Vợ bị mất trinh, chồng cay cú đi cặp bồ
Chồng chửi bới, đánh đập, cặp bồ vì trước khi cưới tôi không còn trinh trắng.
Tôi lấy chồng bốn năm, đã có hai con nhỏ. Khi lấy anh, tôi đã một lần lỡ dại, mất đời con gái. Anh biết chuyện nhưng vẫn chấp nhận cưới tôi.
Mặc cảm về sự không còn trong trắng của mình, tôi đã cố gắng làm tròn phận sự một người vợ tốt, mẹ hiền. Chồng tôi dù nói bỏ qua chuyện cũ, nhưng thỉnh thoảng trong lúc nhậu xỉn, lại nhắc kể, đay nghiến, chửi bới, nói “mày là con đàn bà hư thân mất nết, đồ theo trai…”. Tôi nghe mà đắng lòng nhưng cũng phải nuốt nước mắt mà sống vì hai đứa con.
Khoảng thời gian hơn một năm trở lại đây, anh có cặp với một cô gái bán cà phê. Tôi có lần chặn bắt ghen tại trận, nhưng anh giữ tôi cho cô ta chạy thoát. Sau đó, anh nhậu xỉn về đánh đập tôi, nói “mày không có quyền”. Tôi hận anh, nhưng không biết làm sao để tự giải thoát mình. Chẳng lẽ suốt đời tôi phải cúi đầu cam chịu vì một lỡ lầm của thời con gái?
Nguyễn Thị Hiền (TP.HCM)
Em Hiền thân mến,
Em đang phải đương đầu với cả ba chuyện cùng lúc: chuyện lỡ lầm trong quá khứ, chuyện lục đục gây gổ trong nhà, chuyện chồng ngoại tình. Không có một cách giải quyết nào có thể thỏa mãn cho cả ba chuyện. Có thể thấy, chồng em đang cố gắng xâu cả ba chuyện này với nhau, coi cái này là nguyên nhân, kết quả của cái kia. Người ta càng cố làm như vậy, mình càng phải tách bạch rạch ròi mọi chuyện, thì mới giải quyết được em ạ.
Video đang HOT
Chồng uống rượu say rồi đánh đập tôi (Ảnh minh họa)
Chuyện gấp giải quyết trước, là chuyện chồng em có bồ. Chuyện này chồng em sai rồi. Nhưng em “bắt ghen tại trận”, cự cãi đánh ghen um sùm, thì em lại sai. Em nên bình tĩnh nói chuyện với chồng, nếu chồng em thừa nhận sai, hứa hẹn sửa chữa, thì có thể mọi việc sẽ khác. Nếu chồng em cố tình che giấu, cãi chối, có thể nhờ cậy đến cha mẹ hai bên, kiên quyết tỏ thái độ không chấp nhận. Nếu tình cảm của chồng em với gia đình, vợ con còn sâu nặng, thì chuyện kia đa phần chỉ là chuyện qua đường.
Chuyện thứ hai là nhậu nhẹt, gây gổ đánh đập vợ con. Chuyện này chồng em cũng sai. Em để chuyện này tiếp diễn lâu ngày, có khi gây thêm họa bạo hành gia đình, khó có thể lường trước hậu quả. Em cũng nên góp ý với chồng, rồi liệu cách mà tránh bớt hậu quả: gửi con về nội ngoại, tránh mặt khi anh ta đã xỉn, nhờ Hội Phụ nữ, nhờ chòm xóm khuyên bảo giúp. Đừng vì sĩ diện với hàng xóm mà đóng cửa chịu trận trong nhà.
Cuối cùng mới là chuyện quá khứ của em. Em đừng nuôi mãi trong lòng mặc cảm về chuyện này. Quan trọng là sống với nhau như thế nào, chứ không phải là chuyện còn hay không còn. Nếu đã hoàn thành tốt vai trò vợ đảm mẹ hiền, gầy dựng cơ nghiệp, em phải mạnh dạn, tự tin giữ lấy gia đình mình. Nếu em thực sự yêu chồng, hãy cố gắng thể hiện tình yêu ấy, đừng có biểu hiện gì gợi nhắc anh ấy phải nhớ lại chuyện cũ. Nếu anh ta cứ cố tình, em cũng nên khéo léo “nhắc” anh ta nhớ lại “thời nghĩa hiệp” của mình, nhớ lại lời hứa năm xưa. Sửa từng việc một, may ra sẽ thành.
Hôn nhân là tự nguyện, không phải ai ban ơn cho ai. Nếu đã cố gắng hết sức mình, mà anh ta vẫn chứng nào tật đó, thì cũng nên nghĩ tới cách tự giải phóng cho mình. Hạnh Dung chúc em bình tĩnh và mạnh mẽ hơn để bảo vệ hạnh phúc và phẩm giá của mình.
Theo VNE
Em lấy chồng, anh xuống tóc đi tu
Em đã chọn chữ hiếu thì hãy để anh mang chữ tình gửi về nơi cửa Phật.
Cái rét đầu đông đã tràn về cứa từng thớ thịt, anh ngồi đây trước cửa nhà tam bảo với tấm áo mỏng manh của một kẻ tu hành. Ngày mai chỉ ngày mai thôi khi bình minh đã lên thì những việc của ngày hôm nay người ta sẽ gọi bằng hai từ "quá khứ" và anh cũng vậy cái tên "gà công nghiệp&" sẽ không còn tồn tại trên thế gian nhỏ nhen chật hẹp này nữa mà thay vào đó người ta sẽ gọi anh bằng hai từ "chú tiểu".
Thời gan 6 tháng thử thách làm công quả đã qua và anh nhận ra: Đường đời chật hẹp người chen lấn / Lối đạo thênh thang ít kẻ tìm.
Con đường anh bước tiếp sẽ không có em kề bên nhưng sẽ có nhiều người dõi theo để anh vững bước. Anh đã khóc, khóc còn nhiều hơn cả những trận mưa mùa rét quê nhà, tâm trạng ngổn ngang buồn vui xen lấn, chắc giờ này em cũng đang chuẩn bị cho một ngày cưới rất gần...
Những chiếc khăn em đan và những món quà giản đơn tự tay em làm, anh đã chôn chúng dưới gốc cây bồ đề sau chùa rồi em ạ. Có lẽ đã đến lúc để cho chúng ngủ yên với những giấc mơ đẹp trong quá khứ. Thời gian trôi nhanh quá phải không em nó đã và đang ăn mòn hết những gì mà ta gọi là kỉ niệm. 6 tháng rồi em, đã tới lúc thứ tình yêu chỉ được nuôi dưỡng bằng niềm tin và ảo mộng 2 năm 3 tháng 5 ngày cần ngừng thở. Anh sẽ khoác áo nâu soong để chôn chặt niềm đau, riêng em sẽ khoác áo vu quy để sánh bước bên người trong ngày hạnh phúc. Anh sẽ không trách em bởi con đường chúng ta đi không còn chung lối nếu có trách anh chỉ trách nghịch cảnh đời đã cho mình gặp nhau yêu nhau nhưng lại bắt mình phải xa nhau.
Em là con của một chi cục trưởng chi cục thuế, còn anh chỉ là con của một người nông dân chân lấm tay bùn nhưng anh sẽ không thấy tủi nhục bởi người ta có thể chọn lựa nhiều thứ nhưng có ai chọn cha chọn mẹ được đâu em. Bây giờ nếu có gặp em cũng chẳng nhận ra anh, bởi anh không giống một chàng trai đầy bản lĩnh với tính cách cương trực của HLV võ thuật nữa rồi mà thay vào đó anh đã học được cách cúi đầu thắp nén nhang thơm trước bàn thờ tam bảo. Anh cũng chẳng còn giống một cán bộ nhà nước khi đã khoác trên mình chiếc áo đường tu và có lẽ ngay lúc này bố mẹ em cũng đang rất hạnh phúc khi con gái nghe lời lên xe hoa cùng người đã định, môn đăng hậu đối phải không em. Căn nhà mộng ước nhỏ xinh chúng ta thường hay nói sẽ có nhưng người sống cùng em lại chẳng phải là anh.
Ngày mai là ngày anh xuống tóc liệu có bao giờ là ngày em lên xe hoa chăng? (Ảnh minh họa)
Anh đã từng có em và nghĩ rằng mình có tất cả nhưng giờ đây anh lại nhận ra đó là chỉ là ảo mộng của cuộc đời. Người ta thường vất vả cả đời chỉ vì mong cuộc sống đã vất vả hơn.
Con đường anh đi bây giờ thanh tịnh lắm, chỉ có tiếng chuông chùa vọng lại trong tâm với câu kệ lời kinh tâm kính, không giống như những thứ ngôn ngữ ngọt ngào giả dối luyến ái đường trần. Ngày mình còn yêu nhau anh đã từng nói mỗi chúng ta chỉ là một ngọn nến hãy cháy và tỏa sáng hết mình dù sẽ tắt ngày mai nhưng giờ đây anh lại nhận ra có những ngọn nến sẽ cháy mãi nếu theo con đường hoằng pháp.
Và em ơi ngày mai đây nếu có tình cờ trong phút giây nào đó, ta gặp nhau khi em cùng chồng sánh bước bên cổng chùa thì hãy lơ đễnh đi qua nhau như chưa hề quen biết, để chú tiểu này làm tròn bổn phận của một kẻ trần tu, để nước mắt bình yên sẽ không rơi nơi sân chùa thanh tịnh, để cho những kỉ niệm êm đềm chúng được ngủ yên và đừng bao giờ giữ kỉ vật của anh bên người ấy điều đó sẽ làm hoen ố cửa từ bi, em đã chọn chữ hiếu thì hãy để anh mang chữ tình gửi về nơi cửa Phật.
Mỗi chúng ta hãy đi con đường mình đã chọn, mọi việc tùy duyên, ngày mai là ngày anh xuống tóc liệu có bao giờ là ngày em lên xe hoa chăng? 6 tháng ấy mình không liên lạc không biết gì về nhau nhưng thứ anh biết là mình đã sai lầm khi yêu mà không thể gắng. Xin gửi lại em tất cả dĩ vãng một thời.
Con nguyện bỏ hết bụi trần theo ánh hào quang...
Theo VNE
Anh sẽ cùng em nuôi bọn trẻ Anh biết những gánh nặng trên vai em. Anh sẽ đón bọn trẻ về sống cùng chúng ta. Jaya đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, ba đứa em gái của cô chạy vào và nói rằng, chúng đều đang rất đói. - Đợi một phút nữa thôi, đây chị xong ngay rồi đây các thiên thần của chị! Ba cô em gái...