Vợ bỏ con để chạy theo trai
Cô ấy đang chung sống với một người đàn ông khác. Giờ đây tôi chằng biết phải làm sao nữa…
Ảnh minh họa
Tôi năm nay 32 tuổi, vợ kém 2 tuổi. Chúng tôi kết hôn đã được 6 năm và hiện giờ đã có một bé gái trên 4 tuổi. Vợ chồng tôi chỉ học hết trung cấp, do không thể xin được việc làm đúng chuyên ngành nên tôi đi làm công nhân ở khu công nghiệp gần nhà.
Trong khi đó vợ tôi học thêm nghề may và tự mở cửa hiệu làm cho bà con trong xóm. Hồi mới cưới vợ chồng tôi sống với nhau cũng rất hạnh phúc, chẳng bao giờ cãi cự lẫn nhau. Tiền làm được ít nhưng biết cách chi tiêu cân đối nên cũng không quá túng thiếu.
Do tính tình vợ tôi cục cằn, không khéo léo nên thường xuyên xung đột với mẹ chồng. Nhiều khi tôi cảm thấy mệt mỏi vì mình bị kẹp giữa hai người phụ nữ, một bên là mẹ, bên kia là vợ.
Cuộc sống dần trở nên tẻ nhạt hơn khi mâu thuẫn đó ngày một lớn. Vợ tôi không thể chịu đựng được nên đã đòi ra ngoài thuê trọ. Mặc dù không hề muốn nhưng trước sự cương quyết của vợ nên tôi cũng đành phải ra ở cùng cho cửa nhà ấm êm.
Thu nhập không tăng trong khi đó chi phí nhà ở, tiền điện nước phát sinh thêm nên gia đình tôi rơi vào cảnh khó khăn. Áp lực kinh tế khiến cho mâu thuận vợ chồng nảy sinh. Tôi đi làm theo ca, kíp về nhà chỉ biết ngủ để tái tạo sức lao động. Vợ chồng ít có thời gian chuyện trò chia sẻ những vui buồn với nhau.
Tôi là người cộc cằn, có sao nói vậy, chẳng bao giờ biết nịnh vợ, hay lãng mạn gì. Vợ thì lại hay thích giao du, đàn đúm với bạn bè. Nhiều khi mâu thuẫn tôi là người chủ động làm lành trước thế nhưng vợ lại không nghe tôi khuyên nhủ. Trái lại đôi lúc còn làm căng đánh cả tôi nữa. Tôi không kiềm chế được nên đã tát cho cô ấy vài cái bạt tai.
Video đang HOT
Tôi cố gắng làm việc vất vả để kiếm được đồng tiền về đưa cho vợ chi tiêu, trang trải cuộc sống, chăm lo con cái. Thỉnh thoảng vợ lại nói thiếu 4 triệu, 5 triệu, tôi làm không được nhiều tiền. Có đồng nào đều đưa cô ấy hết, không có tôi lại đi vay mượn bên ngoài để đưa cho vợ.
Qua tìm hiểu tôi thấy mọi người nói vợ nợ nần một vài chỗ, mỗi người vài ba triệu. Rồi người ta còn nói trong những buổi tôi đi làm ca đêm, vợ ở nhà còn tằng tịu với một gã đàn ông nạ mặt nào đó nữa.
Ban đầu tôi không tin nhưng khi về hỏi lại vợ thì cô ấy cự cãi gay gắt. Thế là cô ấy đùng đùng bỏ đi nửa tháng, đến một tháng lại về thăm con lần. Tôi có hỏi cô ấy làm gì, ở đâu thì vợ không thèm trả lời, gọi điện cũng chẳng bao giờ nghe máy.
Tôi khuyên vợ về bên con cái cho con có mẹ, gia đình sẽ êm ấm như xưa. Thế nhưng cô ấy không nghe cứ đi biệt xứ, thi thoảng lại về được một hai tiếng đồng hồ, vợ chồng chưa kịp nói chuyện gì thì lại đi.
Tôi đã cố gắng làm tất cả để vợ quay về bên bố con tôi, vậy mà không chịu. Có người nhìn thấy cô ấy đang chung sống với một người đàn ông khác. Giờ đây tôi chằng biết phải làm sao nữa. Nhìn con thơ mà xót, căm hận vợ mà lực bất tòng tâm.
Theo Đất Việt
Nhật ký 'độc nhất vô nhị' của một gã Sở Khanh
Nay, một em 'teen' mới quen nhắn rủ mình đi chơi. Mình hỏi đi đâu, em bảo đi hội chợ, mình nhắn lại, giọng buồn buồn: 'Nhà anh vừa có một thành viên qua đời...'.
Ngày... tháng... năm...
Nay chở một em mới quen đi uống nước. Lúc về, mình lái xe loằng ngoằng, mấy lần suýt tông vào đít xe buýt. Em hỏi: 'Sao vậy anh?'. Mình bảo: 'Chắc uống phải chai nước ngọt có ruồi, nên đang đau bụng, buồn đi ngoài quá'. Em tỏ ra lo lắng: 'Đau bụng thế chạy xe có sao không anh?'. Mình bảo: 'Không sao đâu em! Thằng bạn thân của anh sẽ phù hộ cho anh mà!'. Em lại hỏi: 'Bạn thân nào?'. Mình kể: 'Trước, cũng trên đường đi uống nước với thằng bạn thân về, anh cũng bị đau bụng, nên lái xe loạng choạng, ngã ra đường. Anh thì không sao nhưng thằng bạn ngồi sau thì văng ra, bị xe buýt chạy qua cán chết, cũng trên đoạn đường này luôn. Nay là giỗ đầu thằng bạn anh đấy! Nó chết thiêng, nên chắc sẽ phù hộ cho chúng ta về nhà an toàn'. Em im lặng một lát rồi rụt rè kéo áo mình, bảo: 'Hay anh tìm chỗ nào đó giải quyết tạm một cái đi cho hết đau rồi hẵng về!'. Tức thì, mình rẽ luôn vào cái nhà nghỉ bên đường...
Xong việc, lúc xuống quầy lễ tân trả tiền phòng, như chợt nhớ ra điều gì, em lại quay sang níu quần mình, bảo: 'Hình như anh quên chưa đi ngoài thì phải!'. Mình xua tay: 'Khỏi! Anh hết buồn rồi!'. Nhưng em có vẻ vẫn chưa hết âu lo: 'Thế nhỡ lát đi đường lại đau thì sao?'. Mình lắc đầu: 'Anh mệt há mồm rồi! Đau làm sao được nữa'.
Ngày... tháng... năm...
Lúc sáng, Vân nhắn tin cho mình, bảo 2h chiều ra cổng trường đón em ấy đi chơi. Mình 'ok'. Thế nhưng đến trưa, Lan lại gọi điện bảo hôm nay Lan rụng trứng, trong người khó chịu, bực bội, muốn gặp để trút bực lên mình. Vậy là mình lại chạy tới đón Lan mà quên luôn cái hẹn với Vân. Đúng là Lan rụng trứng thật, vì vừa bước vào phòng, Lan đã ôm chầm lấy mình vồ vập...
Đang cao trào thì điện thoại của mình kêu 'tít tít'. Mình vùng dậy kiểm tra. Là tin nhắn của Vân: 'Anh ra chưa?'. Mình bực bội 'reply': 'Làm sao đã ra nhanh thế được?'. Vân giọng nửa giận dỗi, nửa nũng nịu: 'Hẹn người ta 2h, bây giờ là 2 rưỡi rồi mà vẫn chưa thèm ra!'. Mình nghe vậy thì cũng nhẹ giọng: 'Anh và đối tác đang giao dịch rất căng thẳng! Nếu anh ra sớm quá, đối tác sẽ không hài lòng!'. 'Ừ! Thế anh làm với đối tác hài lòng xong thì lại tiếp tục ra với em nữa nhé!'.
Ảnh minh họa
Ngày... tháng... năm
Linh bảo chỉ khi nào mình về quê trình diện với bố mẹ em thì em mới đồng ý dâng hiến cho mình, vậy nên hôm nay, mình phải chạy xe máy cả trăm cây số để chở Linh về tận quê em ấy. Nói thật, em ấy bắt mình đi xe máy về quê, chứ kể cả là bắt mình phải bò cả trăm cây số về trình diện, không chỉ bố mẹ, mà là cả lò nhà em ấy thì mình cũng chấp nhận: Tại vì em Linh đẹp quá, không có được thì suốt đời này lương tâm mình sẽ day dứt khôn nguôi...
Đến nhà, Linh vừa giới thiệu mình là người yêu em ấy xong, lập tức bố Linh cầm tay lôi mình đến trước ban thờ, đốt ba nén hương rồi đứng chắp tay lầm rầm khấn vái. Mình không nghe được hết bố Linh khấn gì nhưng đại ý là báo cáo với các cụ, với tổ tiên rằng cháu Linh nhà ta đã có bạn trai rồi, nay xin đưa về ra mắt với các cụ, với tổ tiên. Xong, bố Linh bảo mình cầm mấy cây nhang cắm vào cái bát hương trên ban thờ thay cho lời chào các cụ. Mình vừa cắm mà vừa run, không dám nhìn thẳng. Liếc trộm qua tấm ảnh của ông nội Linh đặt trên bàn thờ, thấy ông nhìn mình, mình bủn rủn cả người, suýt rơi mấy que hương trên tay.
Lúc ăn cơm, mình cứ thấy nghèn nghẹn ở cổ, không biết có phải ông nội Linh đã nhìn thấu tâm địa mình nên hiện về cảnh cáo mình hay không.
Ngày... tháng... năm...
Nay, một em 'teen' mới quen nhắn rủ mình đi chơi. Mình hỏi đi đâu, em bảo đi hội chợ, sau đó tới sân vận động xem nhóm su su hay su hào gì đó - là ban nhạc thần tượng của em - biểu diễn. Mình nhắn lại, giọng buồn buồn: 'Nhà anh vừa có một thành viên qua đời, mà lại là chết đột ngột, nên...'. 'Trời ơi! Tai nạn giao thông hả anh?' - em teen nhắn lại, giọng hỏi han. 'Không! Đang đứng ngoài ngõ, tự nhiên có hai kẻ lạ mặt lao tới siết cổ chết! Giờ tâm trạng anh đang rất hoang mang, không muốn đến những chỗ đông người, ồn ào'. 'Vậy anh thích đến những chỗ như thế nào?' - Em teen hỏi. Mình bảo: 'Anh muốn một nơi yên tĩnh, riêng tư, vắng vẻ để có thể tĩnh tâm lại sau những gì hãi hùng vừa xảy ra'. 'Ừm! Vậy cũng được'. Chỉ chờ có thế, mình lập tức dắt xe rồ máy lao tới đón em...
Xong việc, em đưa tay kéo tấm chăn mỏng che hờ bờ vai trần mai mảnh, rồi gục đầu lên ngực mình, giọng thủ thỉ tâm tình: 'Nãy em quên chưa hỏi, thành viên trong gia đình anh mới chết là ai vậy? Mà nhà anh làm hỏa táng hay địa táng?'. Mình thở dài, bảo: 'Là con Milu em ạ! Nó rất khôn, nên cả nhà anh ai cũng coi nó như một thành viên trong gia đình. Lúc anh cùng mọi người từ trong nhà lao ra thì hai thằng trộm chó đã nhanh xe chạy mất, bỏ lại con Milu nằm dưới đất với sợi dây thừng còn vương trên cổ'.
Ngày... tháng... năm...
Bố vừa gọi điện báo tin là nhà mình có thêm thành viên mới. Mình hỏi lại: 'Con Milu có chửa hả bố?'. Bố bảo: 'Không phải con Milu, mà là con em gái yêu quý của mày'. Mình hốt hoảng: 'Em gái con trước giờ là đứa hiền ngoan, sao lại có chửa được?'. 'Hiền ngoan và có chửa là hai phạm trù khác nhau con ơi! Chỉ cần thằng bạn trai nó mất dạy là đủ rồi'. 'Bạn trai nó là thằng nào?' - mình gào lên. 'Bố chịu! Em gái mày còn không biết thì sao bố biết! Vấn đề là khi biết tin em mày có chửa, thằng khốn đó đã lặn mất tăm rồi. Mày về nhà mau lên, hai bố con ta đi tìm thằng đó'. 'Không biết tên, không biết nhà, làm sao tìm?'. 'Yên tâm, em mày bảo nếu nó nhớ không nhầm thì thằng đó đi xe Vespa và mặc quần bò. Giờ mày về đây với bố, hai bố con ta ra đường, cứ thằng nào mặc quần bò, đi Vespa là xông tới chém luôn!'.
Mình nghe bố nói vậy, tự nhiên giật mình, đâm ra lo lắng, rồi nghĩ tới cái cảnh mình đang đi trên đường, bị bố con nhà nào đó đuổi theo vung dao lên chém... khả năng đó là rất cao... cao lắm!
Theo Tinngan
Làm gương Chúng ta có thể huyên thuyên giảng giải trong hàng giờ đồng hồ song chúng chẳng nhớ bao nhiêu, thế nhưng những gì chúng nhìn thấy sẽ để lại những ấn tượng rất sâu đậm. Nauy, một chiều đông, tuyết rơi nặng hạt. Một người đàn ông say rượu đang lảo đảo bước đi trên tuyết. Cậu con trai 14 tuổi của ông...