Vợ cả của chồng khuyên tôi nên “bỏ” gã chồng bệnh hoạn đó đi
Hóa ra, người đàn ông đại gia tôi lấy đó là một gã bệnh hoạn, chính gã mới là người không sinh được con chứ không phải là chị. Nhưng suốt bao năm qua gã luôn tung tin là vợ mình “ không biết đẻ” để có thể thoải mái đi trêu hoa ghẹo nguyệt, thích ai là tán, thấy gái xinh là vơ vào.
Tôi sinh ra và lớn lên trên đất cảng, vì nhà nghèo lại đông anh chị em, và cũng là chị cả trong nhà nên tôi đành chấp nhận nghỉ học sớm lên thành phố kiếm tiền nuôi gia đình.
17 tuổi tôi một mình tay nải lên thành phố xin việc. Vì xuất thân từ quê nghèo quen làm việc nặng, vất vả thế nào tôi cũng chịu được nên vừa bước chân ra thành phố tôi nhanh chóng tìm được một công việc. Ở thành phố người đông nhưng việc cũng nhiều, chỉ cần chịu được khổ thì không lo thất nghiệp. Đã thế vốn được thừa hưởng gen cao lớn của bố mẹ nên dù mới 17 tuổi nhưng tôi đã ra dáng một thiếu nữ, vì thế mà xin việc cũng dễ hơn những đứa trẻ khác.
Ban đầu tôi xin làm phụ quán cơm, một thời gian sau quen đường sá, quen bạn bè nên tôi được giới thiệu vào một nhà hàng làm phục vụ, bưng bê. Làm ở nhà hàng lương cao hơn, ở đó có máy lạnh sướng hơn quán cơm nhiều. Sau khi làm ở nhà hàng được gần 1 năm tôi được một vị khách quen nhận vào khách sạn làm lễ tân. Nhờ vào chiều cao trên 1m7 cũng như may mắn có được gương mặt xinh xắn cùng làn da trắng ngần nên đi đâu tôi cũng được ưu ái, làm việc gì cũng thuận buồm xuôi gi
Nhưng suốt bao năm qua gã luôn tung tin là vợ mình “không biết đẻ” để có thể thoải mái đi trêu hoa ghẹo nguyệt, thích ai là tán, thấy gái xinh là vơ vào. (Ảnh minh họa).
Từ một cô bé quê mùa, ngơ ngác khi ra thành phố vậy mà chưa đầy 2 năm sau tôi đã biết ăn diện, làm đẹp, biết lên xuống ô tô của không ít đại gia… và cũng biết cách “moi tiền” của những gã giàu hám gái. Đã bao lần tôi tự dặn lòng mình “phải dừng lại” nhưng tất cả đều đã quá muộn. Những người nghèo khó, cần tiền như gia đình tôi thì chuyện dừng lại là không thể, nếu dừng lại chỉ với mức lương 5 triệu đồng/tháng làm sao tôi có thể nuôi được người cha già, người mẹ đau ốm, và cả 4 đứa em còn đi học. Tôi cay đắng chấp nhận để người ta gắn cho mình cái mác “bán thân nuôi miệng”.
Vừa tròn 18 tuổi tôi quyết định làm vợ lẽ của một đại gia. Nghe nói vợ anh ta không thể sinh con nên nếu tôi có thể sinh cho anh ta một cậu con trai thì cuộc sống về sau này của cả gia đình tôi sẽ không còn phải vát vả, khổ cực nữa. Chị vợ của anh ta là người hiền, tốt, chị ấy chấp nhận “ chung chồng” với tôi. Về sống cùng nhà với chị ấy tôi mới biết, người phụ nữ ấy mặc dù được sống trong nhung lụa, quyền quý nhưng chưa bao giờ hạnh phúc. Chị ấy tâm sự với tôi rất nhiều, chị ấy khóc trước mặt tôi. Hóa ra, người đàn ông đại gia tôi lấy đó là một gã bệnh hoạn, chính gã mới là người không sinh được con chứ không phải là chị. Nhưng suốt bao năm qua gã luôn tung tin là vợ mình “không biết đẻ” để có thể thoải mái đi trêu hoa ghẹo nguyệt, thích ai là tán, thấy gái xinh là vơ vào.
Video đang HOT
Người phụ nữ khốn khổ ấy nói “Rồi sau này em cũng như chị, có tiền nhưng phải chôn chân ở góc nhà này. Em đừng có mong nổi dậy, hắn có tiền, có quyền lại có cả máu liều nữa, gã bệnh hoạn như hắn có thể đánh đập, hành hạ em đến chết. Nghe chị, lúc này còn kịp, còn chưa có ràng buộc gì về pháp lý thì trốn đi, về quê làm việc, tìm lấy một người đàn ông tốt rồi cưới. Chị sẽ cho em ít tiền làm vốn, chứ đừng cố chấp sống như chị, khổ lắm em ơi…”.
Tôi không biết lời chị ấy có đáng tin không, hay vì chị ấy ích kỷ nên muốn “đuổi khéo” tôi đi. Nhưng nếu lời chị ấy nói là đúng thì tôi nên làm gì? Tôi không biết tôi nên làm gì lúc này?
Theo HƯƠNG UYÊN/Doisongphapluat
Mẹ chồng đe con dâu: "Mày đừng có hành nó cả đêm thế"
Dạo này mẹ chồng cứ nhìn thấy tôi là bà lại lườm, nguýt đủ kiểu. Tôi không biết tại sao bà lại cứ ác cảm với tôi như thế.
ảnh minh họa
Tôi may mắn được chồng yêu thương hết mực. Từ khi cưới về đến nay, việc gì anh ấy cũng chiều tôi. Tôi không biết làm cái gì, chồng tôi đều hướng dẫn tận tình. Nói chung là tôi thấy được an ủi nhiều lắm.
Ngược lại, mẹ chồng tôi thì cứ nhìn tôi với ánh mắt khó chịu. Tôi đi làm thì thôi chứ ở nhà kiểu gì bà cũng lôi chuyện ra để xỉa xói. Nào là tôi nấu ăn dở ẹc, phòng ngủ để bừa bộn, áo quần mua quá nhiều về chất cả tủ quá phí, v.v... Nói chung là tôi rất đau đầu khi phải đối mặt với mẹ chồng.
Được cái chồng tôi hiểu vợ lắm. Cứ mỗi lần thấy tôi ấm ức, anh lại đèo tôi đi dạo, vỗ về, an ủi tôi. Anh bảo do bố anh mất sớm, mẹ một mình nuôi anh khôn lớn nên dù sao, anh cũng không muốn làm mẹ phiền lòng, những chuyện mà tôi gặp phải cũng chỉ là những chuyện bình thường của mọi gia đình mà thôi nên anh muốn tôi đừng để tâm quá nhiều.
Tôi nghe lời chồng, không so đo với mẹ chồng nữa. Nhưng hôm rồi, trong khi nhà có giỗ, các cô, các bác đang ngồi tụ họp thì mẹ chồng tôi lại gọi tôi lại. Giọng bà lảnh lót:
- Phan nghe các bác nói gì không? Thằng Vinh dạo này ốm yếu quá đấy. Con xem xem thế nào chứ lấy chồng về rồi để nó ốm thế là không được.
Tôi chỉ biết "dạ" rồi quay lui. Tôi cũng chưa hiểu hàm ý của mẹ chồng lắm. Tôi vẫn chăm chồng như bình thường đấy thôi. Mà anh ấy đâu có gầy quá, chỉ sút khoảng kg là cùng.
Hôm Chủ nhật, khi tôi đang đứng rán chả cá, mẹ chồng tôi lại chắp tay đi sau lưng rồi đay nghiến:
- Mày đừng hành nó cả đêm thế. Con người ta nuôi ba mươi mấy năm trời khó nhọc chứ có phải tự nhiên lớn lên đâu.
Tôi nghe mà ngớ người. Thì ra điều mẹ tôi muốn ám chỉ là đây. Chả là tôi và chồng có thói quen trêu nhau khi nằm trên giường. Với cả, vì là vợ chồng son nên tần suất "yêu" của chúng tôi cũng khá dày. Phòng của vợ chồng tôi sát với phòng của mẹ chồng nên chắc bà nghe được chúng tôi cứ ồn ào với nhau cả đêm.
Tôi đem chuyện này nói với chồng. Anh bảo thế thì mình phải cẩn thận, nhỏ tiếng hơn mới được. Thế là từ hôm đó, vợ chồng tôi cứ như chuyển sang đánh du kích. Cứ mỗi lần "yêu", tôi phải bảo chồng lấy tay bịt miệng mình lại, tránh gây ra tiếng động.
Tưởng đã được yên, nào ngờ hôm đó, tôi hơi phấn khích, véo chồng một cái rõ đau. Do bị bất ngờ, chồng tôi la lên thất thanh. Mới nghe thấy thế, mẹ chồng tôi đã đạp cửa chạy vào, dáng vẻ bà vô cùng hốt hoảng:
- Ôi, cô làm gì thằng bé thế này? Có sao không con ơi?
Lúc đó cả tôi và chồng đều đang trong tư thế không mảnh vải che thân. Chúng tôi đều bị động trước tình huống này, chỉ biết vơ vội cái chăn quấn vào người. Cũng tại lúc đi ngủ, chồng tôi quên chốt cửa nên mới gặp tình huống dở khóc, dở cười như thế này.
Khỏi phải nói, ngày hôm sau mẹ chồng tôi khó chịu với tôi như thế nào. Bà bảo rằng, tôi là loại phụ nữ hư đốn, không biết thương chồng chút nào, đã dặn dò đến mức đấy rồi còn tham lam.
Tôi thấy mình khổ quá. Ngay cả chuyện sinh hoạt vợ chồng cũng không được tự do. Chồng tôi là con một, chuyện chuyển ra ngoài sống riêng gần như là điều không thể. Mà sống mãi như thế này thì tôi cũng không chịu nổi. Ai dè từ cái hôm đó xong, mẹ chồng tôi bắt chúng tôi không được khóa cửa trong khi ngủ, để thỉnh thoảng bà còn chạy sang kiểm tra.
Tôi ấm ức lắm. Cả tuần nay tôi dỗi, không cho chồng đụng vào người. Nếu tình trạng này cứ kéo dài, tôi e rằng đời sống riêng của vợ chồng tôi sẽ bị khủng hoảng. Tôi phải làm gì để đối phó với mẹ chồng tôi đây?
Theo blogtamsu
Nửa đêm tỉnh giấc, tôi sốc khi nhìn thấy chồng đang... Không biết giờ này mà chồng còn làm gì trước máy tính nữa, công việc của anh bận đến thế sao? Tôi lò dò ngồi dậy rồi ngó nghiêng, chồng tôi vẫn say sưa mà không biết vợ đang nhìn. Lúc ngó vào cái màn hình thì tôi sốc luôn, thì ra anh đang... "Chán chồng lắm, đàn ông gì mà chưa đến...