Vợ chẳng buồn ghen, chồng “hồn nhiên”… ngoại tình
Chị và anh bước vào năm thứ 5 của cuộc hôn nhân. Họ đã trải qua không ít sóng gió trong suốt giai đoạn hôn nhân cách mạng này. Và thời gian đã đẩy khoảng cách vô hình giữa họ ngày càng lớn.
ảnh minh họa
Chị trở về nhà sau một ngày cuối năm rệu rã vì xử lý quá nhiều việc tồn đọng. Chị mang theo cả cơn mưa và những đợt gió mùa lạnh lẽo vào căn hộ nhỏ. Lâu lắm rồi, căn hộ của chị không chút hơi ấm vì khoảng cách của những chủ nhân ngày càng xa. Chị cũng chẳng hiểu nổi điều gì đang xảy ra trong gia đình mình nữa.
Anh cũng trở về nhà sau một ngày làm việc quá tải cuối năm. Vợ anh vẫn xuất hiện trong hình ảnh quen thuộc bên cái bếp đang chuẩn bị bữa tối. Nhưng chẳng hiểu sao anh chẳng cảm nhận được chút ấm cúng quen thuộc nào. Anh trút bỏ bộ quần áo đi làm ra và lại tiếp tục “cắm” mặt vào cái máy tính làm một số việc. Đó là hình ảnh sinh hoạt rất bình thường ở nhà anh. Khi nào vợ nấu cơm xong sẽ gọi anh ra ăn.
Bữa tối của anh thường diễn ra nhanh chóng trong vòng 15 phút còn vợ và con anh thì tiếp tục “chiến đấu” với bát cơm của cô con gái khoảng gần một tiếng đồng hồ nữa. Có lẽ một tháng rồi, họ không có một cuộc nói chuyện nào gọi là có chút chất lượng ngoài ba câu liên quan tới con.
Buổi sáng hôm sau, anh mặc một cái áo len mới do cô đồng nghiệp mua tặng mà vợ anh cũng chỉ hỏi cho phái phép: Anh có áo mới à?
Anh những tưởng cô sẽ hỏi vặn vẹo anh hơn rằng: Cái áo này từ đâu ra? Ai tặng? Đó là phản ứng thông thường của các bà vợ khi thấy chồng mặc đồ lạ. Từ trước tới giờ, cô thừa biết anh chẳng bao giờ vào cửa hàng quần áo để mua sắm. Với anh chuyện đàn ông tự vào shop mua quần áo thật nhảm nhí.
Video đang HOT
Thế rồi tủ quần áo của anh xuất hiện cả những chiếc quần sịp lạ mà vợ cũng không hỏi han. Anh cũng không hiểu nổi sao vợ anh lại thờ ơ tới vậy?
Từ những món đồ lạ của cô đồng nghiệp, mọi thứ bắt đầu tiến xa hơn. Anh và cô đồng nghiệp trở nên thân mật. Anh thấy cô quan tâm tới mình hơn cả vợ. Đói thì cô mua bánh cho anh ăn giữa buổi dù anh chưa kịp thốt lên câu nào. Khát thì bỗng dưng có cốc cà phê thơm lừng cô đồng nghiệp mang tới… Rồi chuyện gì tới cũng phải tới, anh và cô đồng nghiệp thành một cặp.
Chị biết chuyện mà chẳng có cảm giác ghen. Cái bản năng của người vợ bình thường trong chị biến mất. Chị không tức giận, không thấy bị phản bội, không muốn nói chuyện một cách nghiêm túc với chồng. Chị chỉ thấy dường như mình đã mất cái gì đó quá lớn mà không dễ gì lấy lại được.
Khoảng cách giữa chị và anh ngày càng xa. Anh thì nghĩ chị chẳng quan tâm, chẳng biết gì nên “ hồn nhiên” ngoại tình. Chị thừa biết nhưng lại chẳng thiết tha gì cả nên mãi chẳng định “châm ngòi” một cuộc đối thoại có chất lượng. Những ngày cuối năm càng thêm rệu rã, lạnh lẽo trong căn nhà của họ.
Theo VNE
Chết đứng với lời đề nghị 'bá đạo' của chồng tôi
Nghe xong lời đề nghị hồn nhiên của chồng mà tôi không khỏi ngỡ ngàng. Đời nào tôi lại để anh đi cùng cô gái trẻ đẹp như thế đến nơi phong cảnh hữu tình.
Nghe xong lời đề nghị hồn nhiên của chồng mà tôi không khỏi ngỡ ngàng. (Ảnh minh họa)
Chắc chẳng ai có ông chồng "đặc biệt" như tôi đâu nhỉ? Chỉ còn một hai ngày nữa là tới ngày 20/11, vẫn biết là nên tri ân các thầy các cô nhưng cái kiểu tri ân cô giáo của con gái như ông chồng tôi thì thật quá "bá đạo".
Là người vui tính, dễ gần, cởi mở, chồng tôi được lòng rất nhiều người, từ họ hàng 2 bên cho tới bạn bè đồng nghiệp. Xét về tính cách thì khá ổn, sống có trách nhiệm, thương vợ, thương con. Với ngần ấy điểm cộng cũng đủ để tôi gắn bó, yêu thương và sinh cho anh một cô công chúa bé bỏng trong 8 năm qua.
Ngày đưa con đi khai giảng lớp 1, cũng là ngày tôi tình cờ nhận ra cô em gái đứa bạn lại chính là cô giáo chủ nhiệm của con mình. Vậy là tôi yên tâm hơn rất nhiều vì dù sao cũng là người quen. Huống chi, ngày tôi học đại học, tôi và 2 chị em cô giáo cũng chơi với nhau rất thân. Chuyện con cái học hành khi mới bắt đầu chắc chắn ai cũng quan tâm lo lắng nhưng cái kiểu quan tâm của chồng tôi thì đúng là chỉ có một.
Con gái đi học trùng với giờ bố đi làm nên bố nhận trách nhiệm đưa đón con đến trường. Từ ngày giao cho bố nhiệm vụ cao cả ấy, bố rất hăng hái, ngày nào cũng chăm chỉ đón con rồi hỏi han tình hình học tập của con với cô giáo. Cứ tưởng bố yêu chiều, thích được đưa con đi học mà hóa ra không phải vậy.
Ngày đưa con đi khai giảng lớp 1, cũng là ngày tôi tình cờ nhận ra cô em gái đứa bạn lại chính là cô giáo chủ nhiệm của con mình. (Ảnh minh họa)
Ngay từ những buổi đầu, bố đã khen nức nở cô giáo con vừa trẻ vừa xinh, ăn nói nhẹ nhàng, giọng ngọt như nước mía. Đã vậy lại còn đem so sánh với vợ: "Chẳng như mẹ mày, quàng quạc như quạ cái suốt ngày...". Nghe vậy biết chồng chỉ là nói đùa nhưng tôi vẫn không khỏi ấm ức. Đi so sánh người hơn 30 tuổi với cô giáo trẻ 24 - 25 tuổi thì bảo sao chẳng khác nhau, huống chi cô giáo chưa chồng con.
Cứ như vậy, tôi cũng quen dần với mấy câu cửa miệng chồng khen cô giáo của con và cũng không để ý nhiều nữa. Thậm chí tôi thấy như vậy cũng hay, anh càng quan tâm tới con hơn. Vậy mà lời đề nghị "bá đạo" ngày hôm qua của chồng khiến tôi chết đứng.
Sắp tới ngày 20/11 mà nghĩ mãi không biết tặng quà gì cho cô giáo. Con bé rất quý cô và cô cũng nhiệt tình với cháu. Lại là chỗ quen biết nên cũng muốn quà cáp đặc biệt một chút. Vợ chồng bàn nhau và nghĩ ra kế hoạch mời cô giáo đi resort du lịch một ngày.
Làm một chuyến như vậy vừa để cho con đi chơi, vừa để tỏ lòng cám ơn cô đã quan tâm con gái trong thời gian qua. Nghĩ là làm, tối hôm đó tôi gọi điện cho cô, nói khéo mời cô đi dã ngoại với cả nhà theo kiểu người quen, chứ không phải cô giáo với phụ huynh. Tôi còn bảo nếu em ngại thì để tôi mời cả vợ chồng đứa bạn tôi (tức là chị gái cô giáo) đi cùng. Em ấy liền bảo để em sắp xếp thời gian và công việc, rồi sẽ gọi lại báo cho tôi biết.
Sau đó tôi gọi điện mời vợ chồng đứa bạn, cả hai liền đồng ý và hẹn sáng 20/11 có mặt. Hí hửng chưa được bao lâu thì sáng nay đi làm, tôi nhận lịch đi công tác đột xuất ở Huế đến hết tuần.
Đang chưa biết sắp xếp thế nào thì anh chồng quý hóa của tôi đưa ra ý kiến: "Thế mẹ mày cứ đi công tác đi, để anh với con đưa cô đi cũng được". Tôi ồ lên vì ngạc nhiên và không đồng ý nhưng chồng cứ cố thuyết phục bằng được. Anh nói đầy lý lẽ: "Chẳng qua là đã mời rồi thì không nên để người ta hụt hẫng thôi! Ai lại khất thì còn ra cái gì nữa? Với cả đi cùng còn có bạn bè vợ, vợ sợ cái gì?".
Nghe xong lời đề nghị hồn nhiên của chồng mà tôi không khỏi ngỡ ngàng. Đời nào tôi lại để anh đi cùng cô gái trẻ đẹp như thế đến nơi phong cảnh hữu tình. Với cả nếu như vậy, bạn tôi nhìn vào thì ra thế nào?
Tôi nhất quyết không chịu, chồng thì trách tôi suy nghĩ vớ vẩn và thiếu lịch sự. Hẹn rồi chẳng lẽ lại hủy, như vậy sau này nhìn mặt cô giáo của con và bạn thân thế nào được chứ. Tôi cũng chẳng biết giải quyết thế nào. Song nghe ý của chồng cứ cảm thấy không thỏa đáng. Tôi nên để anh đưa mọi người đi hay nhất quyết hủy hẹn đây. Mong mọi người tư vấn gấp vì chỉ còn 2 ngày nữa là tới ngày hẹn rồi.
Theo Afamily
Nếu ngày mai em biến mất, anh có tìm em không? Em không phải là một cô gái ưa mơ mộng, mọi thứ em nói đều rất rõ ràng. Em không mơ về một vùng đất chỉ có hai đứa mình, vậy nhưng, đã có những lúc em muốn buông xuôi tất cả. Nếu như ngày mai em biến mất, anh có bỏ lại tất cả để tìm kiếm em không? Em không phải...