Vợ bỏ đi theo tình cũ để tôi một mình nuôi con người khác
Khi con 4 tuổi, tôi biết mình không phải bố của con. Vợ đã bỏ đi theo tình cũ được 2 năm, tôi gọi mà cô ấy cũng không chịu về nhận con.
Ảnh minh họa
Tôi 39 tuổi, có con trai 12 tuổi, đồng nghiệp nữ của tôi tên Hà, 37 tuổi. Năm 24 tuổi tôi gặp vợ cũ, cô ấy cá tính, lém lỉnh và chúng tôi quen nhau khi tôi đi gặp khách hàng. Rồi tôi có tình cảm và theo đuổi cô ấy gần 2 năm nhưng có vẻ cô ấy không thích tôi. Một hôm cô ấy nhắn tin tâm sự, rồi tôi nhân cơ hội đó tỏ tình với cô ấy. Một lần đi ăn chúng tôi đã vượt quá giới hạn, cô ấy có bầu (là con trai hiện tại của tôi). Lúc đó cô ấy không muốn giữ đứa trẻ, nằng nặc đòi bỏ. Tôi khuyên nhủ, cầu xin cô ấy. Bố mẹ tôi cũng quỳ lạy cô ấy, hy vọng đứa bé được giữ lại. Cô ấy đồng ý cưới tôi.
Cứ nghĩ mình sẽ hạnh phúc nhưng cưới được 2 năm cô ấy bảo phải đi công tác dài hạn rồi để lại con cho tôi chăm sóc. Gần 4 tháng sau vợ quay về nói muốn làm đơn ly hôn và muốn tôi nuôi con. Tôi thuyết phục nhưng bất thành. Tôi có tìm hiểu, thì ra cô ấy theo người yêu cũ. Thế là bố mẹ lên phố sống cùng tôi và con trai. Một hôm chị gái đến chơi, bảo sao con chẳng giống tôi. Tôi đưa con đi xét nghiệm (lúc đó con 4 tuổi). Tôi không thể tin khi có kết quả bé không phải con mình. Tôi giấu bố mẹ nhưng rồi bố mẹ cũng biết chuyện, bảo tôi gọi cho vợ. Cô ấy không chịu nhận con, bố bảo nếu thế thì tôi cũng không được bỏ rơi con. Ông trời có mắt đã cho con đến với tôi, có duyên làm cha con thì tôi hãy xem như con đẻ. Con năm nay 12 tuổi rất ngoan và nghe lời bà nội. Vợ cũ về thăm con thì con không chịu nhận mẹ, chỉ nói có tôi là bố và mẹ là Hà (đồng nghiệp của tôi). Gặp mẹ là con có ánh mắt thù hận mặc cho tôi khuyên bảo cách nào đi chăng nữa. Qua tìm hiểu tôi mới biết vợ cũ vừa ly hôn với chồng. Dạo gần đây cô ý muốn ngỏ ý xin tôi hỗ trợ nếu không sẽ đòi lại con. Tôi phản đối và có chu cấp cho cô ấy chút ít, cô ấy hứa không làm phiền tôi nữa.
Sau một tháng vợ cũ lại nhắn tin cho tôi đòi tiền khiến tôi không biết phải làm sao. Vợ cũ còn bảo tôi không được cưới đồng nghiệp, nếu không cô ấy sẽ đòi lại con. Về Hà, đồng nghiệp của tôi, em thường đến nhà tôi ăn cơm và rất thân với con trai tôi. Hồi cháu còn nhỏ, em hay tắm giặt và nấu cháo cho cháu. Tôi rất cảm động và thầm cảm ơn em. Bố mẹ tôi rất thích em và gia đình nhà em cũng rất thích tôi, hai bên gia đình muốn chúng tôi thành đôi. Ấy vậy mà 7 năm trôi qua chúng tôi vẫn chưa cưới, lỗi chính là do tôi. Tôi cảm thấy mình không xứng đáng với những gì em dành cho mình. Tôi nhiều lần bảo em cưới người khác vì tôi đã một lần qua đò nhưng em vẫn chờ đợi. Tôi phải làm sao, có nên cưới không? Tôi sợ cưới sẽ mất con? Mọi người hãy cho tôi lời khuyên? Chân thành cảm ơn.
Video đang HOT
Theo VNE
"Con hãy tha lỗi cho bố, vì dù có thế nào ông ấy cũng là bố của con"
Lúc ông tỉnh dậy nhìn thấy bà và con trai, nước mắt ông đã chảy và giọng thều thào. "Bà và con tha lỗi cho tôi nhé. Bao lâu nay tôi muốn đến với con và bà nhưng... tôi sợ... tôi không xứng đáng".
Lấy chồng đã 6 năm nhưng chưa bao giờ Hà có cảm giác đi làm dâu mà lúc nào cô cũng thấy mình giống như đang ở nhà mình vậy, vì có mẹ chồng thương yêu hết lòng. Cô thấy mình thật may mắn và hạnh phúc khi có một người mẹ chồng như thế.
Bố mẹ chồng Hà li dị khi chồng cô mới 5 tuổi. Và từ đó đến giờ bà ở một mình nuôi chồng cô khôn lớn. Hà đã từng khóc khi nghe chồng kể về cuộc đời đầy đắng cay của bà. Bố chồng Hà là người ham mê nhậu nhẹt, lần nào về nhà trong tình trang say khướt là lần đó lại lôi vợ con ra đánh đập. Có lần mưa to gió lớn mà ông lại đuổi cả 2 mẹ con ra khỏi nhà, mặc cho mẹ chồng Hà khóc lóc cầu xin.
Ông bà nội của chồng không thương con thương cháu lại cứ hùa vào để ông ghét vợ thêm. Không chịu nổi chồng và gia đình nhà chồng như thế mà bà phải dứt ruột bế đứa con thơ đi khỏi nơi ấy để giải thoát cho mình và nuôi con trưởng thành.
Không chịu nổi chồng và gia đình nhà chồng như thế mà bà phải dứt ruột bế đứa con thơ đi khỏi nơi ấy để giải thoát cho mình và nuôi con trưởng thành. (Ảnh minh họa)
Ở mẹ chồng, lúc nào Hà cũng thấy rõ sự nhẹ nhàng và lạc quan mà lắm lúc cô phải thán phục. Những lúc vợ chồng Hà cãi vã, mẹ không trách một ai mà chỉ nhẹ nhàng phân tích để cho hai vợ chồng rút ra được bài học. Hà thần tượng mẹ chồng như thể đó là một tấm gương để cho chính cô phải hoàn hoàn thiện mình.
Từ ngày mẹ chồng Hà bế con đi, bố chồng cô chưa một lần đến thăm con dù ông biết chỗ mẹ con bà ở. Chồng cô cũng giận ông lắm, anh nói giờ anh chỉ chăm lo cho mẹ thôi còn anh coi như mồ côi bố từ nhỏ rồi.
Thế nhưng một ngày đi làm về Hà thấy mẹ chồng ngồi ủ rũ ở phòng khách. Cô cứ tưởng bà ốm vội vàng hỏi mẹ làm sao thì bà lắc đầu. Mãi bà mới rơm rớm nước mắt rồi nói vừa mới biết tin bố chồng bị tai nạn nghiêm trọng chưa biết sống chết ra sao. Bà muốn được tới thăm ông, vợ chồng một ngày nên nghĩa.
Chồng Hà nhất quyết không cho mẹ đi nhưng chưa bao giờ tôi thấy mẹ buồn như vậy. Tôi khuyên chồng hãy để mẹ đến thăm bố, vì sợ rằng đây là lần cuối ông bà được gặp nhau. Sau khi liên lạc với người chị họ ở quê, cả nhà Hà thuê xe đến bệnh viện ngay trong đêm. Nhìn ông ấy nằm bất động, trên người chằng chịt vết thương, mẹ chồng Hà đã khóc rất nhiều. Hà hiểu mẹ vẫn còn yêu ông ấy rất nhiều lắm, và tất nhiên bà đã tha thứ tất cả những lỗi lầm của chồng.
Lúc ông tỉnh dậy nhìn thấy bà và con trai, nước mắt ông đã chảy và giọng thều thào. "Bà và con tha lỗi cho tôi nhé. Bao lâu nay tôi muốn đến với con và bà nhưng... tôi sợ... tôi không xứng đáng". Cả phòng bệnh im lặng, ai cũng thấy khóe mắt cay cay.
"Bà và con tha lỗi cho tôi nhé. Bao lâu nay tôi muốn đến với con và bà nhưng... tôi sợ... tôi không xứng đáng". (Ảnh minh họa)
Bà ở lại bệnh viện chăm ông suốt những ngày ông nằm viện vì giờ ông cũng chẳng có ai. Sau khi mẹ chồng Hà bế chồng cô đi ông có lấy vợ nhưng người vợ ấy cũng đã ốm chết khi ông bà chưa có đứa con chung nào. Ông cũng ở vậy cho tới giờ.
May mắn bố chồng Hà qua cơn nguy kịch, nhưng ông phải ngồi xe lăn cho tới lúc mất. Mẹ chồng cô đã quyết định về chăm ông cho dù con trai kiên quyết phản đối. Bà đã lặng lẽ gói quần áo theo ông về quê và để lại cho vợ chồng Hà mấy lời nhắn. "Con hãy tha lỗi cho bố, vì dù có thế nào ông ấy cũng là bố của con. Mẹ và bố không nắm tay nhau được lúc còn trẻ thì sẽ cố gắng nắm tay nhau lúc về già khi còn có thể. Nghĩa vợ chồng khó bỏ lắm con ạ".
Đọc mấy dòng của mẹ mà Hà trào nước mắt. Cô sẽ cố gắng động viên chồng thay đổi suy nghĩ và thường xuyên về thăm bố mẹ. Mong là mẹ cô tìm lại được hạnh phúc bên bố.
Theo Một thế giới