Vợ căng đáy, chồng… cay đắng
Đàn ông trên 40 cứ ăn nhậu bất kể, hút thuốc vô tư, tàn hại sức khỏe thì chỉ vài ba năm là “tự nói tự nghe”…
Chồng: Sao tự dưng anh thấy lo lo, vợ à!
Vợ: Chuyện gì vậy, anh yêu?
- Dạo này, đêm anh khó ngủ, sáng ra thấy người mỏi mệt, không còn sảng khoái. Ngay cả “nó” cũng không bừng bừng khí thế như hồi đó nữa.
Ảnh minh họa
* Bình thường mà anh. Hồi đó anh còn trẻ, bây giờ đã trên bốn chục rồi. Cơ thể cũng như máy móc, chạy hoài cũng phải mỏi, phải có chút đỉnh hao mòn chớ. Với lại, sáng nào cũng bừng bừng, ai mà chịu cho nổi.
- Phải bừng bừng mới “ bản lĩnh đàn ông”. Bừng bừng để mình thấy sung mãn, chứ có phải lúc nào cũng mang cái “bừng bừng” đó ra xài đâu.
Video đang HOT
* Nói chung là em thấy bình thường. Có tuổi rồi, nó vậy.
- Nói như em huề vốn quá. Bình thường sao được mà bình thường. Anh lo thiệt mà. Bạn anh, từ lúc 35 tuổi đến giờ, tức là hơn 5 năm rồi, “thằng nhỏ” xụi lơ, làm nó cứ lo bị vợ bỏ.
* Yên tâm đi. Em không bỏ anh đâu mà lo.
- Hì hì, bà xã thiệt là thông minh, anh tính nói gì đều đoán được hết. Nhưng đời mà, ai biết được. Năm năm nữa, lỡ anh cũng vậy, biết đâu lúc đó lại chẳng xảy ra chuyện này chuyện khác.
* Anh cũng hơi lạc quan ấy nhỉ! Nếu bây giờ, anh vẫn cứ ăn nhậu bất kể, hút thuốc vô tư, tàn hại sức khỏe thì chỉ sợ vài ba năm là “tự nói tự nghe” luôn chứ cần gì phải tới 5 năm.
- Là sao?
* “Trên bảo dưới không nghe” thì chả phải “tự nói tự nghe” là gì.
- Bà xã tui đúng là sắc sảo. Từ hôm nay, anh sẽ dậy sớm chạy bộ, bỏ thuốc lá, giảm nhậu.
* Nói được làm được nha! Ngoéo tay cái nè! Em nói thật, chỉ có lối sống tích cực, xa lìa thuốc lá, giảm bớt rượu bia, tăng cường rèn luyện thể dục thể thao thì cơ thể mới tráng kiện, thanh xuân mới kéo dài, người mới mạnh, “yêu” mới khỏe. Anh cũng nên khuyên bạn anh đi khám nam khoa đi, vì đến mức xụi lơ là trầm trọng lắm rồi. Cái gì cũng vậy, phòng vẫn đơn giản và hiệu quả hơn chống. Duy trì những thói quen tích cực, lành mạnh mới là biện pháp căn cơ, hữu hiệu. Đừng để sự bê tha làm cơ thể mau kiệt, thấy vợ căng đáy mà chồng cay đắng nằm im. Tới lúc đó là muộn rồi.
- Ui trời. Bà xã anh đúng là thứ gì cũng biết. Bởi vậy mới thấy mình tài.
* Gì nữa đây?
- Chứ không phải à? Tài, mới lấy được người trẻ đẹp, giỏi giang vậy nè.
Theo Báo Phụ Nữ
Nếu không biết dừng lại đúng lúc, những điều quý giá sẽ lần lượt rời xa anh!
Tối hôm qua hẳn anh đã có một lần đi nhậu nhớ đời. Sáng nay, em thấy anh nằm ngay trước nhà. Hai tai ôm quặp thùng rác. Dép chiếc mất chiếc còn. Áo quần thì xộc xệch, lấm lem...
Có một lần anh hỏi em tại sao cuốn lịch để trên bàn làm việc của em lại chi chít những gạch đỏ, em trả lời rằng: Đó là lịch nhậu của anh. Một tháng có 30 ngày thì có đến 10 ngày anh đi nhậu. Không phải "nhậu vui", mà là "nhậu cho đến chết". Biết bao lần anh trúng gió khi đang chạy xe, người đi đường phải đưa anh đi bệnh viện cấp cứu. Biết bao lần anh té xe, bất tỉnh một lúc lâu mới đứng dậy loạng quạng lái xe về nhà. Biết bao lần vợ chồng mình cãi nhau chỉ vì anh mê nhậu.
Anh từng bảo em: Đàn ông mê nhậu như phụ nữ mê sắm đồ. Nhưng sở thích sắm đồ không khiến sức khỏe lẫn tính mạng của em bị đe doạ, càng không khiến hình ảnh của em bị xấu đi. Còn sở thích của anh thì sao?
Anh cũng từng bảo em: Có những cuộc nhậu anh không hề muốn đi. Nhưng nếu không đi thì mất bạn. Nhưng bạn anh là ai? Những người đàn ông biết anh bị đau bao tử nhưng vẫn ép anh uống hết ly này đến chai nọ. Những người đàn ông hét vào mặt anh: "Cạn li. Không say không về!". Ô hay, say mà về để chết hả anh? Anh vượt cả gần 20km đường xa trong tình trạng say xỉn, có ông bạn nào lo lắng chở anh về, hoặc đi theo sau anh, hoặc chỉ cần gọi điện hỏi xem anh đã về nhà an toàn chưa hay không? Không! Nếu có chuyện gì xảy ra với anh, à, mà có rồi, rất nhiều lần rồi, bạn anh có bao giờ gọi điện hỏi thăm sức khoẻ của anh không? Cũng không! Bạn bè "tốt" như vậy, hà cớ gì anh còn sợ mất?
Lúc em mang bầu gần Tôm 9 tháng, em dặn anh đừng đi quá khuya, đừng nhậu quá say, để lỡ đêm hôm em trở dạ, anh còn đủ tỉnh táo để chạy xe đưa em đi bệnh viện. Nhưng anh không nghe. Lần sinh Tôm, là bác hàng xóm đưa em đi. Khi Tôm chào đời, bố nó vẫn còn nằm mê mệt ở nhà vì say rượu. Giây phút được nhìn thấy con lúc nó vừa mới chào đời mà bất cứ ông bố nào cũng trông đợi anh đã bỏ lỡ mất rồi. Anh có tiếc nuối không? Chắc là không đâu. Vì lúc đầy tháng con, anh còn ăn nhậu với bạn bè ở nhà mình cho tới 2 giờ sáng. Anh bảo rằng anh vui quá, em hãy cho anh nhậu thoải mái nốt hôm nay thôi. Tàn cuộc, bạn bè anh kéo về, anh nằm ngay giữa nhà và ngủ, xung quanh la liệt chén bát, thức ăn thừa. Không thể chịu được mùi hôi của rượu bia hòa cùng mùi mắm muối, em đã gượng dậy dọn dẹp. Lúc ấy, em đã ngh ĩ: "Rốt cuộc mình lấy chồng để làm gì?".
Khi Tôm được 5 tháng tuổi, anh hứng chí chở cả hai mẹ con đi chơi xa. Chuyến đi lẽ ra đã rất vui và ý nghĩa, nếu anh không "cả nể" nhận lời bạn bè ở lại nhậu tới tối. Anh uống đã ngà ngà say nhưng nhất quyết đòi chở mẹ con em về, mặc cho em và bạn bè ngăn cản. Em không hiểu anh muốn chứng tỏ điều gì, khi quãng đường gần 40km anh chạy xe loạng choạng, mấy lần xém đâm vào đầu xe tải. Phía sau anh, con khóc vì mệt và ồn, em lo phát khóc. Về tới nhà, anh tự hào: "Em thấy tay lái của anh có "lụa" không?". Em đã nghĩ anh còn quá trẻ để làm chồng, làm bố. Chỉ vì một vài cuộc vui, một vài chén rượu mà anh đã bỏ quên mẹ con em, bỏ quên cả sức khỏe và tính mạng mình.
Khi Tôm được 4 tuổi, anh vẫn mê nhậu, và con bắt đầu hỏi em những câu vô cùng khó trả lời: "Sao hôm nay bố về muộn vậy mẹ ơi? Bố lại đi nhậu nữa à? Thế bố có ngủ ngoài cửa nhà nữa không? Bố có ói không? Bố có đập đồ nữa không hả mẹ?". Anh có thể giúp em trả lời con được không? Hình ảnh của bố trong mắt con thế nào hoàn toàn là do anh quyết định. Em đâu thể can thiệp được gì!
Ngày mai là sinh nhật con. Lâu lắm rồi con không có một ngày trọn vẹn bên bố. Anh có thể hủy bữa tiệc vào ngày mai, có thể hủy mời bạn bè, có thể hủy những lần cụng ly chan chát để cùng em tổ chức một bữa tiệc giản dị cho con, theo đúng những gì con mong ước được không? Sinh nhật con, con chỉ cần ở bên cạnh bạn bè và bố mẹ.
Sau tất cả, em vẫn mong anh biết dừng lại đúng lúc. Để dù vui vẻ bên bạn bè, anh vẫn không đánh mất gia đình mình, đánh mất mình, đánh mất những khoảnh khắc được nhìn con lớn khôn mà chắc chắn sau này những khoảnh khắc đó sẽ không bao giờ quay trở lại. Trong mắt phụ nữ, bản lĩnh đàn ông không hề được đo bằng số lon hay số ly, mà được đo bằng lý trí và tình cảm. Đủ lý trí để còn tỉnh táo mà quay về nhà. Đủ tình cảm để hiểu rằng vợ mình chỉ có thể ngủ ngon khi thấy chồng về nhà còn lành lặn. Biết dừng lại đúng lúc, anh sẽ có tất cả. Không biết dừng lại đúng lúc, những điều quý giá nhất sẽ lần lượt rời xa anh.
Theo Afamily
Tình yêu diệu kỳ là thế, có những thấu cảm chẳng cần phải nói ra Em chẳng cần gì đâu. Chỉ cần mỗi tối khi trở về nhà, chúng ta bỏ hết muộn phiền ngoài cánh cửa. Em sẽ nấu bữa cơm thật ngon, còn anh vừa ăn vừa khen tấm tắc. Hạnh phúc đơn giản như thế thôi, tình yêu của em cũng vậy. Tình yêu giống một sợi dây vô hình gắn kết hai con người,...