Vợ chồng chán cả sex chỉ vì Tết
Tết đến xuân về, tưởng sẽ “phơi phới” sức xuân, ai dè nhiều cặp vợ chồng chán cả làm “chuyện ấy”, lí do chỉ vì chuyện lo cơm áo gạo tiền cho ngày Tết.
Vừa tan làm thì anh bạn thân gọi ra quán bia, nói cụt lủn đầy vẻ chán nản: “Cậu ra ngồi với anh, làm vài cốc cho hạ hỏa. Tớ đang bực mình, chán chẳng muốn về nhà. Có thông báo thưởng Tết rồi, thấp quá, lại càng chán. Về nhìn mặt vợ mà cứ như vợ muốn đuổi mình đi, buồn quá”.
Ra đến nơi thì ông anh trút ngay cả “tấn” tâm sự:
Tết với nhất, lo kiếm tiền tiêu Tết mà bạc cả mặt mấy hôm nay. Vợ chồng tớ đã có thỏa thuận rằng khi chuẩn bị “làm” thì thôi sẽ không nói chuyện gì khác nữa, không đưa “thời sự chính trị, chuyện cơ quan, từ nhà ra ngõ” nói nữa, nhất là chuyện tiền nong. Tối qua, hai vợ chồng đã “khởi động” rồi, chuẩn bị “thi đấu” rồi, thì tự nhiên bà xã buột miệng thốt ra câu: Tết nhất đến nơi rồi, lắm khoản phải chi tiêu quá, mà này, ông chú mới điện bảo em là chuẩn bị góp tiền, gần Tết quê mình có hội làng, mà họ nhà mình là họ lớn ở làng, nên phải góp hội làng.
Tớ mới bảo: ơ sao lại có thêm cái khoản rất trời ơi đất hỡi ấy, thì vợ tớ mới trả lời lại là đấy là làng anh, dòng họ nhà anh, sĩ diện của nhà anh đấy. Khổ, từ lâu rồi, họ hàng chú bác nhà tớ có số vợ tớ, cô ấy là người lo chi tiêu, nên cứ cô ấy gọi.
Video đang HOT
Cứ động gặp nhau, nói chuyện tí, mà cả năm nay ông nào cũng ca đi ca lại cái điệp khúc: khó khăn, sụt giảm, làm ăn khó, thu nhập thấp, cái nọ cái kia, thì chẳng đúng là “than”. (ảnh minh họa)
Xong rồi vợ tớ kêu ca tốn tiền, rồi thu nhập ít, thưởng Tết ít này kia, còn phải lo chúc Tết thầy cô cho con, đóng góp tiền sau học kì, rồi còn là phải lo quà cáp cho bố mẹ chồng. Tớ đang bực chuyện cơ quan, nói lại vài câu, hai vợ chồng đâm cáu nhau, thế thì còn “sinh hoạt” cái gì nữa.
Lúc sau thì có một chiến hữu khác nữa. Lâu rồi, anh em có còn khái niệm “bia hơi chém gió” nữa đâu, mà là “bia hơi than thở”. Cứ động gặp nhau, nói chuyện tí, mà cả năm nay ông nào cũng ca đi ca lại cái điệp khúc: khó khăn, sụt giảm, làm ăn khó, thu nhập thấp, cái nọ cái kia, thì chẳng đúng là “than”.
Ông này cũng bảo:
Gớm, em biết thưởng Tết năm nay thấp, mình em đi cày nuôi vợ nuôi con, vợ em chỗ công ty lương thấp quá, cắt giảm nhiều, nên nghỉ làm từ giữa năm rồi. Em biết tình cảnh, quyết tâm lo cái Tết đầy đủ cho vợ con, nên đã nhận làm thêm vài việc lặt vặt. Ngày đi làm, tối về mở lap ra cày thêm. Giờ cái gì cũng khó khăn, làm thì vất vả mà tiền có mấy đâu. Đi làm vất vả thế, vợ em đã không thông cảm, còn cứ kêu. Làm đêm nữa, mệt, còn hơi sức đâu mà… sex. Lắm hôm tâm trạng không tốt, người thì mệt, vợ lại “đòi”, khổ, vợ em cũng “khởi động” cho em mãi mà thế nào “súng” nó cứ ỉu xìu, chả lên được.
Lắm hôm tâm trạng không tốt, người thì mệt, vợ lại “đòi”, khổ, vợ em cũng “khởi động” cho em mãi mà thế nào “súng” nó cứ ỉu xìu, chả lên được. (ảnh minh họa)
Rồi thì đi ra đi vào cứ cơm áo gạo tiền, đâm mất hứng, em cứ cố như là “trả bài” cho xong. Lắm hôm, đang “làm”, em còn bảo em ơi nhanh nhé, anh còn hoàn thiện nốt công việc, sáng mai phải chuyển qua cho khách hàng rồi. Vợ em thì lúc đấy cũng thông cảm cho chồng đấy, nhưng tự nhiên quay mặt vào tường khóc rưng rức, bảo em đang “cao trào”, anh lại nói chuyện công việc, tiền nong, còn đâu tâm trạng mà lên đỉnh với lên núi nữa. Mấy bận như thế, đâm dạo này, vợ chồng em chán cả sex, chỉ vì Tết đấy.
Than thở chán, cậu bạn bảo thôi cố tí vậy, qua Tết, thanh toán được hợp đồng, có ít tiền, phải dẫn vợ đi du lịch đâu đó, khung cảnh lãng mạn, ăn tí hải sản cho nó rạo rực trở lại, tươi mới trở lại quan hệ vợ chồng, chứ nguội lạnh thế này thì chán lắm.
Đến khổ, lo Tết, lo nghĩ cơm áo gạo tiền, thưởng Tết, chán cả sex thế này, thì quả thật là nản. Ôi, chỉ tại Tết, mà vợ chồng “chết” cả “cảm hứng yêu” thế này, thì Tết ơi, mau đến, và cũng mau qua luôn đi, còn đi mà… cày tiền tiếp.
Theo Eva
Vợ làm gì chồng cũng chỉ im lặng phát sợ
Mới cưới nhau nửa năm, chồng đã lạnh nhạt không thèm nói một lời.
Đó là cách anh thể hiện sự không vừa lòng đối với tôi- vợ anh. Có lẽ vì yêu vội và cưới gấp nên chúng tôi dường như không có nhiều thời gian để tìm hiểu nhau, thời gian chúng tôi chính thức nói lời yêu đến khi cưới là tròn 6 tháng.
Nhà chúng tôi ở xa, công việc của hai đứa lúc nào cũng bận rộn, anh thì còn bận cả chuyện nhà nữa, vì anh là trụ cột trong gia đình. Cha anh- cha chồng tôi bây giờ bị tai biến nằm một chỗ, em trai anh thì đi làm xa, anh phải phụ mẹ chăm em. Ngày còn yêu nhau, thời gian rỗi của anh rất ít, nhưng cứ mỗi tối, cách hai hôm, anh lại lên nhà tôi chơi, dù trời mưa hay nắng nên tôi yêu anh nhiều, không muốn anh đi đứng vất vả, nên cũng nhận lời cưới. Vì thế, thời gian để tìm hiểu về nhau tôi cũng không có nhiều. Tôi chỉ nhìn thấy anh dễ mến, năng động, hiền hòa, ga lăng mà không biết tính cách thực sự trong con người anh.
Đám cưới của chúng tôi diễn ra êm đẹp và tôi ngập trong hạnh phúc, không một gợn buồn. Tôi cũng chuẩn bị cho mình tâm lý trước khi cưới rằng sẽ luôn giữ thái độ điềm tĩnh trước mọi tình huống, phải luôn cười để gia đình vui vẻ... Nói chung là tôi sẽ trở thành người vợ tốt, con dâu thảo.
Nhưng ngay tháng đầu tiên sau khi cưới về, sau 1 tuần trăng mật, dường như chúng tôi cảm thấy có bức tường vô hình khiến chúng tôi không gần nhau được, không ai nói chuyện với ai, cũng không muốn nhìn mặt nhau, dù không có một lý do nào. Chắc cũng vì vậy mà tháng nào chúng tôi cũng cãi nhau vài lần dù mới cưới được 6 tháng, chắc chỉ có tôi mới vậy, dù là những chuyện không đáng.
Những khi tôi đi làm về muộn do bị trễ xe hoặc chờ người đồng nghiệp chở về khi không đón được xe thì anh chỉ im lặng trách móc rằng đã đi chơi, không lo về sớm làm việc nhà. (ảnh minh họa)
Dù buồn thế nào cũng chỉ mình tôi biết, mình tôi gặm nhấm, tôi hay khóc một mình như để trút nỗi buồn vì tôi không biết phải tâm sự cùng ai. Nói với ba mẹ thì sợ ba mẹ buồn, lo lắng, bạn thì cũng không thể, vì tôi không muốn ai biết mình đang không hạnh phúc. Nhiều lúc tôi nói ra cảm xúc của mình thì cả hai lại to tiếng.
Dù tôi biết anh yêu tôi nhiều nhưng thái độ cư xử của anh khiến tôi buồn vô hạn. Tôi cũng không hiểu vì lý do gì mà anh và tôi lại xa cách thế này sau vài tháng mới cưới. Thậm chí anh còn không cho tôi giặt đồ, anh tự làm mọi việc nhà, tôi chỉ nấu ăn, làm việc vặt khi rảnh. Tôi cảm thấy mình có phước lắm mới lấy được anh, nhưng từ trong sâu thẳm, tôi muốn thay đổi ở anh một chút thôi, chỉ mong anh tâm sự và chia sẻ cùng tôi, nhưng tôi không nhận được điều đó. Cái mà tôi nhận được là sự thờ ơ, lạnh nhạt, cả tuần anh không động vào người tôi cũng chẳng vấn đề gì dù tôi không làm gì sai cả.
Những khi tôi đi làm về muộn do bị trễ xe hoặc chờ người đồng nghiệp chở về khi không đón được xe thì anh chỉ im lặng trách móc rằng đã đi chơi, không lo về sớm làm việc nhà. Áo tôi rách bị gián nhấm thì anh nói rằng đi bờ đi bụi, thật không thể diễn tả hết được tâm trạng hụt hẫng của tôi lúc đó. Vì anh tôi đã thay đổi rất nhiều, tôi đã làm đúng câu: "Không chồng đi dọc đi ngang, có chồng thì cứ thẳng đường mà đi". Nhưng mọi sự cố gắng không lấy được lòng tin ở chồng.
Tôi hay cười hay nói, nhưng giờ đây đến cười tôi còn không thể, tôi quên mất sự vô tư của chính mình, mắt tôi lúc nào cũng ướt như muốn khóc. Khi ở một mình, tôi như chết đi vậy.
Tôi muốn chuẩn bị hết mọi thứ cho gia đình hai bê rồi qua Tết tôi sẽ xin ly hôn (vì tôi muốn được hưởng cái cảm giác đón năm mới với anh). Tôi không muốn cứ như một con người vô hồn trong ngôi nhà không tiếng cười. Vợ chồng không thể sống với nhau khi không có niềm tin. Sự im lặng của anh giết hạnh phúc gia đình tôi. Hãy cho tôi lời khuyên, lúc này tôi phải làm gì để cứu vãn cuộc hôn nhân này
?
Theo Eva
Tiền nhiều làm chi khi Tết con không về? Tiền nong mẹ có cần chi, chỉ cần các con về đoàn viên với mẹ mấy ngày Tết. Chỉ còn độ dăm bữa nửa tháng nữa là đến Tết âm lịch, ở quê mọi người đã rục rịch sửa sang nhà cửa, mua sắm thức ăn "dự trữ" mấy ngày Tết. Mẹ tôi độ này vui hớn hở vì năm nay anh Ba...