Vợ chê chồng nhà quê không cho con về nội
Quả thực không phải muốn nói xấu vợ, nhưng tôi dường như sắp không chịu đựng được nữa rồi.
Khi viết những dòng tâm sự này tôi rất xấu hổ vì phải đưa chuyện gia đình lên báo để xin một lời khuyên. Quả thực không phải muốn nói xấu vợ, mà tôi dường như sắp không chịu đựng được vợ mình nữa rồi.
Vợ chồng tôi có một bé trai 5 tuổi, kinh tế gia đình cũng khá ổn định. Tôi vốn là trai tỉnh lẻ lên thành phố học, đi làm rồi quen và yêu vợ. Vợ tôi là con gái gốc Hà Nội, hai vợ chồng chúng tôi làm cùng công ty. Hồi còn yêu nhau tôi đưa cô ấy về quê cho biết hoàn cảnh gia đình nhưng cô ấy cũng không tỏ thái độ nề hà gì. Chỉ khi cưới nhau xong cô ấy mới thể hiện thái độ chê bai nhà quê nghèo, lúc đó cũng chiều vợ và thông cảm cho cô ấy nên tôi chỉ cười xòa. Đằng nào chúng tôi làm ở thành phố, có mấy dịp về quê đâu, chỉ cần thỉnh thoảng lễ tết cô ấy cùng tôi về là được rồi. Mọi chuyện trở nên phức tạp từ khi cô ấy sinh con.
Tết đầu tiên khi con trai chúng tôi ra đời, cô ấy từ chối về quê do lúc đó mới sinh được vài tháng, con còn quá nhỏ để đi xa. Hơn nữa về quê điều kiện không tốt như ở thành phố, thời tiết lại lạnh nên trẻ nhỏ dễ ốm. Nghe vợ nói vậy tôi cũng thấy có lý, vậy là Tết đó chúng tôi ở lại thành phố ăn Tết. Sau Tết ông bà nội nhớ cháu quá lại nhờ chú út bắt xe khách đưa xuống thành phố thăm chúng tôi. Ông bà nội định ở dăm bữa nửa tháng chơi với cháu nhưng thái độ của vợ tôi khó chịu ra mặt nên các cụ về quê sau khi ở được ba ngày. Lúc nào cô ấy cũng cau có gắt gỏng, bà nội muốn bế cháu thì cô ấy hỏi bà đã rửa tay sát trùng chưa, hoặc ông nội muốn cưng nựng cháu thì cô ấy kêu mồm miệng người lớn đầy vi khuẩn thơm vào bé nhỡ lây sang bé.
Ở quê lạnh, điều kiện vật chất không tốt lắm, lại chẳng có máy sưởi cho con nên tôi cũng chiều vợ. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Cô ấy cứ làm như bố mẹ chồng bị bệnh lây nhiễm không bằng. Tôi rất khó chịu với cách cư xử của vợ. Vì chẳng mấy khi bố mẹ xuống chơi tôi không muốn vợ chồng to tiếng cãi nhau, chỉ khẽ nhắc vợ người già dễ tủi thân nên mong cô ấy nói năng giữ ý tứ. Nhưng vợ tôi vẫn chứng nào tật ấy, có lần bà nội bế cháu, cô ấy giằng lấy rồi bảo con của con để con bế. Lúc đó tôi kìm chế lắm mới không tát cô ấy. Mẹ tôi buồn lắm, nhưng bà cũng làm mẹ rồi nên chẳng trách cứ vợ tôi. Ở như thế được ba ngày thì ông bà nội buồn chán nên lại về quê, ở lại thì có được gần cháu mấy đâu, chỉ dám nhìn cháu thôi.
Sau lần ấy, dù nhớ cháu nhưng ông bà cũng chỉ gọi điện chứ không xuống thăm nữa. Ông bà cũng mong đến Tết để cháu nội về quê, ra mắt họ hàng nữa vì từ ngày sinh cháu vợ chồng tôi chưa đưa cháu về quê. Tết năm đó, vợ tôi lại càu nhàu chuyện về quê. Cô ấy không cho con đi vì bé mới khỏi sốt. Thực ra bé chỉ sốt hai ngày do tiêm phòng, sau đó khỏi được cả tuần rồi. Lần đó vợ chồng tôi cãi nhau một trận. Tôi giận quá, nên trước Tết về quê một mình. Về được hai ngày, nhớ con quá nên chiều 30 Tết lại bắt xe xuống thành phố. Cô ấy mặt nặng như chì, nói tôi là gã chồng vô trách nhiệm, Tết nhất đến nơi còn bỏ vợ con về quê. Thực ra lúc ý tôi giận quá, vả lại cũng muốn về thăm bố mẹ trước Tết chứ không nghĩ đến việc vợ ở nhà với con nhỏ. Rồi tôi làm lành cô ấy cho Tết yên nhà.
Cô ấy cứ thái độ cau có khó chịu mỗi khi tôi đề cập chuyện đưa con về quê chơi, mãi đến khi con trai tôi hơn 2 tuổi cô ấy mới chịu cho về quê nội. Mà quê tôi có xa xôi gì đâu, cách thành phố có hơn trăm km. Khi đó chúng tôi mới mua được ô tô nên cô ấy mới chịu Tết đó về quê chồng, chứ bảo đi xe khách cô ấy chẳng giãy nảy lên. Ông bà nội mừng mừng tủi tủi khi gặp cháu nội. Lần này có đông anh em họ hàng đến chơi nên cô ấy cũng chẳng dám tỏ thái độ khó chịu gì. Ở được hai ngày thì cô ấy đòi về thành phố. Ở quê lạnh, điều kiện vật chất không tốt lắm, lại chẳng có máy sưởi cho con nên tôi cũng chiều vợ.
Chỉ có vợ tôi thì ngược lại. Mỗi khi con tôi nói sắp về quê chơi là cô ấy lại xị mặt ra. Rồi cô ấy nói không đi đâu hết, nắng nôi thế này về quê có mà chết ốm. (ảnh minh họa)
Giờ con trai tôi 5 tuổi, số lần cháu gặp ông bà nội đếm trên đầu ngón tay chưa hết. Ông bà cũng rất hay gọi điện xuống trò chuyện với cháu, nên cháu cũng rất hay hỏi ông bà. Hôm vừa rồi, mẹ tôi gọi điện xuống muốn vợ chồng tôi hè này cho cháu về quê chơi ít hôm. Nghe nói được về quê, con tôi vui lắm. Ngày nào con tôi cũng hỏi khi nào sẽ được về quê với ông bà nội, rồi con kể tên các anh chị họ, các chú, các em mà con biết. Gặp ai bé cũng khoe sắp được về quê chơi. Thử hỏi ông bố bà mẹ nào thấy con như vậy mà nhẫn tâm nói không. Tất nhiên tôi cũng rất vui, vì tuy xa cách nhưng bé vẫn rất quý ông bà nội.
Chỉ có vợ tôi thì ngược lại. Mỗi khi con tôi nói sắp về quê chơi là cô ấy lại xị mặt ra. Rồi cô ấy nói không đi đâu hết, nắng nôi thế này về quê có mà chết ốm. Cô ấy lại đưa ra đủ lí do để ngăn cản không cho con tôi về quê. Nào là nhà ông bà nội nuôi chó nuôi mèo, vừa bẩn mà nhỡ đâu nó cào hay cắn vào con thì làm sao. Rồi về quê mấy đứa anh em họ lại dẫn con tôi đi chơi nắng thế này lại ốm thì khổ. Ở quê ông bà ăn uống mất vệ sinh, ngay sau nhà nuôi lợn, trâu bò, gà vịt ỉa đầy sân thậm chí cả vào nhà, ruồi muỗi lại nhiều mà con trẻ nó biết gì, bạ đâu ăn đấy đau bụng lại khổ…. Theo cô ấy chỉ có ở nhà với bố mẹ là sạch sẽ an toàn nhất.
Ông bà nhớ cháu thì xuống mà thăm cháu, chứ nhất định cô ấy sẽ không cho cháu đi đâu. Tôi nghe lời vợ nói mà bực. Chẳng lẽ trẻ con ở quê đều chết hết vì cuộc sống mất vệ sinh, vì quê lắm chó mèo sao? Ông bà nội xuống thăm cháu, cô ấy có vui vẻ chào đón bố mẹ chồng không hay lại đá thúng đụng nia như trước đây? Quả thực tôi không thể chịu được cái tính coi thường nhà quê thái quá của cô ấy. Biết nhà quê bẩn, nghèo thế sao cô ấy còn lấy tôi? Chẳng lẽ chỉ vì chuyện này mà vợ chồng ngày nào cũng cãi nhau thì không đáng. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên làm thế nào để thay đổi cách suy nghĩ của cô ấy với nhà chồng. Tôi xin cảm ơn mọi người.
Theo VNE
Tôi sẽ chỉ lấy chồng giàu
Tôi vốn là cô gái thông minh, có gương mặt đẹp, thân hình chuẩn. Tuy nhiên tôi vừa bước qua ngưỡng tuổi 30 và vẫn chưa lấy chồng.
Không phải vì tôi ế, mà vì tôi chưa chọn được cho mình tấm chồng ưng ý.
Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu và lấy anh chàng nghèo cả. Theo tôi phụ nữ là phái yếu, phải để cho người đàn ông của mình bao bọc nâng niu vì thế phụ nữ chỉ đi làm cho vui, việc kiếm tiền là phải để đàn ông lo. Đàn ông không giàu, không thể lo cho vợ con cuộc sống sung túc thì quá kém cỏi, chẳng đáng mặt đàn ông. Lấy đàn ông nghèo để rồi cùng anh ta ngày ngày cực khổ ki cóp từng đồng thì thà tôi ở vậy cho sướng thân. Nhiều người sẽ "ném đá" tôi là thực dụng hay sống dựa dẫm vào đàn ông nhưng họ nói vậy để gỡ gạc chút danh dự cho mình hoặc ông chồng nghèo của mình thôi, chứ là phụ nữ ai chả ham cuộc sống vinh hoa phú quý.
Tôi rất thích một cô "hoa hậu ao làng" đã từng tuyên bố sẽ không yêu trai nghèo vì nếu thế có "cạp đất mà ăn à". Nhiều người đã "ném đá" cô ấy thậm tệ, thế nhưng tôi thấy đó là suy nghĩ của rất nhiều chị em phụ nữ thời nay, có điều chỉ cô ấy mới dám nói thực suy nghĩ của mình ra mà thôi. Người phụ nữ khôn ngoan là phải biết chọn cho mình một tấm chồng ra hồn để có thể cung phụng cô ấy cả đời như một bà hoàng. Chỉ những người phụ nữ kém cỏi mới chọn cho mình một ông chồng kém cỏi tương xứng, ông cha ta có câu "nồi nào úp vung ấy" quả là không sai.
Tôi có quan niệm về hôn nhân rất thoáng. Hôn nhân nếu có tình yêu thì tốt, còn không cũng chẳng cần, cái cần thiết là trách nhiệm của người đàn ông mình lấy. Anh ta có trách nhiệm chu cấp cuộc sống sung sướng cho mình là được. Tôi chỉ cần một người chồng hàng tháng có thể mang tiền về cho tôi đi spa, đi du lịch, mua vài món đồ trang sức mà không cần đắn đo suy nghĩ, hay thi thoảng đổi con xế hộp cho hợp thời trang,.... Còn tình yêu và sự chung thủy ư, với tôi nó quá xa xỉ và là điều không tưởng. Nếu anh ta chán cơm thèm phở thì cứ để cho anh ta ra ngoài tìm vui, tôi càng nhẹ thân. Khi đó tôi xinh, tôi giàu, anh ta &'ăn nem' thì tôi cũng chẳng ngại đi &'ăn chả'. Vợ chồng bình đẳng, thấy thích thì sống tiếp với nhau, anh cứ có niềm vui bên ngoài của anh, chỉ cần đảm bảo cuộc sống sung sướng cho tôi là đủ. Còn chẳng thích thì giải tán, tôi cũng sẽ có một khoản kếch sù khi phân chia tài sản. Đấy là tôi xác định cuộc sống sau này sẽ như thế.
Tôi có quan niệm về hôn nhân rất thoáng. Hôn nhân nếu có tình yêu thì tốt, còn không cũng chẳng cần, cái cần thiết là trách nhiệm của người đàn ông mình lấy. (ảnh minh họa)
Còn mọi người đừng tưởng anh chàng nghèo thì sẽ chung thủy với vợ con, thế thì mọi người chỉ biết một mà không biết mười. Này nhé, tôi chơi khá thân với một cô bạn gái. Cô này cũng rất xinh, nhiều chàng theo đuổi. Nhưng cô ấy lại chọn một anh chàng nghèo làm chồng. Cô ấy nói rằng vợ chồng phải có tình yêu, phải hòa thuận nhau mới làm được việc lớn. Tất nhiên suy nghĩ của cô ấy là vậy, tôi không có quyền gì nói cô ấy sai lầm và ngăn cản cô ấy lấy anh nghèo cả. Mới đầu cuộc sống vợ chồng của họ cũng khá hạnh phúc, đi đâu chàng nàng cũng dính nhau như sam. Thế rồi cô ấy sinh con, đứa nhỏ hay ốm vặt, cứ năm bữa nửa tháng lại vào viện. Lúc ấy tôi có đến thăm mẹ con cô ấy, hỏi anh chồng đâu thì cô ấy nói mải mê đi kiếm tiền.
Đồng lương nhân viên quèn của anh ta chỉ đủ cho cuộc sống vợ chồng son không lo nghĩ, đến khi có con cái vào thì chỉ là muối bỏ bể. Anh ta đi đâu làm gì ngày đêm mà cô bạn tôi cũng không biết. Chỉ biết bạn tôi chăm sóc con, lo toan nhà cửa, còn anh chồng đi từ sáng đến đêm mới về. Về nhà là trèo lên giường ngáy, chả quan tâm gì đến vợ con, hàng tháng đưa cho vợ cọc tiền là hết nghĩa vụ. Từ ngày anh ta làm thêm, tiền kiếm về cũng nhiều hơn, đủ trang trải cuộc sống. Nhưng cũng từ ngày đó, cô bạn tôi choáng váng như đang từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Hỡi ôi còn đâu anh chồng cưng chiều si mê vợ nữa.
Giờ cô bạn tôi sống với chồng như sống với người dưng. Đôi khi cô ấy lại nghe phong phanh anh chồng cặp với bà giám đốc đã quá lứa lỡ thì để được lên chức, hoặc đang si mê một cô ả thỏ non nào đó. Cô bạn tôi mới sinh con xong, lại suy nghĩ nhiều nên cơ thể bị suy nhược trầm trọng. Vậy đấy, cuộc hôn nhân lý tưởng dựa trên tình yêu của cô ấy giờ chỉ như bong bóng xà phòng mà thôi. Gặp tôi lần nào cô ấy cũng khuyên đừng dại dội dẫm lên vết xe đổ của cô ấy mà phí cuộc đời. Đúng là vật chất quyết định hạnh phúc của con người. Tình yêu khi gặp phải cám dỗ của đồng tiền thì cũng thành tình tan hết thôi. Vì vậy một lần nữa tôi khuyên chân thành các chị em, chọn chồng hãy nhìn vào ví các anh chứ đừng nhìn vào trái tim của họ. Trên đời này tiền là chúng ta nhìn thấy được chứ trái tim đàn ông chứa những gì làm sao ta nhìn thấu đây.
Theo VNE
"Chồng em áo rách em thương" ... Chồng người áo gấm xông hương mặc người. Em đã từng so sánh bản thân mình với bạn bè, với những đứa cùng trang lứa. Thật sự đôi chút em có tủi thân vì cuộc sống giàu sang của họ, nhưng rồi em lại nghĩ, nếu trên đời này ai cũng giàu có hết thì ai nghèo. Nếu trên đời này ai...