Vợ chấp nhận để tôi sống thử với tình nhân
Em nói: “Em sẽ rời xa anh một năm, anh và cô ấy cứ thử sống với nhau, nếu sống tốt thì em rút lui, con vẫn còn phải đi học nên sẽ ở với anh”. Sự rút lui của em khiến tôi kinh ngạc…
ảnh minh họa
Cuối cùng, khi đối diện với sự đổ vỡ hôn nhân, em lựa chọn rút lui. Buổi tối hôm đó, bầu trời u ám, không trăng, tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt em đau khổ và bi thương đến mức độ nào.
Sau hơn một năm, tôi nhớ lại hình dáng em khi rời đi, trong lòng không khỏi xót xa. Một người phụ nữ, phải yêu đến mức độ nào mới có thể hy sinh một cuộc hôn nhân đã được 10 năm rồi.
Tôi và người tình công khai ở với nhau.
Vào cái ngày em phát hiện ra tôi ngoại tình, trời trong xanh, không có chút gợn mây. Em giống như một con sư tử cái sổng chuồng, em theo dõi tôi, tra soát điện thoại của tôi, chỉ cần ngữ khí của tôi có chút khác lạ, em lập tức khóc lóc rồi làm ầm ĩ lên. Tôi đã từng nghĩ phải rời xa người phụ nữ này. Người phụ nữ cả ngày ở nhà chả có việc gì làm. Từ ngày em mang thai, em nghỉ việc ở nhà chăm chồng và con, cứ thế bảy năm liền, em không đi làm lại nữa.
Video đang HOT
Áp lực kinh tế đè nặng trên vai tôi. Em không thể hiểu nổi, một người đàn ông ở bên ngoài, thật không dễ dàng chút nào. Về đến nhà, con quấy khóc đòi đi công viên chơi, rồi cứ ba đến năm ngày lại nghe vợ ca thán, chỗ này phải tiêu đến tiền, chỗ kia phải tiêu đến tiền.
Tôi đã chán ngấy cuộc sống như vậy, tôi nghiến răng liều mình vươn lên. Cuối cùng, trời không phụ công người, tôi đã thành công. Đồng thời, tôi cũng mạnh dạn ngoại tình. Gia đình, lúc này đối với tôi mà nói, nó như một cái khóa, như một cái lồng và cũng là nơi khiến tôi cảm thấy ngột ngạt và bí bách.
Cuối cùng, khi đối diện với sự đổ vỡ hôn nhân, em lựa chọn rút lui. Buổi tối hôm đó, bầu trời u ám, không trăng, tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt em đau khổ và bi thương đến mức độ nào. Em nói: “Em sẽ rời xa anh một năm, anh và cô ấy cứ thử sống với nhau, nếu sống tốt, sau này hai người sẽ tiếp tục sống với nhau. Con vẫn còn phải đi học nên sẽ ở với anh”. Sự rút lui của em khiến tôi kinh ngạc, đồng thời cũng khiến tôi thở dài nhẹ nhõm.
Tôi và người tình công khai ở với nhau. Ngày cô ấy dọn về sống với tôi, con trai trốn ở trong phòng. Cô ấy đi vào phòng, xoa đầu con trai và an ủi rằng từ nay về sau cô ấy nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt. Vừa nói, cô ấy vừa đưa cho con trai đồ chơi, là một chiếc xe ô tô điều khiển từ xa, chính là món đồ chơi hàng ngày con trai rất thích. Nhưng điều khiến cô ấy thất vọng là con trai không những không đón nhận tấm lòng của cô ấy mà còn tỏ ra rất tức giận vứt bỏ đồ chơi đi.
Tôi tức đến mức không kìm chế được đã quát mắng con, thằng bé lập tức khóc toáng lên. Cô ấy ngại ngùng nhìn tôi cười và nhẹ nhàng nói con trai vẫn chỉ là một đứa trẻ, vẫn chưa hiểu chuyện, không nên trách mắng con. Sự nhẫn nhịn hôm đó của cô ấy đã khiến tôi ngộ nhận cô ấy là một người phụ nữ khoan dung, nhân hậu.
Không ngờ rằng, có một hôm tôi đột xuất về nhà, từ ngoài cửa đã nghe thấy cô ấy đang quát tháo con trai tôi. Con trai vừa khóc vừa đòi đi tìm bố. Cô ấy vẫn không ngừng mắng mỏ, còn nói những câu rất khó nghe: “Mày tưởng bố mày vẫn yêu mày hả, mày là đồ tạp chủng. Mẹ mày cũng không cần mày nữa, mày còn bám vào bố mày để làm gì?”. Đúng vào lúc tôi đẩy cửa bước vào, cô ấy đang véo vào tay con trai tôi. Nhìn thấy cảnh tượng đó, tim tôi bỗng nhói đau, tôi vội vàng ôm con trai vào lòng.
Đây là bộ mặt thật của cô ấy sao? Sao cô ấy bỗng nhiên trở lên đáng sợ như vậy. Tôi bỗng nhiên nhớ lại gia đình yên bình và đầm ấm trước đây. Tối hôm đó, tôi và cô ấy cãi nhau. Cô ấy lộ rõ nguyên bản chất thật của mình, vừa khóc vừa đánh đấm vào người tôi: “Nó không phải con trai tôi, dựa vào cái gì tôi phải nuôi nó. Tôi hầu hạ anh, lại phải hầu hạ nó, vậy tôi là cái gì trong nhà anh. Cuộc sống như thế nào tôi chịu đủ rồi”.
Ngày tháng ngọt ngào thật ngắn ngủi. Tôi và cô ấy sống thử chưa đến nửa năm đã mẫu thuẫn đến mức chia tay. Sau khi cô ấy đi, tôi đành phải một mình chăm con. Khi một mình đối diện với sự trống rỗng, tôi cảm thấy cuộc sống thật lạ lẫm.
Vừa phải chăm con, vừa phải lo công việc đã khiến tôi cảm thấy kiệt sức. Cuối cùng, tôi không thể không thừa nhận, em ở nhà mệt như thế nào. Nhà cửa em dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, chăm con sạch sẽ khỏe mạnh, lo cho cuộc sống của tôi hết sức chu đáo. Ngôi nhà này, hóa ra tràn ngập hình bóng của em. Tôi đau khổ, tôi tự trách mình không phải là người chồng tốt, càng không phải là người cha tốt.
Chưa được một năm từ ngày em ra đi, tôi chủ động liên lạc với em. Tôi cầu xin em tha thứ và quay về nhà. Ngày em về, tôi ôm chặt em vào lòng. Về chuyện trước kia, cả hai chúng tôi không ai nhắc đến dù chỉ nửa chữ. Giờ phút đó, tôi cảm ơn lòng vị tha và độ lượng của em. Cảm ơn tình yêu của em dành cho tôi. Cuộc sống hạnh phúc giờ mới thực sự bắt đầu.
Theo Kienthuc
Ngày mai em đi!
Anh phải đối diện với một sự thật buồn... Ngày mai em đi!
Ngày mai em đi! Anh không thể giấu nổi cảm xúc của lòng mình, ánh nắng hoàng hôn yếu ớt của buổi chiều tà không đủ để níu kéo một ngày tươi đẹp trôi qua, màn đêm buông xuống mang theo cái cảm giác lạnh giá của nỗi cô đơn, của nỗi nhớ da diết về em. Vậy là chỉ còn một đêm nay nữa thôi, ngày mai em mãi xa anh rồi. Vẫn đôi mắt nai nhung huyền ấy, vẫn làn tóc mây chiều thướt tha và màu áo trắng thiên thần. Tất cả sẽ làm anh nhớ em day dứt, khôn nguôi.
Ngày mai em đi! Con đường thông xanh rợp bóng em đi ngày nào bổng trở nên buồn hiu hắt, cảnh vật bỗng trở nên tĩnh lặng, mình anh dạo bước trên con đường màu xanh ấy, tìm về những ngày nắng, hai đứa tay trong tay bước trên con đường mùa thu vàng lá. Tiếng em cười trong trẻo, đời bỗng trở nên đẹp lắm, bình yên lắm.
Ngày mai em đi! Đường phố chiếu nay mưa bay lất phất, cảnh vật buồn, lòng anh cũng buồn vô tận, con đường chiều vắng bóng người qua lại, chỉ còn mình anh lang thang trên con dốc nhớ dài lê thê, tìm về những ngày mùa hè, hai đứa tay trong tay bước dưới mưa. Anh che ô cho em, chiếc ô nhỏ xinh, hai đứa nép sát vào nhau, cảm giác thật nồng ấm biết bao nhiêu.
Mình anh rảo bước tìm về con đường thân quen mà ngày xưa buổi chiều nào hai đứa cũng về sau khi tan trường (Ảnh minh họa)
Ngày mai em đi! Một mình anh rong ruổi trên cánh đồng lúa xanh rì, nhớ về những buổi chiều đẹp trời hai đứa tung tăng thả diều, nói cười vui vẻ cho tới khi tắt nắng. Có con suối mát trong mà ngày trước em thường ra rửa mặt, rồi soi mình bên bờ suối và hỏi anh "Em có đẹp không?"
Ngày mai em đi! Mình anh rảo bước tìm về con đường thân quen mà ngày xưa buổi chiều nào hai đứa cũng về sau khi tan trường, cùng nhau bước dưới bóng bằng lăng mát rượi, nhìn em yêu kiều, tóc xoã ngang vai mà lòng anh yêu lắm. Chỉ mong con đường cứ dài mãi, dài mãi để tận hưởng mãi cảm giác tuyệt vời này.
Ngày mai em đi xa rồi chỉ còn đêm nay ngồi bên nhau dưới ánh trăng rằm sáng vằng vặc, ngắm nhìn mặt hồ tĩnh lặng soi bóng trăng lung linh, cảnh vật thật nên thơ mà lòng anh buồn lắm. Choàng đôi tay qua bờ vai mềm ôm em thật lâu, thật chặt. Xin thời gian hãy ngừng lại, đêm nay hãy dài vô tận để được bên em thật lâu, để mãi mãi không phải rời xa em. Nhưng anh phải đối diện với một sự thật buồn... Ngày mai em đi!
Theo VNE
Hà Nội, em yêu anh Lá sấu vẫn rơi, hoa sữa vẫn thơm, và em vẫn yêu anh... cả khi em biết những sự thật. Có những thứ biết là nên buông tay, nhưng trong lòng không thể. Em đã nghĩ về anh nhiều hơn, cả khi ta chia xa. Thế mới biết khoảng cách chẳng là gì, để mà ảnh hưởng đến tình yêu. Tình cảm em...