Vợ “bán” mình để đổi lấy những hàng hiệu…
Khi đưa em về ra mắt gia đình, mẹ tôi có nói một câu khiến tôi nhớ mãi: “Mẹ nhìn Yến sành sỏi, ăn chơi, liệu con có chiều được nó khi quyết định lấy nó làm vợ không?”.
Bỏ ngoài tai hết những lời của mẹ, bản tính ngang bướng của gã thằng đàn ông khiến tôi càng thêm quyết tâm cưới Yến. Tôi yêu Yến nên sẽ không từ bỏ cô ấy chỉ vì một vài nhận xét không có cơ sở của mẹ. Tôi nghĩ rằng, thời gian sẽ gắn kết tình cảm mẹ chồng, nàng dâu và sẽ giúp mẹ tôi nhận ra, tôi đã không quyết định sai lầm.
Đám cưới của chúng tôi vẫn được diễn ra vui vẻ. Chỉ có điều, tôi phải nghe theo sự sắp xếp của Yến để tránh những cãi vã trước khi cưới. Em muốn chụp một bộ ảnh ở studio đắt tiền, may một chiếc váy cưới riêng với thiết kế độc đáo vì em không muốn “đụng hàng”. Tôi bảo với em rằng: “Anh sau khi cưới xong không để làm gì, chỉ nên chọn gói chụp vừa phải. Váy cưới em cũng có thể thuê với rất nhiều mẫu mã, đa dạng. Em đã xinh nên chỉ cần trang điểm và chọn một chiếc váy phù hợp là nổi bật lắm rồi”. Đáp lại những ý kiến của tôi, em khá gay gắt: “Đời người con gái chỉ cưới có một lần. Em không muốn giống như những cô gái khác. Nếu anh yêu những cô gái có suy nghĩ như thế thì anh còn lấy em làm gì.”
Cuối cùng, tôi cũng phải chiều theo quyết định của em, dốc toàn bộ số tiền tiết kiệm để mua sắm cho em thỏa lòng. Tôi muốn tiết kiệm chút tiền sau khi cưới xong, hai vợ chồng có một khoản nho nhỏ để trang trải những lúc khó khăn. Em thì không nghĩ như vậy, em thích sống không cần biết đến ngày mai, ăn bữa nào, lo bữa nấy. Em gọi tôi là “cụ non” bởi những suy nghĩ của tôi “không hợp thời đại”.
Tôi còn nhớ khi mới yêu, em chỉ là cô sinh viên năm thứ nhất ngoan hiền, chất phác. Chỉ sau hai năm học, em đua đòi theo mấy cô bạn nhà giàu, từ đó em ăn mặc điệu đà và bắt đầu sa đà vào hàng hiệu. Lương kỹ sư của tôi khi đó cũng khá cao so với mặt bằng chung bấy giờ. Em yêu cầu gì, tôi đều đáp ứng đầy đủ, từ những bộ váy, chiếc áo, đôi giày hàng hiệu, cho đến những chiếc điện thoại đắt tiền. Dù nhận được những món quà đó nhưng em không bao giờ nghĩ tới sự đánh công sức, mồ hôi của người yêu khi phải vật lộn với cuộc sống để kiếm tiền.
Điều tôi nhận được chỉ là sự dối trá, lọc lừa của em (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Cưới nhau rồi, những tưởng em bớt chơi bời để lo cho cuộc sống chồng vợ thế nhưng, em vẫn chứng nào tật nấy, ăn chơi, đua đòi theo đám bạn. Em không chịu làm việc gì, chỉ lo sơn sửa móng tay, móng chân, chăm chút tóc tai, da dẻ và mua sắm quần áo.
Từ ngày lấy em, tôi thường xuyên phải chịu cảnh ăn cơm hàng. Em chưa bao giờ nấu được cho tôi một bữa cơm tử tế, là cho tôi chiếc quần, cái áo hay dành cho chồng bất cứ cử chỉ quan tâm nào. Chán em, tôi xin đi công tác nên việc chi tiêu của em cũng bị thắt chặt hơn.
Mỗi lần tôi về, em không nói không rằng và tỏ thái độ khó chịu mỗi khi tôi đến gần. Tuy nhiên, tôi thấy lạ bởi em vẫn có tiền tiêu, thậm chí còn nhiều hơn lúc trước tôi cho em. Tôi bắt đầu nghi ngờ em ngoại tình… và tuần sau, tôi lại bảo em phải đi công tác nhưng thực chất, tôi sang nhà người bạn ở để bí mật theo dõi em.
7 giờ tối, em diện chiếc đầm quây bó sát, đeo trang sức lóng lánh, xức nước hoa thơm phức ra khỏi nhà và bước lên chiếc xe ô tô hạng sang của một gã đàn ông trạc tuổi tứ tuần.
Vừa bước lên xe, gã đàn ông đó đã ôm chặt lấy em, cuống quýt hôn lên cổ, lên ngực em, còn em chỉ biết chống cự trong sự yếu ớt. Tôi đứng trong bóng tối, hai bàn tay giữ chặt nắm đấm, máu bắt đầu sôi lên não… nhưng vẫn không dám manh động. Tôi gọi điện cho em để hỏi xem em đang làm gì nhưng em vẫn không bốc máy.
4 giờ sáng, em trở về nhà trong hơi men. Thấy tôi ngồi ở ghế salon, em hoảng sợ, chưa kịp thanh minh thì tôi đã lên tiếng: “Tôi biết hết mọi việc rồi. Cô đúng là loại phụ nữ mất nết. Uổng công tôi đã yêu cô từng ấy năm trời”. Tôi đặt lá đơn đã ký trên bàn, bước vào phòng và khóa trái cửa.
Tình yêu suốt 6 năm trời và gần một năm chung sống với nhau, điều tôi nhận được chỉ là sự đối trá, lọc lừa của em. Chỉ vì ham chơi bời, đam mê hàng hiệu, thích sung sướng, hưởng thụ mà em đã sống buông thả với bản thân mình, không biết lo toan cho cuộc sống gia đình.
Bây giờ, khi đã chia tay nhau, ngẫm lại những lời mẹ nói lúc đưa em về giới thiệu, tôi cảm thấy hối hận vô cùng. Tôi cũng hận cả chính bản thân mình vì đã tiếp tay cho em và để em lún sâu trong những cuộc ăn chơi, hưởng thụ đó.
Theo Khampha
Tôi đã quá ngu khi lấy vợ giàu
Bạn bè tôi ai cũng ngưỡng mộ vì tôi lấy được cô vợ xinh đẹp giàu có, nhưng không ai biết ở nhà vợ tôi bị coi thường ra sao. Nếu có thể tôi đã không lấy người vợ giàu có này.
Mới ra trường trong lúc mà bạn bè đang phải bươn trải với việc cơm áo gạo tiền, chạy ngược chạy xuôi để tìm kiếm việc làm mà vẫn không đủ chi tiêu cuộc sống. Vậy mà khi ấy tôi lại được bố vợ sắp xếp cho một công việc ngon lành, nhàn hạ lương cao tại chính nơi mà ông đang làm sếp.
Mới làm ở cơ quan có vài tháng tôi đã được bố trí vào cơ cấu cán bộ nguồn. Chưa đóng góp được gì cho đơn vị thì tôi đã được cho đi học để sau về củng cố vị trí và tính cho tương lai đủ văn bằng, lý luận chính trị thăng chức.
Nhưng cũng kể từ đây tôi mới thấm cảnh "sống ở trong chăn mới biết chăn có rận". Vợ tôi tuy xinh đẹp, thông minh, giao tiếp bên ngoài xã hội khéo léo nhưng lại là một người sống thiếu tình cảm. Đặc biệt là kỹ năng ứng xử với gia đình nhà chồng, nhất là mẹ chồng không có thể chấp nhận được.
Còn với những người dân bình thường như bên gia đình nhà chồng, nhất là mẹ chồng làm gì mà vợ tôi cảm thấy trướng mắt là cô ấy la toáng lên, chê quê mùa, bẩn thỉu. Thế nên từ khi cưới nhau đến nay cô ấy chẳng bao giờ chịu ngồi nói chuyện với mẹ tôi được 30 phút.Sinh ra trong một gia đình giàu có, được nuông chiều từ tấm bé, nhất là việc làm quen với đồng tiền từ rất sớm nên vợ tôi tỏ ra xem thường, khinh bỉ những người nghèo khổ. Cô ấy chỉ quen ăn những thứ sơn hào hải vị, khoác trên người những thứ hàng hiệu, giao du với đại gia thì mới cùng đẳng cấp.
Bố vợ thì xem thường, ông coi tôi như một thằng đàn ông bất tài vô dụng, mỗi khi phật ý là ông la mắng, chửi bới tôi không ngớt. Có lần ngay tại cơ quan khi tôi làm ông không hài lòng ông ta liền chửi tôi là "đồ ngu làm mỗi việc đó cũng không xong" rồi kêu vô phúc nên mới cưới thằng con rể ngu như thế.
Mẹ vợ cũng không phải vừa, bà chê gia đình tôi nghèo, hèn, gia đình không môn đăng hộ đối với gia đình nhà bà. Chỉ vì con gái muốn cưới chứ thực tình có cho thêm tiền bà cũng chả thiết làm xui gia.
Cưới nhau tính đến nay đã 2 năm trôi qua nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy thoả mái dù chỉ một ngày. Cảm giác tôi đã đánh mất chính mình, quá nhỏ bé, hèn kém, phụ thuộc tất cả vào vợ, gia đình nhà vợ. Nhiều khi tôi muốn thoát ra khỏi khuân phép hiện tại, tôi muốn bỏ việc để ra ngoài tìm việc làm khác.
Có điều làm như thế thì không chỉ vợ, bố mẹ vợ, gia đình vợ, mà nhiều bạn bè tôi nữa sẽ cho tôi là ngu. Có phúc từ vợ mà không biết hưởng, bỏ chỗ sáng để lao đầu vào bóng tối. Mà ở lại thì tôi mãi là kẻ hèn kém, bất tài vô dụng trong mắt bố mẹ vợ. Nếu có thể tôi đã không lấy cô vợ này.
Theo Him
Vợ "bán trinh" đổi lấy hàng hiệu Tôi đã chết điếng người và vô cùng đau đớn khi phát hiện ra một sự thật mà vợ tôi đã giấu tôi bao lâu nay. Cô ấy đã "bán trinh" để đổi lấy hàng hiêu - thứ mà cô ấy đã tôn sung một cách mù quáng. Chúng tôi yêu nhau từ khi còn học đại học. Sau khi ra trường, dù...