẫn có thể vừa yêu thương bạn, vừa thù hận bạn, nhất là với trường hợp bạn đã từng phản bội cô ấy, dù chỉ 0,5 lần!
Với sự phản bội của bạn, cô ấy có thể an nhiên như nước, tĩnh lặng như mặt hồ một sớm thu. Nhưng thực chất, trong lòng cô ấy, giông tố đã nổi lên vô vàn, và con tim thì rào rào sóng vỗ.
Có lần bạn tôi khuyên tôi đừng nên lôi quá khứ ra để dằn vặt người đàn ông của mình nữa. Chuyện gì đã cũ, hãy cho qua đi. Nhưng tôi không cam tâm, tôi nói anh ấy đã lấy đi cạn kiệt sự tin tưởng của tôi, nên bây giờ không đủ tư cách để đòi hỏi được tin tưởng thêm một lần nữa. Giữa những lúc tôi đau khổ nhất, tuyệt vọng nhất, cần đến anh ấy nhất, thì anh ấy lại vui vẻ bên một cô gái khác. Cho nên, tôi sẽ giữ mãi chuyện này ở trong lòng, vĩnh viễn không bao giờ buông bỏ.
Đối với đàn bà, bạn có thể yêu cầu họ bao dung, họ sẽ cho bạn sự bao dung. Bạn có thể yêu cầu họ tha thứ, họ sẽ cho bạn một cơ hội để quay đầu làm lại. Nhưng bạn không bao giờ có thể yêu cầu họ quên đi những lầm lỗi trước kia của bạn. Bởi vì bản chất của đàn bà là thế.
Họ có thể mỉm cười với bạn, nhưng phía sau nụ cười ấy là thao tác gói ghém những điều lầm lỗi của bạn mà tống vào một cái rương rồi khóa chặt, ném vào tận sâu thẳm một góc trái tim.
Khi họ vui vẻ thì không sao, nhưng bất cứ khi nào bạn làm họ phiền lòng, khiến họ phải cô đơn hay buồn tủi, cái rương kia sẽ tự động bung khóa, bao nhiêu ký ức đớn đau vì bị phản bội sẽ bủa vây lấy tâm hồn họ.
Họ sẽ dằn vặt bạn, đay nghiến bạn mãi không thôi. Nếu bạn ao ước trí nhớ của đàn bà chỉ như bộ não của một con cá vàng, thì xin thưa rằng, họ có thể "não cá vàng" trong bất cứ chuyện gì, nhưng riêng chuyện từng bị phản bội thì KHÔNG!
Đàn bà là giống loài kỳ lạ. Vì yêu bạn, họ có thể bất chấp và không màng tới bất kỳ lời dị nghị hay dèm pha nào. Nhưng cũng vì yêu bạn, chỉ cần biết trong lòng bạn đã từng tơ tưởng tới bóng hình một người khác, không cần biết nông sâu, họ sẽ tự động ghi hằn điều đó vào sâu trong lòng mình.
Khi bạn yêu thật lòng một ai đó, bạn sẽ hiểu thế nào là sự ích kỷ và lòng chiếm hữu. Ai cũng muốn mình là duy nhất trong trái tim người mà mình yêu thương. Cho nên, nếu không là tất cả, thì sẽ chẳng là gì cả!
Nhất lại là đối với đàn bà, khi họ đã trao đi tình yêu không toan tính, nhưng lại nhận về một sự phản bội cay đắng không hơn, để rồi họ phải đau khổ, tuyệt vọng... Thì dù sau đó họ có tha thứ cho bạn, niềm tin vẫn là một bát nước đầy đã hất đi. Họ luôn trong tâm thế dằn vặt và ám ảnh vết hằn từ chuyện cũ.
Nhủ lòng tha thứ nghĩa là phải quên đi mọi chuyện, cần phải có lòng tin vào mối quan hệ hiện tại của mình. Nhưng cảm giác tin tưởng hoàn toàn như chưa từng xảy ra chuyện gì quả thật là khó hơn lên trời.
Bởi vậy mới nói, đàn bà có thể tha thứ và yêu bạn thêm một lần nữa. Nhưng đặt lòng tin hoàn toàn vào bạn sau khi bị phản bội là điều không bao giờ!
Theo Emdep
Nếu anh yêu một cô gái "đã từng".... "Đã từng" 2 từ khiến ta có nhiều bâng khuâng, suy nghĩ, và hẳn rằng sau nó phải còn rất nhiều từ khác. Khi nghe 2 từ "đã từng" tự dưng chúng ta sẽ có quán tính lắng nghe xem tiếp theo là từ gì. Vậy anh có biết một cô gái "đã từng" là như thế nào không? "Đã từng" 2 từ...