Vợ “buôn chuyện” nhà chồng
Phụ nữ vốn thích kể chuyện này, chuyện kia về chồng và nhà chồng… (Ảnh minh họa)
&’Nhà chồng tao chỉ bé bằng một góc bếp nhà tao thôi. Thức ăn tới bữa là phải đi sờ chuồng gà xem có quả trứng nào không.
Hết rau ngót lại tới canh rau đay, mùng tơi sẵn trong vườn. Ông bà già cả tháng chỉ hết vài trăm nghìn tiền gạo muối” – đang say sưa &’buôn’ với bạn về quê chồng, Hường không ngờ chồng đang tự ái phía sau.
Chồng Hường nổi giận: “ Bôi bác nhà chồng thế thì vui lắm sao?” rồi đùng đùng ra khỏi nhà. Hường “ớ” lên một tiếng rồi càu nhàu: “Nói đúng chứ đâu phải nói xấu”. Sau lần ấy, vợ chồng Hường “chiến tranh lạnh” với nhau. Hường bảo chỉ là kể chuyện tầm phào chứ không có ý nói xấu. Còn chồng cô khăng khăng, nghĩ cô chê bố mẹ chồng học ít, thuần nông.
“Chồng mình bảo có chết cũng không quên cảnh thấy mình kể chuyện quê chồng kham khổ mà điệu bộ lại rất thích thú” – Hường cho biết.
Cũng vì vô tư kể chuyện khốn khó quê chồng trước mặt chồng và bố mẹ đẻ mà Hòa (26 tuổi, Hà Nội) bị anh xã giận dỗi cả tháng. Hòa cho biết, cô hồ hởi nói cười với cả nhà chuyện: “ Hai ông bà ở quê chẳng bao giờ đánh răng. Chỉ dùng khăn mặt và nước muối cọ cọ vài cái là xong”, rồi đến chuyện: “Cái nhà tắm không có cửa lại bé bằng nắm tay. Loay hoay thay đồ không cẩn thận thì người ngoài nhìn thấy… mông. Nhà vệ sinh tông hống cạnh chuồng bò. Vừa &’đi’ vừa ngại vì mấy con bò cứ nhìn chằm chằm”… Cả nhà Hòa hưởng ứng khiến câu chuyện quê chồng thêm rôm rả. Nhưng cô không hề để ý đến chồng cả buổi chỉ ngồi im, mặt tím tái vì giận vợ.
Sau buổi ấy, Hòa bị chồng nói dỗi: “Cô thích sang trọng sao không cố kiếm chồng thành phố”. Ban đầu, Hòa không hiểu. Mãi sau cô mới biết là do anh tự ái khi thấy vợ kể về quê chồng đầy ý giễu cợt. “Mình không có ý mỉa mai gì cả. Bố mẹ chồng mình tốt bụng, thực sự mình rất quý mến hai cụ” - Hòa cho biết. Tuy nhiên, chồng Hòa không nghĩ thế.
Video đang HOT
Có khi chỉ do vợ “lỡ lời” nên chồng cũng lầm lỳ, chiến tranh lạnh… (Ảnh minh họa)
Còn Liên (Tây Hồ, Hà Nội) xích mích với chồng do anh muốn vợ về quê nội ở cữ. Chồng Liên muốn hai mẹ con về thẳng quê để ông bà nội chăm sóc. Ở quê không khí lại mát mẻ, trong lành. Nhưng Liên phản đối kịch liệt vì: “Quê nội nghèo xơ xác, muốn mua mấy viên thuốc cũng phải chạy xe hàng chục phút. Có cái bệnh viện ở thị trấn cách nhà khoảng 30km nhưng trông cũng tồi tàn. Nhỡ con ốm thì… chết”. Chồng Liên liền lập luận: “Bố mẹ sinh 3 anh em tôi khỏe mạnh. Có thấy ai chết đâu. Mà ngày xưa còn khổ hơn bây giờ nhiều”.
Để thuyết phục chồng, Liên nhờ đến bố mẹ đẻ và chị gái làm “đồng minh”. Thấy nhà vợ ra sức tìm lý lẽ rằng quê nội khổ thế này, khó khăn thế kia để dồn chuyện ở cữ sang bên ngoại, chồng Liên dỗi lại vợ. Hai vợ chồng đến giờ vẫn chưa làm lành dù ngày sinh đã cận kề.
Tránh làm chồng mất mặt
Phụ nữ vốn thích kể chuyện này, chuyện kia về chồng và nhà chồng. Dù đó là sự thật nhưng nếu đụng chạm đến thể diện thì chẳng anh nào thích thú. Những chuyện nghèo khổ ở quê chồng chẳng hạn, với người vợ, phần lớn kể chỉ nhằm mục đích chia sẻ, nói cho vui. Tuy nhiên những anh chồng nhạy cảm có thể suy diễn đang bị vợ bêu xấu nên nảy sinh tự ái.
Có khi chỉ do vợ “lỡ lời” nên chồng cũng lầm lỳ, chiến tranh lạnh… Do đó, cần cảnh giác vì không phải chuyện gì là sự thật ở quê chồng cũng mang ra “làm quà cho câu chuyện” được. Nhiều anh chồng xuất phát nghèo khó rất sợ bị mọi người coi thường hay thương hại. Họ càng không muốn bố mẹ mình ở quê trở thành chủ đề “xì xầm” của con dâu với người khác. Một khi người chồng dễ tự ái như thế thì người vợ cũng nên hiểu và thông cảm cho chồng. Không nên gây sứt mẻ, hiểu nhầm bởi những điều không đáng có.
Theo Me&be
Sau cơn mưa...
Tình yêu vốn vậy, khi càng cố giữ thì càng đi xa, càng níu kéo thì lại càng thêm mất mát...
Không phải bạn gặp người chồng bội bạc, bạn sẽ nói tiếng hận thù tất cả đàn ông, không lẽ chỉ một lần vấp ngã, đứng trước một người đang nắm tay, ôm bạn thật chặt mà ép mình không rung động hay sao?
Thời sinh viên lãng mạn lắm, mỗi khi mưa lất phất rơi, lại nắm tay nhau đi trên con đường nhỏ, tựa vào nhau, cái lạnh được che chở... Nhớ lắm, cảm động lắm, hai đứa sinh viên tìm cảm xúc, nhặt lá rụng, hoa rơi, xót xa... nhưng vẫn đầy ý nghĩa. Cái buồn như bao dung, thấy mình hạnh phúc hơn khi trải lòng tiếc thương cho một vật vô tri, vô giác...
Đi qua miền kí ức thật ngắn ngủi, biết khi nào trở lại với ngày xưa, nhớ về những khoảnh khắc, buồn vui, lẫn lộn... Cuộc sống giờ đầy rẫy những lo toan, nỗi nhọc nhằn, gánh vác. Khi nhỏ mong cho mình thật lớn để được mạnh mẽ, được quyết định, được làm chủ, được tự do làm những việc ba mẹ tôi vẫn có. Không phải xin phép, không phải giật mình khi sai và sợ hãi khi chả may phạm lỗi... Đã qua rồi cái khoảng thời gian bình lặng, chỉ có hai người yên ả nắm tay nhau... con đường nhỏ cũng không còn như thế! Đêm nay, mưa buồn sao khác cái mưa xưa.
Rồi hạnh phúc đã qua, thời nông nổi, trẻ người không biết giữ... kí ức trở nên buồn cũng khác hẳn ngày xưa?
Có khi nào nhìn mưa mà bạn khóc? Có thể không, nhưng tôi lại khóc... không vì mưa gắn với tuổi thơ tôi khó nhọc, hay mưa vô tình xóa đi, hay đánh mất của tôi bất cứ thứ gì, ngược lại mưa nhiều khi còn mang lại cho tôi nhiều cảm xúc, những kỉ niệm, lãng mạn, êm đềm, tuổi thơ tôi luôn gắn trên môi nụ cười hồn nhiên trong sáng. Nhưng, bây giờ nhìn mưa tôi khóc, trong tôi đan xen nhiều tâm trạng, buồn nhiều hơn vui, khi ước mình nhanh thành người lớn cũng là để tôi tự do, tôi sớm lựa chọn cho mình cái bất hạnh mà đến tận cùng nỗi đau tôi mới nhận ra, vì sao ư, vì tôi tài chịu đựng , tài nhẫn nhịn, hi sinh cho người khác và cũng bởi tôi cả tin, dại khờ đặt niềm tin, hy vọng cho người đàn ông, là chồng mình vậy đó.
Vẫn đôi mắt ấy, bờ môi ấy nhưng sâu lắng hơn, dịu ngọt hơn
Khi yêu người ta thật mù quáng, thật viển vông nhiều khi nghĩ lại tôi thấy mình lố bịch, mặc dù trong lòng tôi chẳng còn nguyên vẹn tình cảm, tình yêu trinh nguyên như thuở ban đầu... nhưng tôi vẫn níu kéo, vẫn hết mình để minh chứng, để tự tin mình chung thủy! Để nói rằng, tôi yêu và đáng được yêu nhiều hơn thế.
Tình yêu vốn vậy, khi càng cố giữ thì càng đi xa, càng níu kéo thì lại càng thêm mất mát... Tôi đã để hạnh phúc rời xa mình như thế, cũng một chiều mưa, co rúm tái tê, cái sự thật phũ phàng như hiển nhiên định sẵn, người ta phản bội và bỏ đi không một lời giải thích. Tôi đã sống những tháng ngày thầm lặng, cô đơn, đã học cách để quên, để chấp nhận, để tha thứ. Cũng là để tôi buông tay, là cho người ta cơ duyên tìm hạnh phúc mới.
Thời gian trôi, hóa ra tôi thấy mình mạnh mẽ, vẫn tự tin cá tính độc lập như năm nào, vẫn đôi mắt ấy, bờ môi ấy nhưng sâu lắng hơn, dịu ngọt hơn. Tôi sẽ đứng lên bước đi một mình không vội vã... và sẽ cố với, vươn tay, chạm tới hạnh phúc, cái hạnh phúc tự tôi kiếm tìm, cho dù tôi có phải lục lại trong quá khứ, có phải chạm tay vào đau thương, vào vết sẹo vẫn còn chưa lành lặn, nhưng tôi biết mình bị đau vì sao, để có thể một mình, can đảm ôm, nắm giữ trái tim và không một lần cho đi vô nghĩa nữa.
Từ nay tôi sẽ phải thận trọng hơn, tỉ mỉ hơn, phải nhìn cuộc đời không chỉ có ánh bình minh, không cố gắng nhìn mưa rơi lạnh lẽo, cô quạnh hơn rồi lại khóc. Mà tôi sẽ chạy tới, ùa ra, gột rửa tất cả, mưa xóa nhòa kí ức, nỗi đớn đau... khuôn mặt tôi bừng sáng, tôi sẽ mỉm cười và trước mắt tôi sẽ là ánh nắng huy hoàng, là màu của tươi lai, của thực tại, của thứ ánh sáng dẫn đường tôi đi tìm một nửa mới của mình, một nửa tôi còn lại không vẹn nguyên nhưng được mài dũa, nhạy cảm hơn, lạc quan hơn trước dòng đời.
Không phải bạn gặp người chồng bội bạc, bạn sẽ nói tiếng hận thù tất cả đàn ông, không lẽ chỉ một lần vấp ngã, đứng trước một người đang nắm tay, ôm bạn thật chặt mà ép mình không rung động hay sao? Chả phải cứ khi mưa là bầu trời u ám. Thật lạ là... sau cơn mưa trời lại sáng sủa hơn!
Wetcat (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Đàn ông... đàn bà! Sự hi sinh của người phụ nữ đôi khi rất vô hình mà người đàn ông không đủ sâu sắc để hiểu hết, để bù đắp cho họ Sao cứ mải trách đàn ông vô tâm, vô trách nhiệm mà ngay chính bản thân cũng vô tình không giữ được một cuộc sống yên bình, êm ấm? Phụ nữ sao mà khổ thân...