Vợ bầu bí nằm co ro trong phòng, nửa đêm chồng đưa đồng nghiệp nữ về nhà cho tiện bề ‘chăm sóc’
Đêm ấy chị nằm ôm bụng co ro trong phòng. Anh chồng thì vẫn miệt mài ‘chăm sóc’ cô đồng nghiệp ở nhà ngoài. Họ thoải mái bên nhau như thể chị không hề tồn tại…
Chị còn nhớ như in những tháng ngày đen tối ấy, khi chị bụng mang dạ chửa nhưng chồng vẫn công khai ngoại tình . Những đêm nằm ôm bụng mệt mỏi, nước mắt thì đầm đìa hết gối.
Chị hiền lành, sinh ra trong 1 gia đình gia giáo. Gia đình chồng chị cũng toàn là những người tri thức. Vợ chồng mới cưới còn khó khăn nhưng rồi kinh tế của hai vợ chồng cũng khá lên, chị chăm chỉ làm ăn tích góp. Ban đầu lấy nhau về anh còn thương vợ, biết lo lắng cho gia đình nhưng thực sự chị cũng không thoải mái lắm vẫn khép nép vì anh rất gia trưởng. Lấy nhau mãi đến gần 2 năm sau chị mới có bầu. Nhưng khổ nỗi khi chị có bầu được mấy tháng anh bắt đầu đổ đốn. Anh thay đổi hoàn toàn, hay cáu với vợ dù vợ anh mới là người cần được quan tâm.
(Ảnh minh họa)
Chị đâm ra trầm cảm, vợ chồng ngồi chung mâm ngủ chung giường mà cứ như hai người xa lạ vậy. Cuộc sống hôn nhân dần đen tối khi chị biết chồng mình đang cặp kè với cô đồng nghiệp. Đàn ông họ sống bạc thật, vợ có bầu mang thai đứa con mình vậy mà đối xử với vợ cũng chẳng ra gì.
Chị tự nhủ với bản thân, cố gắng bơ đi để cắn răng chờ đến ngày sinh con. Chị vẫn nhớ như in ngày hôm ấy, anh đưa cô đồng nghiệp về nhà rồi nói: “Đây là bạn cùng cơ quan anh, hôm nay cô ấy ở nhà mình 1 hôm bọn anh phải cố làm cho xong bản thảo để mai nộp”. Anh đang thông báo chứ không phải là hỏi ý kiến chị. Khi ấy chị cũng chẳng biết làm thế nào, đành im lặng đi làm cơm.
Cô ta và anh cười nói vui vẻ với nhau, chị cứ như người thừa vậy. Cay đắng nhưng vẫn phải nhịn vì chị không muốn vợ chồng cãi lộn, người thiệt sẽ là con mình. Đêm ấy chị nằm ôm bụng co ro trong phòng vì tâm trạng không thoải mái nên bụng chị hơi đau. Anh chồng thì vẫn miệt mài với công việc ở nhà ngoài. Chị bực nên chẳng thèm ra giám sát nữa vì cứ ra là bị đuổi khéo. Hơn nữa giờ chị đang bụng mang dạ chửa thì biết làm được gì hơn cơ chứ.
Đêm ấy, anh ta bận chăm sóc cô đồng nghiệp ở phòng ngoài. Chị uất ức nằm nước mắt rơi lã chã, chị nghĩ phận phụ nữ như bèo dạt mây trôi. Chị như phát điên lên khi mình lại rơi vào hố sâu của cuộc hôn nhân này. Anh là loại đàn ông khốn nạn trơ trẽn hết mực khi đưa bồ về trong nhà dù vợ đang bầu bí. Nửa đêm họ quay sang hú hí hôn hít sờ soạng nhau.
- Chị ta có ra không anh?
Video đang HOT
- Cô ta không dám đâu, em cứ tự nhiên đi. Nó mà dám ho he gì thì biết tay anh.
(Ảnh minh họa)
Nói rồi họ lao vào nhau cười rúc rích như đây là nhà của họ vậy. Có lẽ ai biết sẽ cho rằng chị nhu nhược, đúng vậy có lẽ chị là người như nhược. Nhưng chị sợ chứng kiến cảnh đó thì cả đời này chị sẽ bị ám ảnh, chị sợ không đủ sức khỏe và mạnh mẽ để giữ con. Chị lo sợ con chị có mệnh hệ gì vì bác sĩ bảo không được để xúc động mạnh. Lấy nhau 2 năm chị mới mang thai được, hơn nữa chị rùng mình khi nghĩ đến những cái tát cháy má những câu nói đâm thẳng vào tim của chồng. Nhưng chị không dám ly hôn vì chị sợ miệng lưỡi thế gian, chị sợ bố mẹ chị thất vọng chị sợ con mình sinh ra sẽ không có cha nên cứ thế câm nín sống trong địa ngục. 3 giờ sáng khi đã mệt lả vì vật lộn, chăm sóc cô bồ ông chồng chị mới mò vào đi ngủ.
Thời gian trôi qua đã lâu, giờ con chị đã lớn nhưng mỗi lần nghĩ lại những tháng ngày đen tối cùng cực đó chị vẫn rùng mình, run rẩy. Giờ chồng chị vẫn hay đi gái nhưng tế nhị hơn vì con đã lỡn đã có nhận thức. Còn chị vẫn sống lầm lũi, lặng lẽ như cái bóng. Nói đúng hơn chị đã quá vô cảm, lạnh lùng với sự phản bội, lâu lắm rồi chị không còn biết yêu thương là gì nữa. Có những cuộc hôn nhân hạnh phúc nhưng cũng có cuộc hôn nhân đầy đau khổ vậy đấy.
Theo Một Thế Giới
'Anh và con đợi em dưới cổng nhà nghỉ 2 tiếng rồi'
Khi tôi và anh ấy đang nằm tâm sự trong phòng, đột nhiên, điện thoại tôi có tin nhắn. &'Anh và con đợi em dưới cổng nhà nghỉ 2 tiếng rồi'. Tôi hoảng hốt nhận ra...
Tôi và anh xã đến với nhau sau 3 năm yêu nhau. Hai đứa từng trải qua nhiều sóng gió mới đi đến được cuộc hôn nhân hiện tại. Trước đó, khi tôi đang là sinh viên năm nhất, chúng tôi đã từng liên lạc và dành cho nhau những tình cảm sâu kín. Thế nhưng, đột nhiên anh cắt đứt quan hệ và một lần hẹn gặp, anh bảo muốn tập trung việc học rồi hai đứa không còn gặp nhau từ đó.
Tôi khi ấy cảm giác mình bị lừa dối tình cảm, đau đớn, quay sang căm hận anh. Nỗi đau dần nguôi ngoai theo năm tháng. Bẵng đi một thời gian, vào tháng 10 năm 2010, tôi và anh tình cờ gặp lại nhau trong một buổi sinh nhật của bạn tôi.
Anh chủ động liên lạc lại. Lúc đó, nỗi căm hận ngày xưa đã hết, tôi chỉ xem anh như một người bạn và cảm thấy chẳng còn tình cảm như trước nữa. Ra trường, suy nghĩ cũng khác đi, có lẽ tôi thực dụng hơn chăng.
Thế nhưng, anh vẫn kiên trì theo đuổi tôi đến gần 1 năm sau. Thời gian đó, có chuyện buồn gia đình, lại được anh thường xuyên bên cạnh an ủi, động viên khiến tôi lung lay. Tôi đã đồng ý nhận lời yêu.
Giữa lúc tôi và tỉnh cũ đang vào cao trào thì đột nhiên, điện thoại tôi có tin nhắn. Đó là tin nhắn của chồng tôi. Ảnh minh họa.
Yêu được 2 tháng anh thông báo đi công tác xa 2 năm, anh ra nước ngoài làm một dự án của công ty. Anh bảo sẽ kiếm một khoản tiền kha khá để về mua nhà và cưới tôi. Thấy anh nói vậy, tôi yên tâm phần nào.
Rồi 2 năm sau, anh về và mua được một căn hộ chung cư nho nhỏ ở thành phố. Mẹ anh đi xem ngày thấy được tuổi nên bảo chúng tôi cưới luôn trong năm. Tôi và anh gấp rút chuẩn bị chỉ trong 1 tháng, từ chụp ảnh, mua nhẫn cưới, in thiếp cưới, đặt nhà hàng, mời cưới.
Thời gian đầu, cuộc sống hôn nhân của chúng tôi khá hạnh phúc. Anh luôn cố gắng bù đắp cho tôi những ngày tháng yêu xa thiệt thòi. Anh luôn cố gắng về sớm để cùng nấu nướng, nói chuyện, cuối tuần thì dẫn nhau đi chơi.
Rồi tôi mang bầu, anh sợ tôi đi xe nguy hiểm nên ngày nào cũng đưa đón gần 40 km. Về nhà, anh luôn giành nấu nướng và rửa bát, phơi đồ giúp tôi. Bé con ra đời, vợ chồng tôi càng hạnh phúc và dồn tâm trí chăm con nhỏ.
Cuộc sống cứ êm đềm trôi đi cho đến đầu năm 2015, anh lại phải đi công tác xa 3 năm. Lần này anh bảo tôi nghỉ việc theo anh để hai vợ chồng và con được ở gần nhau. Thế nhưng nghĩ con còn nhỏ, tôi lại tiếc công việc ổn định mà thu nhập khá nên bảo sẽ ở lại 1, 2 năm đã.
Ngày chia tay anh ở sân bay, vợ chồng, bố con bịn rịn rơi nước mắt. Tôi bắt đầu làm quen với cuộc sống mới không có chồng bên cạnh. Có những hôm con ốm nặng, một mình gọi xe vào viện đưa con đi cấp cứu, tôi mới thấy tủi và nhớ những ngày chồng ở bên cạnh vô cùng.
Rồi khi nhà hỏng điều hòa, máy nóng lạnh, hỏng điện... cũng phải gọi thợ và chờ họ đến sửa, không như trước đây luôn có bàn tay anh bên cạnh chăm sóc mẹ con. Đôi lúc nhớ gọi cho chồng thì giờ giấc chênh lệch, anh ngủ hoặc bận công việc. Từ đó, tôi dần cảm thấy tình cảm vợ chồng nhạt phai vì những khoảng cách không gian, tình cảm vô định đó.
Tết 2015, một lần đi họp lớp đại học, tôi gặp lại người bạn cũ - cũng chính là tình cũ của tôi. Cậu ấy giờ khá thành đạt và vẫn chưa vợ con. Từ hôm đó, ngày nào cậu ấy cũng nhắn tin, hỏi han. Chúng tôi thường hẹn hò buổi trưa đi ăn và nói chuyện về cuộc sống gia đình.
Tôi nghĩ giờ là bạn nên kể hết những vất vả hiện tại. Có lần điện chạm cháy giữa 9 giờ tối, gọi điện hỏi cậu ấy cần sửa như thế nào, vậy mà tình cũ không ngại lái xe đến sửa cho mẹ con tôi.
Rồi những lần giúp đỡ như thế, tôi và cậu bạn lại nảy sinh tình cảm. Dù không nói ra nhưng tôi biết, cậu ấy vẫn dành nhiều tình cảm cho tôi lắm. Ngày 18/5 vừa rồi, khi con trai được nghỉ hè về quê chơi với ông bà, lại là ngày sinh nhật của cậu ấy, tôi đã không ngại ngần tới dự lễ sinh nhật.
Hôm đó, chỉ có hai đứa ngồi uống với nhau. Hơi men chếnh choáng, những cái đụng chạm khiến tình cảm cũ ùa về. Chẳng hiểu vì tình cũ hay vì men rượu mà tôi theo cậu ấy vào một nhà nghỉ bên đường đểtâm sự.
Giữa lúc hai đứa đang vồ vập đến với nhau thì điện thoại của tôi đổ chuông. Là tin nhắn của chồng tôi, chỉ vỏn vẹn một câu: "Anh và con đứng đợi em dưới cổng nhà nghỉ gần 2 tiếng rồi".
Lúc này, tôi biết sóng gió đã thực sự đến với gia đình mình. Tôi vội vã mặc lại quần áo lao xuống và thấy, bố con anh đang ở cổng nhà nghỉ thật. Khi tôi đi ra đứng chết lặng trước mặt anh, anh lại tươi cười bảo tôi lên xe để anh đưa về nhà.
Từ hôm đó đến nay, anh vẫn tươi cười nói chuyện với tôi như không hề có chuyện gì xảy ra. Thậm chí, anh còn quan tâm tôi hơn, nấu cơm sẵn chờ tôi đi làm về, dọn dẹp nhà cửa phụ giúp tôi. Nhà hỏng hóc cái gì anh cũng mang ra sửa. Anh bảo chỉ được nghỉ phép 10 ngày và tranh thủ về với hai mẹ con tôi. Anh muốn gây bất ngờ cho tôi và con, vậy mà...
Thực sự bây giờ tôi không biết phải làm sao khi hàng ngày, chồng tôi vẫn đối tốt với tôi như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Tôi không biết anh đang nghĩ gì. Ảnh minh họa.
Tôi luôn cảm giác tội lỗi và hối hận vì một phút bồng bột đó. Tôi không đủ tự tin để nhìn vào mắt anh như trước đây, tôi cũng chẳng dám cười nói với chồng, với con nữa. Vì sao anh vẫn tốt với tôi như vậy? Thà anh làm ầm lên, chửi mắng rồi giải thoát cho tôi còn hơn. Đằng này anh cứ tử tế như thế càng làm tôi bị dày vò, khổ sở. Mấy hôm nay, tôi không ăn không ngủ được. Cứ nhắm mắt là hình ảnh bố con anh đứng đợi dưới nhà nghỉ ùa về. Tôi phải làm sao đây? Xin hãy cho tôi vài lời khuyên.
Theo Người Đưa Tin
Tiếng chuột kêu trong phòng và lý do chồng không mặc quần khi đi ngủ Hôm đó tôi đột nhiên bị đánh thức bởi nghe tiếng chuột kêu chít chít trong phòng ngủ. Tôi vốn sợ chuột, mờ mờ sáng lại không thấy chồng đâu nên tôi đi tìm và khi đi qua phòng của cô ô sin góa chồng thì nghe có tiếng cười khúc khích. Tôi ghé sát tai vào để nghe thì choáng váng vì...