Vợ cao tay
Ai cũng bảo số anh sướng, lấy được cô vợ tháo vát, đảm đang. Bạn anh đến chơi, chị lúc nào cũng tươi cười đon đả: “Các anh cứ vui vẻ, em xuống bếp làm vài món”.
Thế rồi quay trước quay sau một lát đã thấy chị lễ mễ bưng lên mấy dĩa nhắm bốc khói, ngon chẳng kém gì nhà hàng. Ấy vậy mà sao anh vẫn cứ thở dài khi được khen. Hỏi thì anh chẳng nói. Bởi anh biết có nói ra chắc cũng không ai hiểu.
Vợ anh chắc hẳn có họ hàng gì đó với ông Tào Tháo ở bên Trung Quốc. Mà có lẽ đúng thật, đúng cả về sự “thông thái” lẫn sự đa nghi. Anh là giảng viên đại học, trí thức hẳn hoi, ra đường ai cũng nể trọng. Vậy mà về nhà anh chỉ là một ông chồng bù nhìn. Mọi việc gia đình một tay chị quyết tuốt. Kể ra thì đúng là chị thông minh, lanh lợi thật. Tiếng là giảng viên đại học nhưng đồng lương của anh chẳng được bao nhiêu. Kinh tế gia đình gần như một mình chị quán xuyến cả. Từ cái nhà ba tầng to vật vã cùng chiếc Mercedes láng o hàng ngày anh vẫn đánh đi dạy đều do một tay chị sắm.
Một mình chị vừa lo cái đại lý hoa tươi vừa lo việc nhà ấy vậy mà vẫn cứ chu tất hết. Anh chưa bao giờ phải đụng tay đụng chân vào việc gì. Làm chồng mà được một bà vợ như chị cũng sướng. Nhưng khổ một nỗi, tính chị cực kì đa nghi. Việc cửa hàng làm không xuể, vậy mà chị vẫn xoay trước xoay sau để lo luôn việc nhà. Có lần anh bàn với chị thuê người giúp việc nhà cho đỡ khổ, chị gạt phăng ngay: “Anh nghĩ sao mà em có thể để một con đàn bà long nhong trong nhà ngay trước mũi anh trong khi em ở ngoài đại lý. Đàn ông ai chả hám của lạ. Lửa gần rơm thế nào chẳng bén.Anh nghĩ em điên chắc”. Anh nghe mà cứng họng.
Tính chị đa nghi nên hay ghen bóng ghen gió. Chị bảo con gái thời nay ghê lắm. Nghe đâu có kẻ đã quyến rũ chồng người khác mà còn công khai tuyên chiến với vợ người ta. Đụng ai chứ đụng chị thể nào chị cũng cào mặt ra. Anh nghe mà ớn lạnh. Điện thoại anh chị kiểm tra liên tục, mà kiểm tra công khai chứ không phải lén lút gì hết. Email, Facebook của anh cũng không qua được mắt chị. Chỉ cần có tin nhắn nào đó hơi khác khác một chút là chị truy ra cho bằng được. Đàn ông thì thôi, phụ nữ, con gái thế nào chị cũng gọi điện “cảnh cáo”. Sinh viên muốn gặp thầy đều phải đến nhà. Sinh viên nữ thì anh phải báo trước cho chị biết, nếu không thể nào cũng có chuyện. Lần nọ có cô sinh viên đến sửa đồ án mà anh quên “báo cáo”. Rủi thay hôm đó chị lại về giữa chừng, bắt gặp hai thầy trò đang chúi mũi vào sửa bài. Thế là mọi chuyện um cả lên. Cô sinh viên được một phen hoảng hồn, còn anh thì suốt mấy hôm liền bị chị đay nghiến. Kể từ đó anh không dám quên nữa.
Video đang HOT
Trước khi cưới, cuối tuần anh thường cùng bạn đi lai rai vài ly. Cưới rồi, chị cấm tiệt. Chị bảo: “Hàng quán bây giờ mất vệ sinh lắm. Anh muốn nhậu, cứ rủ bạn về nhà, em sẽ lo”. Chị nói là làm thật. Bạn bè anh tới nhà bao giờ chị cũng xởi lởi, bia bọt, mồi mè chu đáo. Mọi người cứ việc thả ga. Bởi vậy nên ai cũng bảo anh sướng. Anh chỉ cười trừ. Vợ bắt anh phải nhậu ở nhà để luôn luôn ở trong tầm kiểm soát của cô ấy. Có lẽ phải ở trong chăn mới biết chăn có rận.
Anh là con trưởng, là cháu đích tôn của dòng họ. Việc họ hàng bên nội chị đều lo chu tất. Từ việc kị giỗ cho đến đóng tiền xây lăng mộ, xây nhà thờ, chị luôn “chi” trội hơn. Ba mẹ anh ốm, chị đánh xe thẳng về quê đưa ông bà lên phố chữa. Vậy nên họ hàng bên nội nể phục chị lắm. Kể ra mà nói, nhờ chị mà về quê anh cũng được mát mặt. Ai cũng khen anh tốt số. Anh cười mà trong lòng ngao ngán. Anh biết chỉ là kế sách của chị mà thôi. Trước đây anh cũng tự hào khi thấy chị xăng xái lo việc bên nội thật. Nhưng kể từ lần vô tình nghe được cuộc nói chuyện của vợ với chị bạn thì anh mất hết lòng tin: “Việc nhà chồng mình phải lo tươm tất, để chồng có trở mặt thì mình còn có chỗ mà kêu. Thể nào ổng cũng không yên với họ hàng”. Anh nghiệm lại quả đúng chị cao tay. Hèn gì có lần anh mới mở miệng than thở đã bị bố mẹ cảnh cáo. Kể từ đó anh không còn dám ho he.
Anh như một ông chồng được nuôi làm kiểng, được chăm chút, tỉa tót nên trông lúc nào cũng phong độ. Nhưng tất cả chỉ là lớp mã bên ngoài. Mỗi lần về nhà anh lại trằn trọc với câu hỏi: anh là gì trong cái gia đình này. Chị luôn tỏ ra đắc ý bởi sự cao tay của mình mà không hay biết những “giỏi giang” của chị làm anh càng lúc càng mệt mỏi. Nhiều lần góp ý chị đều để ngoài tai nên anh đành nhủ mình ráng chịu. Nhưng có lẽ ngay chính bản thân anh cũng không chắc mình sẽ chịu được tới lúc nào.
Theo VNE
Chị dâu siêng chơi nhác làm
Dù xuất thân trong gia đình nghèo khó nhưng chị dâu rất mạnh tay sắm sanh quần áo, giầy dép. Sau khi đọc xong bài viết "Bất lực với cô vợ nắng mưa thất thường", tôi như thấy hình ảnh gia đình mình trong đó.
Gia đình tôi vốn là người gốc Bắc di cư vào miền Nam làm ăn. Nhà tôi có 4 anh chị em, hai chị đầu thì lấy chồng, sinh sống ngoài Bắc, còn tôi và một anh kế trên theo bố mẹ vào Nam. Nhưng cách đây 5 năm, anh trai tôi bị bệnh viêm gan B nên sức khỏe suy giảm, phải nghỉ việc để ra Bắc điều trị bệnh. Khoảng thời gian này thì anh bắt đầu quen chị - là chị dâu của tôi bây giờ. Còn tôi sau khi học xong cấp ba, cũng quyết định về Hà Nội để tiếp tục học đại học nên bây giờ, chỉ có bố mẹ tôi ở trong đó.
Anh trai và chị dâu quen nhau được một thời gian thì bố mẹ tôi đề cập với gia đình chị dâu về chuyện cưới xin nhưng chị không chịu cưới "nếu không có nhà". Dù thời điểm đó, hoàn cảnh gia đình tôi rất khó khăn nhưng bố mẹ tôi vẫn cố gắng xoay sở để xây nhà cho anh trai. Hiện tại, anh chị đã cưới nhau và có một cô con gái ngoan, còn tôi cũng đang là sinh viên năm thứ ba và sống cùng nhà với anh chị.
Anh trai tôi vì sức khỏe yếu nên không đi làm ở cơ quan mà mở một cửa hàng bán dụng cụ máy móc, còn chị dâu thì làm nhân viên y tế của trường học. Công việc của chị chỉ làm mỗi buổi sáng nên lương rất thấp, không đủ chi tiêu. Còn cửa hàng anh trai cũng ít khách nên thu nhập cũng chỉ để trang trải chi phí sinh hoạt hàng ngày. Gia đình chị dâu tôi rất nghèo nhưng cách sống của chị thì không cần - kiệm như những người cùng hoàn cảnh.
Từ khi chị về làm dâu, ngoài công việc một buổi ở trường thì hầu như chị không làm bất cứ việc gì cả. Nhà cửa lúc nào cũng bừa bộn, luộm thuộm. Chị thích gì mua nấy, khi nào cũng sắm sanh quần áo, giầy dép mới dù kinh tế gia đình cũng không mấy dư dả.
Chị luôn miệng nói " Rất yêu thương anh em vì anh bệnh tật suốt" nhưng hành động của chị lại không như thế! Có những việc rất nhỏ nhặt như lau nhà, rửa bát, chị cũng phải kéo anh vào làm cùng. Thấy anh tất bật với việc cửa hàng, lại bị chị dâu "sai vặt", tôi thấy thương anh quá nên lại xắn tay vào làm thay anh. Nhưng dường như trong mắt chị dâu, chỉ có gia đình bên ngoại là người thân, mọi sự giúp đỡ của gia đình tôi cho vợ chồng anh chị, chị đều không quan tâm.
Nếu như chỉ có những lý do vụn vặt đó thì có lẽ gia đình chúng tôi cũng không phải nặng lòng vì anh chị như vậy! Bố mẹ, anh em nhà chị hễ gặp ai cũng bảo chị đi làm dâu rất khổ, mỗi lần chị muốn ngủ hay muốn nhờ người khác làm việc gì, chị đều phải lấy lý do nhức đầu, trúng gió. Và hầu như tuần nào chị cũng bị "trúng gió" hai ba lần, dù chẳng ai bắt ép chị làm việc gì. Không những thế, mỗi lần anh trai tôi có công việc đi đâu với bạn bè, chị đều kêu la " vợ mệt, con ốm mà anh còn đi được sao?". Lâu dần như thế, gia đình tôi cũng chẳng thể biết được lúc nào chị ốm thật, lúc nào chị ốm giả.
Cứ sống chung với vợ chồng anh chị, tôi cảm thấy rất ức chế, khó chịu (Ảnh minh họa)
Dù hai anh chị cưới nhau được 4 năm nhưng bố mẹ tôi vẫn thường xuyên gửi tiền ra cho hai vợ chồng. Có lẽ cũng chẳng phải lo nghĩ về chuyện tiền nong nên chị chẳng cần chăm lo gì cho gia đình và chi tiêu mọi thứ rất thoải mái. Thấy chị sắm sanh quá nhiều đồ không cần thiết, gia đình tôi có góp ý thì chị cau có khó chịu. Đến khi anh tôi góp ý nhẹ nhàng thì chị nổi đóa lên: "Em chỉ có thế thôi! Nếu cảm thấy không ở được thì ly dị cho sớm". Điệp khúc đó của chị cứ lặp đi lặp lại mãi khiến anh tôi cũng chán và dần xuôi theo...
Những lúc bức xúc trước thái độ của chị dâu với mọi người trong gia đình, tôi chẳng dám nói với mẹ vì mẹ rất hay lo lắng. Hơn nữa, mẹ cũng đã già, lại hay bệnh tật nên tôi chẳng không muốn mẹ phải suy nghĩ nhiều. Nhưng khi tôi chưa nói chuyện gì với mẹ thì chị dâu đã đi nói xấu với mọi người rằng: "Các cô nhà chồng em ở rất tệ với bà con, làng xóm". Cuối cùng, mẹ tôi phải bỏ cả công việc để về Bắc xem mấy chị em ăn ở với mọi người ra sao mà lại để điều tiếng xấu như vậy?
Nhưng khi được chứng kiến mọi việc, thấy chị dâu không lo vun vén cho gia đình mà còn giả tạo trước mặt mọi người nên mẹ cũng sớm nhận biết được chị dâu là người thế nào. Trong một lần, mẹ tôi phát hiện ra chị dâu nói dối anh trai tôi nên mẹ đã nhẹ nhàng chuyện trò với anh để góp ý với vợ. Chị đã không nhận ra lỗi lầm của mình mà còn làm ầm ĩ lên, cãi lại chồng vì tội " không tin tưởng vợ" và dọa "ra tòa giải quyết luôn cho nhanh chóng". Sau đó, chị lấy lý do "bà ngoại ốm" và bỏ về nhà ngoại suốt cả tuần liền.
Nếu như những gia đình khác gặp phải hoàn cảnh này thì chắc hẳn đã để cho anh chị ở riêng tự lo tài chính, để chị dâu biết chăm lo cho gia đình, biết quý trọng đồng tiền hơn. Nhưng bố mẹ tôi chỉ có mỗi anh là con trai, anh lại bệnh tật suốt nên không thể để anh sống tự lập như thế được. Anh tôi hàng tháng ngoài tiền sinh hoạt trong gia đình, chi phí thuốc thang đã mất 4 triệu. Nhiều lúc anh cũng muốn làm ngoài để kiếm thêm thu nhập nhưng vì sức khỏe anh quá yếu nên mỗi lần làm việc quá sức, anh lại đổ bệnh.
Thời gian gần đây, chẳng biết chị nói gì với anh mà anh tỏ ra rất khó chịu mỗi lần mẹ và em gái góp ý với anh về chị. Có lần, anh còn bênh vợ và lớn tiếng quát mẹ đã khiến mẹ khóc rất nhiều. Còn chị dâu thì còn đi buôn chuyện với xóm giềng rằng: "Đến cả con đẻ còn coi thường bố mẹ thì chuyện con dâu, con rể khinh thường bố mẹ là phải rồi".
Khi nghe được người ta kể lại những điều đó, tôi giận chị dâu thì ít, hận anh trai mình thì nhiều. Từ trước tới giờ, gia đình tôi rất yêu thương nhau, chẳng bao giờ để lại điều tiếng xấu trong thiên hạ. Đến tận bây giờ, khi bố mẹ đã gần 70 tuổi nhưng vẫn thường xuyên lo lắng, chu cấp tiền bạc cho anh chị... vậy mà anh chị lại nỡ bất hiếu như vậy sao?
Nhiều lúc tôi nghĩ, hay là mình ra ngoài ở trọ cho thoải mái để không phải chịu những cảnh ức chế như thế này? Nhưng rồi tôi lại nghĩ, nhà anh chị đang ở cũng là nhà của bố mẹ, nếu tôi ra ngoài sống thì chị dâu sẽ rất hả hê vì chị đã đạt được mục đích. Càng nghĩ đến gương mặt sung sướng của chị ta, tôi lại không muốn ra đi nữa.
Giờ tôi là người trong cuộc nhưng không đủ tỉnh táo để quyết định mình phải sống thế nào cho phải nữa? Tôi rất mong sẽ nhận được những lời tư vấn, lời khuyên chân thành của các bạn độc giả!
Tôi xin chân thành cảm ơn!
Theo PNO
Không lẽ cái số nó vậy Dẫu biết tính anh trăng hoa và tôi xem đó là số kiếp nhưng lần này thì không như vậy. Tôi không nhớ từ bao giờ mình hay khóc mỗi khi đêm về. Có lẽ từ cái ngày tôi biết anh lén lút qua lại với một người phụ nữ khác. Dẫu biết tính anh trăng hoa và tôi xem đó là số...