Vợ chồng đồng lòng vượt qua mùa dịch
Tôi là giáo viên, hưởng lương 8 triệu. Chồng tôi làm nghề du lịch.
Từ khi có dịch anh nghỉ không lương, giờ là lúc chứng minh tình nghĩa vợ chồng. Chúng tôi cưới nhau năm 2005, nhờ chăm chỉ làm lụng nên cũng mua được một mảnh đất, đang tích góp tiền xây nhà. Sau hơn chục năm thuê nhà, vợ chồng tôi đã có một khoản kha khá để xây nhà.
Ra Tết, vợ chồng bàn nhau lấy tiền xây nhà để mua chung cư cho tôi tiện đi dạy học, con cái cũng không thay đổi chỗ học. Vừa mua xong cũng là lúc ca bệnh 17 ở nước ta được phát hiện. Tôi đã nghỉ dạy từ sau Tết vẫn hưởng nguyên lương, chồng bắt đầu nghỉ việc không lương, khó khăn thấy rõ nhưng vẫn cố gắng. May là mua nhà tôi không phải vay mượn ngân hàng nên cũng đỡ được phần nào. Chỉ có điều, khi còn đi làm tôi cùng nhóm bạn 10 người trong cơ quan chơi họ, mỗi tháng 5 triệu. Tiền chơi họ tôi đã lấy và mua nhà rồi. Giờ còn 3 tháng tương ứng với 3 người trong nhóm nữa mới hết lượt, như vậy mỗi tháng nhà tôi chỉ dư 3 triệu. Cả nhà 4 người sinh hoạt tằn tiệm trong số tiền ít ỏi ấy.
Cũng cần nói thêm là tôi được bà ngoại cung ứng miễn phí thức ăn mặn như thịt, cá, trứng, ngoài ra còn có cả củ và quả nữa. Tôi thấy không có gì quá vất vả, ngoài kia còn nhiều người khổ hơn mình. Chồng tôi đôi lúc cũng cằn nhằn vì không kiếm được tiền nên sinh hoạt gia đình không được tươm tất. Tôi chỉ động viên: “Biết bao người không có nhà mà ở, mất việc, vay nợ, trả lãi, cơm không có ăn. Nhà mình vẫn đủ sinh hoạt tối thiểu là may mắn lắm rồi. Đi làm trở lại cuộc sống sẽ sung túc hơn”.
Video đang HOT
Hàng ngày, tôi dạy online, chồng tôi lo cơm nước, chơi với con, giặt quần áo, vợ chồng cùng nhau làm việc nhà. Đôi lúc chạm mặt nhau cả ngày cũng làm nảy sinh mâu thuẫn, nhưng rồi sau những tranh luận chúng tôi lại cùng làm hòa. Tôi nghĩ chúng ta đừng vì cái tôi quá, hãy biết yêu thương và chia sẻ. Vài dòng tâm sự cùng các bạn.
Tái mặt khi nặng lời với chị dâu vì nghĩ chị ấy có ý định tranh chấp tài sản
Tôi luôn nghĩ chị dâu là người xấu khi có ý định tranh chấp tài sản, nhà cửa. Nhưng khi nghe chị nói những điều thật lòng, tôi tái mặt, lặng người.
Vợ chồng tôi gặp trục trặc ngay sau khi cưới nên đã ly hôn sau đó 2 năm. Khi đó, con gái tôi chưa đầy một tuổi, vẫn còn cần người chăm sóc. Tôi buộc phải ôm con về nhà mẹ đẻ ở vì không thể ra ngoài thuê trọ được. Cũng may từ khi tôi đi lấy chồng, mẹ luôn để dành cho tôi một phòng riêng. Nhưng điều tôi không thích nhất chính là ở cùng chị dâu.
Chị dâu tôi tính tình kiệm lời, lúc nào cũng lui cui làm hết việc này đến việc khác, không thích trò chuyện với ai. Đi làm về, chị ấy lại nấu nướng, dọn dẹp, tôi nhờ bế con giúp một chút thôi cũng từ chối. Chị ấy còn nói tôi cứ chăm con đi, đợi chị ấy nấu ăn xong rồi xuống ăn thôi.
Hàng tháng, chị ấy nhận lương xong cũng không hề cho con tôi một đồng. Không phải tôi có ý vòi vĩnh tiền bạc đâu, chỉ là mẹ con tôi túng thiếu quá nên nhiều khi tôi cũng cần tiền. Mà lương chị ấy tới mười mấy triệu chứ có ít đâu.
Đi làm về, chị ấy lại nấu nướng, dọn dẹp, tôi nhờ bế con giúp một chút thôi cũng từ chối. (Ảnh minh họa)
Có lần bí quá, tôi hỏi xin tiền anh trai để mua sữa cho con thì chị dâu nghe được. Không nói không rằng, chị ấy gọi người đem tới một thùng sữa trị giá mấy triệu bạc. Nhưng cái cách chị ấy đem thùng sữa lên cho tôi chẳng khác nào bố thí cả. Lần đó, tôi giận anh lắm, tôi xin anh chứ có xin xỏ chị dâu đâu.
Hai năm gần đây, mẹ tôi thường xuyên nhập viện vì bệnh tim. Chị dâu tôi lại ra vào viện liên tục, chăm sóc mẹ tôi cũng gọi là chu đáo. Nhưng khi về nhà, chị ấy lại la lối rần trời, mắng cả tôi. Chị nói tôi ở nhà mà không biết dọn dẹp nhà cửa, không biết nấu cả nồi cháo cho mẹ. Nhưng đâu phải tôi không muốn làm, chỉ là con tôi còn nhỏ quá, lại bện hơi mẹ, tôi không thể bỏ con tự chơi để làm việc được. Nhỡ con tôi xảy ra chuyện gì thì người đau khổ nhất chẳng phải là tôi sao?
Hôm qua, mẹ gọi tôi và vợ chồng anh trai lại để nói chuyện phân chia tài sản nếu lỡ mẹ có mất đột ngột. Không hiểu sao khi đó, tôi lại cảm thấy chị dâu đang có ý định muốn chiếm tài sản làm của riêng. Tôi xỉa xói: "Chắc chị nói gì nên mẹ mới phân chia tài sản đúng không?". Mẹ tôi trừng mắt, mắng tôi hẹp hòi, ích kỉ. Tôi ngồi giận tím mặt, không nghĩ mẹ lại mắng con gái, bênh con dâu.
Anh tôi còn bảo tôi xem lại cách sống, không thể vin vào con nhỏ để lười biếng, ăn bám được. (Ảnh minh họa)
Chị dâu ngồi im, đợi mẹ mắng tôi xong rồi mới lấy điện thoại mở tấm ảnh chụp căn nhà và cuốn sổ đỏ có tên chị ra và lên tiếng. "Vợ chồng chị đã mua nhà từ lâu rồi cô Út ạ. Căn nhà ấy còn tiện nghi, đầy đủ, khang trang hơn căn nhà hiện tại. Nhưng với chị, tình nghĩa quan trọng hơn tài sản rất nhiều. Nếu cô Út thích, chị để lại căn nhà này cho cô, chị đưa mẹ đến ở với vợ chồng chị. Tùy cô Út quyết định, chị chỉ cần mẹ thôi".
Từng lời chị nói khiến tôi tái mặt, lặng người đi vì xấu hổ và ê chề. Anh tôi còn bảo tôi xem lại cách sống, không thể vin vào con nhỏ để lười biếng, ăn bám được. Lúc lên phòng rồi, tôi vẫn còn ê mặt vì bị mắng mỏ nhiều như thế. Đã thế, mẹ và anh còn đứng về phía chị dâu. Hay là tôi xin anh trai chuyển đến nhà anh ấy ở, để lại căn nhà này cho vợ chồng anh? Chứ tôi con nhỏ, sao làm việc nhà được. Ai có con nhỏ thì mới hiểu được hoàn cảnh của tôi bây giờ. Mà không làm thì lại gây chướng mắt người khác. Mong mọi người cho tôi ý kiến.
(ngochuyen...@gmail.com.vn)
N.T.M.H
Đang đi trên đường, vợ đề nghị ly hôn vì lý do bất khả kháng, người chồng đưa ra câu trả lời cực sốc khiến cô khóc ngay tại chỗ Chiều tối hôm ấy, tôi nắm tay chồng đi từ ga tàu điện ngầm về nhà, nghĩ ngợi rất lâu, sau đó nói với anh: "Không thì chúng ta ly hôn đi". Đối với nhiều người, con cái như một món quà của hôn nhân chứ không phải kết hôn để sinh con đẻ cái. Với họ, được chính thức có danh phận...