“Vợ chồng không hợp nhau”
Thủa yêu đương, tìm hiểu họ đã thấy không hợp nhau. Nhưng vì đều đã có tuổi, nàng không còn nhiều sự lựa chọn, thấy chàng có các ưu điểm hơn hẳn những người mình từng được tiếp xúc nên quyết định “chín bỏ làm mười”.
Còn chàng, những tiêu chuẩn nhìn thấy ở nàng đều không đến nỗi. Hai nữa, nàng có vẻ được lòng bố mẹ chàng. Chàng gật đầu cho qua mọi khúc mắc. Đến khi lấy về mới thấy những chỗ lệch, họ cố gắng kê cho bằng nhưng ngày càng kênh.
Sắp tròn năm năm ngày cưới nhưng chẳng còn ai buồn nhớ để kỷ niệm. Nàng từng nghe ai đó nói, nếu hôn nhân của bạn kéo dài qua năm năm thì có cơ sở để tin rằng nó sẽ tiếp tục được duy trì thêm hai mươi năm nữa. Nàng chợt thấy buồn cười, và chẳng tin, bởi gần đây cả hai đã không còn cười tươi và niềm nở với nhau như ngày nào.
Cưới được hai năm nàng vẫn chưa có thai, dù cả hai ông bác sỹ đều xác định vợ chồng nàng khỏe mạnh, hoàn toàn đủ khả năng sinh con. Cho rằng do công việc của anh đi nhiều, thường chỉ về nhà được vào cuối tuần, dăm thì mười họa vợ chồng mới “tình cảm” được với nhau nên khó có con, nàng cau có yêu cầu anh chuyển việc.
Anh vội giải thích đó là công việc phù hợp với anh, anh yêu thích nó, về đây biết làm gì cho đúng chuyên ngành. Nàng ra cái điều ta đây làm được tiền, giờ lương nàng đã gấp ba lần, thì kể cả chồng tìm việc gì đó vừa làm vừa chơi cũng được. “Em chán cảnh mọi người soi mói việc con cái lắm rồi”. Chàng phải nhượng bộ, xin về làm tại một công ty tư nhân gần nhà, bắt đầu lại từ đầu.
Video đang HOT
Ít lâu sau vẫn lại chẳng thấy “động tĩnh” gì, nàng nằng nặc đòi ra ở riêng dù nhà rộng mà chỉ còn có bố mẹ già, cũng do bà dì nàng có mảnh đất trong ngõ sẵn ngôi nhà mái bằng nhỏ, với vợ chồng nàng thì dì sẽ vừa bán vừa cho. Cơ hội ngàn năm có một, nàng vội vã thúc giục chồng. Nàng cũng đưa ra lý do ở chung nàng thấy không thoải mái, có thể vì thế mà khó thụ thai. Bố mẹ chàng buồn bã im lặng, vì biết có ý kiến cũng chẳng thay đổi được gì.
Dù ở cách đó chưa đầy hai cây số nhưng ít khi nàng về thăm gia đình nhà chồng, chủ yếu dành thời gian đi chơi đây đó, mua đồ, tụ tập bạn bè hoặc về nhà mình nằm khểnh. Chồng có lên tiếng thì nàng mới về cho phải phép rồi biện hộ: “Cả tuần được ngày nghỉ, phải để em nghỉ chứ. Về đấy thể nào cũng bày vẽ ăn uống, thu dọn mệt đứt hơi, em nào đã khỏe khoắn gì cho cam, chưa kể ai cũng cứ quan tâm, hỏi han xem có gì chưa. Sốt cả ruột!”. Chàng cố nén tiếng thở dài.
Căn nhà họ ở có một khoảng đất trống phía trước, chẳng bõ trồng rau nên chàng quyết định trồng hoa. Mấy cây màu tím mỏng, trổ hoa quanh năm nhìn thật thích mắt.
Có điều mấy con chó nhà hàng xóm đi qua cứ thích “bậy” vào, rồi lại lấy chân quảy quảy đất lấp đi, nát hết cả hoa. Mấy lần thấy “tàn tích” chúng để lại mà nàng căm hờn thay chồng. Hôm ấy cả hai vừa đi làm về, thấy một con chó đang bới đám hoa, như một phản xạ, nàng nhặt hòn gạch nhà bên đang xây, mắm môi ném thẳng vào con chó. Trúng chân, con chó hoảng sợ bỏ chạy nhưng vì cái chân bị thương nên phải lết chậm từng bước một. Thế mà nàng còn tiếp tục với viên gạch khác định ném cho nó phát chí tử nữa. Chàng rợn tóc gáy ngăn nàng lại, rồi chẳng nói gì, lững thững đi vào nhà. Chưa bao giờ chàng thấy kinh sợ nàng đến thế. Vừa lúc có câu nói đột nhiên len vào tâm trí chàng: “Cây khô không lộc, người độc không con”.
“Không hợp nhau” là điều chàng ghi vào đơn xin ly hôn để đưa vợ ký, rồi thu xếp quần áo về nhà bố mẹ đẻ. Nàng về nhìn thấy đơn thì gọi điện ngay cho chồng gào lên: “Anh cút luôn đi, còn ngôi nhà này là của tôi”. Chàng bình thản: “Tất cả đồ đạc cũng là của em”. Nàng điên cuồng dập máy.
Khi ấy vừa mới qua kỷ niệm ngày cưới lần thứ năm của họ được hai tháng.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em là nắng, còn anh không thích nắng
Anh biết tình cảm của em dành cho anh và thực ra đã có lúc anh cảm thấy mình rất thích em, như một cơn say nắng. Tuy nhiên anh lại không thích nắng.
Tôi biết anh khi anh đã có người yêu. Nhưng có hề gì, chưa cưới thì mọi chuyện đều có thể xảy ra. Tôi quyết tâm hạ gục một giai ngon lành, lịch lãm và thành đạt như anh. Anh là người rất cởi mở nên không khó để làm quen và bắt chuyện với anh. Anh cũng rất rõ ràng khi tỏ tín hiệu cho tôi thấy anh có người yêu ngay từ đầu. Tôi càng điên cuồng muốn có anh hơn bởi anh thật đàng hoàng quá. Và với những người đàn ông thế này thì tôi phải có chiến thuật.
Đầu tiên, tôi chỉ tiếp xúc với anh đúng như một người bạn, người em bé nhỏ. Có chuyện vui tôi gọi điện khoe anh, có chuyện buồn, tôi cũng tìm bằng được anh để chia sẻ. Tôi cũng tìm cách tiếp xúc với chị người yêu của anh để tìm hiểu đối thủ xem chị ấy là người như thế nào, có điểm mạnh điểm yếu gì. Cá nhân tôi đánh giá chị cũng bình thường thôi nên càng tự tin hơn.
Trong tình yêu, người ta không thể hạnh phúc mãi, kiểu gì cũng có lúc sóng gió u ám. Và tôi quyết tâm làm "nắng" của anh trong những ngày u ám đó để rồi dần dần giành anh về phía mình.
Sau những lần được tôi sưởi ấm, anh cuối cùng vẫn vỗ về cái "ngày mưa" của anh. (Ảnh minh họa)
Anh rất kín tiếng về chuyện tình cảm nhưng chị thì không. Cứ vào Facebook của chị là biết ngay hôm ấy anh chị có cãi nhau hay không, thậm chí cãi nhau về cái gì. Khi có cái bản tin dự báo thời tiết chuẩn như thế thù công việc làm "nắng" của tôi quá đơn giản. Tôi sẽ tìm cách gặp anh, mua quà cho anh "chẳng nhân ngày gì cả" rồi xoa dịu bầu trời đang u ám của anh. Tôi vô cùng hí hửng khi thấy anh vui lên rõ, và càng sung sướng hơn khi trong một vài ngày "mưa" anh chủ động rủ tôi đi cà phê. Tuy nhiên, tất cả chỉ có thế.
Trong một thời gian khá dài. Anh vẫn coi tôi như cô em gái bé nhỏ và sau những lần được tôi sưởi ấm, anh cuối cùng vẫn vỗ về cái "ngày mưa" của anh. Và tồi một hôm thời tiết bình thường, anh gọi tôi đi cà phê, khoe với tôi rằng anh chị đã ấn định ngày cưới và tôi là người đầu tiên anh báo tin. Khỏi phải nói tôi đã thất vọng đến mức nào. Không kiềm chế được, tôi nói tuốt tuồn tuột những suy nghĩ của tôi với anh. Anh im lặng lắng nghe, không chút ngạc nhiên bối rối. Rồi anh chỉ nhỏ nhẹ. " Anh biết tình cảm của em dành cho anh và thực ra đã có lúc anh cảm thấy mình rất thích em, như một cơn say nắng. Tuy nhiên anh lại không thích nắng. Nắng rất đẹp và ấm áp trong mùa Đông nhưng mùa Hè thì nắng sẽ như thế nào? Có thể anh cũng chỉ là nắng mùa Đông của em mà thôi, em hiểu chứ?".
Tôi ngẩn người, anh đã nói đúng. Anh với tôi cũng chỉ có lẽ cũng chỉ là một thứ ánh sáng lóa mắt và tình yêu thật sự thì luôn có những ngày mưa.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Phải chăng tôi là kẻ "lừa thầy phản bạn"? Tôi không biết phải bắt đầu câu chuyện của mình từ đâu và cũng không biết phải nói như thế nào. Có lẽ khi biết chuyện, mọi người sẽ coi thường tôi, coi tôi là kẻ đốn mạt "lừa thầy phản bạn" nhưng nếu tôi cứ cất giấu chúng trong lòng thì chắc chắn tôi sẽ chẳng có giây phút nào được sống...