Vợ bầu 8 tháng không có thu nhập, phải vay tiền mẹ đẻ để… nộp tiền ăn cho chồng
Lan về nhà vay tiền để nộp tiền ăn cho Chiến. Thật ra, trong lòng cô có một hy vọng mong manh rằng, chuyện hôm qua anh chỉ đùa cô mà thôi. Nhưng nhìn Chiến sảng khoái nhận tiền, hy vọng trong cô hoàn toàn bị dập tắt…
Sau đám cưới, vấn đề tài chính của nhà Lan được thống nhất như sau: mọi chi phí cưa đôi, tiền lương của ai người đấy giữ, việc nhà chia sẻ cả hai cùng làm. Lan không có ý kiến gì, cô cũng đi làm có lương, hoàn toàn độc lập về tài chính nên cô không đòi hỏi Chiến phải nuôi vợ. Thậm chí cô còn thấy phong cách sống đó khá hiện đại, nhất là Chiến chủ động cưa đôi việc nhà với vợ.
Cưới xong, Lan có bầu ngay. Mọi chuyện cũng chẳng có gì nếu như thai của cô khỏe mạnh như người ta mang bầu. Đằng này, sau lần bị động thai lúc 2 tháng, bác sĩ khuyên Lan nên nghỉ hẳn ở nhà, hạn chế đi lại. Nghĩ cho con, Lan buộc phải tạm nghỉ việc, đợi sinh xong, con cứng cáp mới đi làm lại được.
Lan nghỉ việc nên cô không có thu nhập, đành tiêu vào khoản tiền tiết kiệm từ trước khi kết hôn. Nguyên thuốc bổ, sữa bầu, rồi thuốc men, viện phí lần đi bệnh viện đã tiêu tốn của cô khá nhiều. Tuyệt nhiên không thấy Chiến đả động đến việc chia sẻ với cô mấy khoản chi phí ấy. Lan nào nghĩ nhiều, lúc này cô vẫn còn tiền, khi nào hết anh chắc chắn sẽ đưa thêm cho cô thôi.
Những tháng Lan nghỉ việc ở nhà dưỡng thai, hàng tháng Chiến vẫn đóng góp một nửa theo lệ cũ, không tăng thêm xu nào. Lan đều đều lấy tiền tiết kiệm ra chi tiêu hàng ngày và bồi bổ cho con. May mắn sau lần đó thai của cô rất khỏe mạnh, không lần nào phải nhập viện nữa.
Ảnh minh họa
Bụng bầu 8 tháng vượt mặt cũng là lúc Lan hết sạch tiền tiết kiệm trong tài khoản. Cô cười nói với chồng: “Anh ơi, em hết tiền tiết kiệm rồi, từ tháng tới với lúc đi sinh đều trông chờ vào một mình anh cả đấy. Sinh xong em sẽ đi làm lại sớm, chứ ở nhà không có tiền bí lắm”. Chiến nhíu mày: “Cái gì mà đều trông chờ vào một mình anh, thế em vứt đi đâu? Chúng ta đã thống nhất ngay từ đầu rồi mà, mọi chi phí cưa đôi! Anh chỉ góp 1 nửa chi phí lúc em đẻ thôi, còn lại em vay mượn được ai thì vay”.
Lan há hốc vì những câu nói quá sốc của Chiến. Chẳng lẽ anh không nghĩ tới, cô đang mang thai đứa con của anh? Thời gian qua anh chẳng mua được cái gì cho cô bồi bổ thì thôi… “Em bụng to như này, anh xem…”, Lan tủi thân rơm rớm nước mắt.
Video đang HOT
“Em nói thế nào ấy chứ, công ty anh mấy chị vẫn đi làm tới ngày đẻ, em thích an nhàn nên nghỉ ở nhà bây giờ còn kêu ai? Em ăn uống bồi dưỡng cũng là vào cái thân em, nên cái khoản đấy anh không chia đôi là đúng rồi còn gì. Khi nào sinh con ra, chi phí của con chúng ta lúc ấy mới chia đều. Đấy, nếu em chịu khó đi làm thì bây giờ nghỉ đẻ em sẽ có chế độ thai sản, không phải lo lắng gì.
Mà không phải em còn có mẹ em đấy sao, bà có lương hưu với tiết kiệm còn gì, em có thể vay tạm tiền bà, sau này đi làm rồi trả lại. Tiền anh gửi tiết kiệm hết rồi, chẳng cho em vay được đâu. Tháng cuối em bầu bụng to quá, để anh làm hết việc nhà cho, em không cần mó tay. Nhưng mà mấy hôm nữa phải đóng tiền ăn cho anh ấy, không thì chúng ta cứ thế tự túc ai ăn người đấy nhé!”, đáp lại vẻ mặt đáng thương của vợ, Chiến đáp đầy thản nhiên.
Lan không thể tin nổi vào tai mình. Cô biết Chiến là người rạch ròi, sòng phẳng trong chuyện tiền nong, nhưng không nghĩ lại tới mức này. Anh căn ke, tính toán với cả vợ con mình, khi con sắp chào đòi và vợ anh bụng bầu khệ nệ 8 tháng không làm được gì? Cô lười nên muốn nghỉ ở nhà không chịu đi làm? Chẳng lẽ anh không biết cô phải nằm viện 1 tuần vì động thai, nếu như người chồng thương vợ xót con, họ còn chủ động bảo vợ ở nhà giữ thai ấy chứ…
Ảnh minh họa
Vợ chồng nếu không thể nương tựa những lúc khó khăn, hoạn nạn, lại chỉ bên nhau lúc thừa thãi, đủ đầy, vậy tình vợ chồng có ý nghĩa gì? Chưa nói, cô nào đã nhờ vả được anh chút gì gọi là có, kể cả khi không có thu nhập cô vẫn không mở miệng đòi hỏi anh đồng nào. Lúc này hết tiền, cô mong được nương tựa vào anh vài tháng, sinh xong cô sẽ đi làm lại sớm, thế mà anh lập tức lạnh lùng cự tuyệt? Anh có coi cô là vợ? Dù không thương cô, chẳng lẽ anh không thương con?
Hôm sau, Lan về nhà vay tiền để nộp tiền ăn cho Chiến. Thật ra, trong lòng cô có một hi vọng mong manh rằng, chuyện hôm qua anh chỉ đùa cô mà thôi. Nhưng nhìn Chiến sảng khoái nhận tiền, còn không quên nhắc nhở cô: “Em cứ chuẩn bị dư dư tiền đẻ vào, nhỡ em không đẻ thường được phải đẻ mổ thì chi phí không nhỏ đâu. Mong là em đẻ thường được chứ không anh lại phải tốn kém theo!”.
Tia hi vọng nhỏ nhoi trong Lan cũng bị dập tắt hoàn toàn. Cô chán chường cực hạn. Lấy chồng như Chiến chỉ là để cho có người ở chung hợp pháp, con sinh ra có bố mà thôi, chứ tình nghĩa hay yêu thương hình như chẳng có trong “từ điển” của anh. Vẫn biết chẳng ai nên sống phụ thuộc vào ai, nhưng đời người sao tránh được đôi khi bệnh tật, sa cơ. Sống với người chồng hệt một người bạn chung nhà xa lạ, chẳng biết rồi cuộc hôn nhân này sẽ đi về đâu…
Theo Afamily
Đau đớn vì ngày đám cưới cũng là ngày tang thương nhất cuộc đời
Lẽ ra hôm nay là ngày anh chị làm đám cưới, thế mà giờ lại trở thành ngày tang gia. Trớ trêu thay, chị cũng đã mang cốt nhục của anh...
Nhìn chị tiều tụy chẳng thiết ăn uống mà ai cũng xót lòng. Mẹ chị khuyên răn, mẹ chồng chị khuyên bảo đều không thể khiến chị ngưng khóc. Mọi chuyện đã xong, quan tài cũng hạ huyệt rồi, người mất cũng mất rồi, nhưng nỗi đau thì người ở lại vẫn đang phải gánh chịu.
Không đau sao được khi hôm nay lẽ ra là ngày chị hạnh phúc nhất thì giờ đây chị đang phải gánh nỗi đau lớn nhất cuộc đời. Lẽ ra hôm nay chị được mặc váy trắng tinh khôi, lộng lẫy sánh bước cùng anh vào lễ đường thì giờ đây chị phải mặc màu trắng áo tang. Mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức chị không kịp chuẩn bị tinh thần. Và chị gần như gục ngã.
Chị và anh gặp nhau trong một lần cùng làm chung khu chung cư. Anh chị đều là dân tỉnh lẻ, lên thủ đô kiếm việc hết sức khó khăn. Cuối cùng hai người được nhận vào làm công nhân xây dựng ở khu chung cư đồ sộ. Nơi ở của anh chị là cái lán tạm nằm ngay ở tầng hầm khu chung cư đang xây. Nơi đó bẩn thỉu, tối tăm, chật hẹp.
Chị bất giác mỉm cười nhẹ khi nhớ đến gói xôi anh hay mua tặng chị mỗi buổi sáng. Là công nhân lương ba cọc ba đồng lại phải dành dụm gửi về cho gia đình nên ai cũng cố gắng tiết kiệm. Anh chị yêu nhau không có những buổi đi chơi xa xỉ như người ta. Thỉnh thoảng lắm hai người mới dám đi ăn uống ở những hàng quán vỉa hè. Tình yêu của hai người gắn liền với những gói xôi, những li nước mía và sự quan tâm chân thành dành cho nhau.
Ảnh minh họa
Cầm chiếc điện thoại trong tay, nước mắt chị cứ rơi liên tục ướt đẫm màn hình. Chiếc điện thoại này là vật quý giá anh đã dành dụm tiền suốt mấy tháng để mua tặng chị. Ngày sinh nhật ấy, chị mở món quà ra và vỡ òa hạnh phúc khi thấy nó. Anh còn chỉ chị cách dùng thế nào bằng sự ân cần, chu đáo nhất. Hình nền điện thoại chị luôn luôn để tấm ảnh hai người chụp chung. Anh ghé đầu qua bên tai chị, hai người cười thật hạnh phúc.
Yêu nhau được hai năm, anh chị cũng dành dụm được kha khá tiền nên mua trả góp một ngôi nhà nhỏ. Ngày mua được nhà, anh cứ nắm lấy tay chị. Anh nói cả đời này anh sẽ không bao giờ để chị khổ, không bao giờ để chị khóc vì anh. Thế mà bây giờ...
Mọi người vẫn còn ngồi bên hiên nhà. Ai nhìn chị cũng thở dài. Tội nghiệp. Lẽ ra hôm nay là ngày cưới của anh chị. Thế mà giờ lại trở thành ngày tang gia. Trớ trêu thay, chị cũng đã mang cốt nhục của anh.
Mẹ chồng chị nắm tay mẹ chị khóc ròng: "Thằng Kiên định cưới xong thì cho con Thảo nghỉ việc dưỡng thai. Nó nói với công việc mới này nó tằn tiện cũng đủ nuôi vợ con. Nó không muốn con Thảo bầu bí mà khổ sở. Ai ngờ nó lại bỏ vợ con nó mà đi ngay đúng ngày hôm nay".
Ảnh minh họa
Mẹ chị cũng đưa tay gạt nước mắt. Đúng là chẳng ai biết trước chuyện gì xảy ra. Ba ngày trước, mọi người gọi điện báo cho bà đến bệnh viện gấp. Anh bị té giàn giáo đã chết ngay tại chỗ rồi. Chị nghe tin, bị động thai ngất xỉu phải cấp cứu. Tin sét đánh ấy khiến mọi thứ đảo lộn hoàn toàn.
Chị ngồi thẫn thờ nhìn lên tấm ảnh anh trên bàn thờ. Anh cười tươi lắm, anh đâu biết chị đang tuyệt vọng thế nào. Khi chị được người thân đưa từ bệnh viện về thì căn nhà đã được ráp rạp cưới giờ thay bằng rạp tang. Chị cũng không biết chị đã thay quần áo thế nào, chịu tang anh thế nào. Dù anh chị chưa tổ chức đám cưới nhưng giấy tờ kết hôn đã có rồi. Nhẫn chị cũng đeo trên tay rồi. Hơn hết, trái tim chị cũng chết theo anh rồi.
Chiều nay đưa tang anh. Rất đông người đến dự. Ai cũng cầm tay chị động viên. Có người thấy chị như thế thì khóc theo. Chị vẫn thất thần cảm ơn mọi người, vẫn bình thản đưa anh ra nghĩa trang. Nhưng giây phút họ đặt anh xuống, chị hoảng hốt thật sự. Chị chạy tới ôm chặt lấy quan tài anh. Chị gào thét cầu xin họ đừng đưa anh đi xa chị, chị không muốn mất anh, không muốn con chị mất cha.
Mọi người khóc theo chị. Một cô y tá đến tiêm gì đó cho chị, mắt chị tối sầm lại. Khi tỉnh lại, chị đã ở nhà. Vậy là cuối cùng chị cũng không giữ được anh nữa. Chị xoay xoay chiếc nhẫn trên tay. Mẹ chồng, mẹ chị vẫn ngồi bên. Mẹ chồng ôm lấy chị: "Con đừng khóc nữa, mẹ sẽ lên ở với con. Con sinh cháu rồi mẹ sẽ thay thằng Kiên chăm sóc con. Con phải sống tốt để nó thanh thản ra đi. Con phải gắng gượng vì đứa trẻ trong bụng con nữa". Mẹ chồng chị nói trong nước mắt.
Chị lặng lẽ gật đầu. Tim chị chết rồi nhưng chị vẫn phải sống, sống vì con. Đó là món quà cuối cùng anh gửi lại cho chị, chị không thể làm chuyện có lỗi với nó được. Nhưng nghĩ đến chuỗi ngày không có anh ở phía trước, chị lại khóc. Chơi vơi quá, cô đơn quá anh có hiểu cho chị không?
Theo Emdep
Uất ức vì tận mắt phát hiện chồng lên giường với giúp việc già "Hai mẹ con nó ngủ yên rồi anh mới sang đây, cho anh 1 chút thôi nhé!". Ngày tôi cưới, ai cũng bảo tôi muộn chồng mà lại hóa hay. Bởi 29 tuổi mới lấy chồng nhưng tôi lấy được anh là người tử tế, sống tình cảm, tâm lý và lại giỏi kiếm tiền. Chính vì thế, cuộc sống mới của tôi...