Vợ ‘ăn tàn phá hại’ rồi bỏ đi theo trai trẻ
Tôi vốn là thủy thủ tàu viễn dương nhưng bỗng dưng mắc căn bệnh thoát vị đĩa đệm. Tôi phải xin nghỉ ở nhà 1 năm để điều trị.
ảnh minh họa
Đi liền với một năm ấy là biết bao nhiêu hệ lụy, chủ yếu do nguồn thu nhập sụt giảm một cách nghiêm trọng. Hai đứa con học trường quốc tế, lại vốn thói chi tiêu xả láng, giờ phải thắt lưng buộc bụng, lại thêm t.iền thuốc thang cho tôi. Từ một người mềm mỏng, ngọt nhạt, vợ tôi bỗng dưng trở nên cáu bẳng, hay giận cá c.hém thớt.
Lúc đầu là quát con, mắng chó, rồi thì bóng gió than nghèo kể khổ… Cô ấy đi làm thì thôi, chứ về đến nhà là “đá thúng đụng nia”, coi tôi như cái gai trong mắt. Càng ngày cô ấy càng quá quắt, thậm chí còn m.ỉa m.ai: “chồng người ta k.iếm t.iền giỏi, khỏe mạnh, ngồi một chỗ cũng kiếm ra t.iền…”. Tôi nghe mà ức đến tận cổ nhưng vì tính tôi hiền lành, không thích to tiếng nên tôi tự nhủ phải nhẫn nhịn.
Thực ra tôi biết ngoài chuyện t.iền nong thì còn vấn đề khác khiến vợ tôi thay tính đổi nết. Đó là do tôi bị bệnh nên chuyện sinh hoạt vợ chồng không như ý muốn. Tôi khó lòng mà trách vợ được.
Cuộc sống gia đình nhiều cãi vã, nhưng điều khiến tôi được an ủi là các con học hành giỏi giang, ngoan ngoãn. Cứ đi học về là chúng sà vào lòng tôi kể đủ thứ chuyện khiến lòng tôi cũng khuây khỏa phần nào. Tôi cứ nghĩ mình nín nhịn thì mọi chuyện sẽ qua, nhưng vợ tôi càng ngày càng “làm già”.
Video đang HOT
Khi tôi ốm đau rồi con cái cần chăm sóc thì cô ấy phó mặc cho mẹ chồng. Từ chuyện nội trợ, dọn dẹp đến đưa đón con đi học, cô ấy không động tay vào mà liên tục đi sớm về muộn. Tôi nhỏ nhẹ nói chuyện thì cô ấy gào lên như thể tôi bắt nạt vợ. Việc điều trị của tôi không mấy hiệu quả cũng vì tâm trạng buồn bực.
Thế rồi “tức nước vỡ bờ”. Một ngày kia chính người bạn thân của tôi đã chứng kiến cảnh cô ấy vào nhà nghỉ với sếp. Anh bạn tôi tức tối gọi tôi ra, mắng xối xả vào mặt tôi: “bỏ quách con đàn bà l.ăng l.oàn, hư hỏng ấy đi thì đời ông mới khá được”. Tôi cảm thấy sụp đổ thật sự. Nửa năm qua tôi chỉ quanh quẩn ở nhà, tưởng gia đình được đoàn tụ, yêu thương. Nào ngờ mọi chuyện lạ diễn ra thê thảm như vậy.
Mà nghĩ lại thì gần chục năm qua khi tôi lênh đênh trên biển, t.iền kiếm được cũng nhiều mà không có chỗ tiêu, chỉ biết gom góp gửi về cho vợ. Nhưng không chỉ phản bội tôi, cô ấy “ăn tàn phá hại”, khiến số tài sản tôi gây dựng chẳng còn bao nhiêu.
Vì quá đ.au đ.ớn về tinh thần, bệnh của tôi càng trầm trọng hơn. Khi tôi nhập viện, cô ấy chỉ ghé qua đúng 1 lần duy nhất khi mang đồ dùng cá nhân cho tôi. Sau đó, cô ấy hoàn toàn biến mất. Chuyện cô ấy n.goại t.ình vỡ lở, chúng tôi l.y h.ôn sau đó không lâu.
Nhờ sự động viên của gia đình và hai cô con gái hiếu thảo, tôi đã được hồi sinh. Sau ca phẫu thuật, tôi quyết tâm làm lại cuộc đời. Dù vợ đã bỏ đi nhưng bên tôi còn có 2 thiên thần nhỏ. Tôi phải nuôi dưỡng chúng thật tốt. Mới đây tôi đã được nhận vào một tập đoàn tàu thủy với mức lương cao. Còn người vợ cũ của tôi, nghe đâu cô ấy đi theo một gã trai trẻ nhưng cuộc sống không được như mong muốn.
Theo Nguoiduatin
Trái tim em chông chênh nhớ…
Em tin, rồi sẽ có một ngày, em gọi cho mình một ly cà phê nhiều sữa, tận hưởng nó bên người em yêu. Mọi thứ đều ngọt lịm...
Giữa một buổi chiều lãng đãng cơn gió đông, em trầm ngâm bên ly cà phê đắng. Em vẫn giữ thói quen đó, cà phê ít đường, ít sữa, để hương còn nồng nàn vị cà phê dù vị đắng nhẹ nhàng xâm chiếm đầu lưỡi khi thưởng thức. Nó dần trở thành một thói quen khó bỏ. Cũng giống như yêu anh vậy...
Anh từng gõ nhẹ vào đầu em mà trách cứ: "Con gái người ta thích nước cam, trà sữa, chỉ có người yêu mình là nghiện cà phê đen". Mỗi lần như thế em lại nũng nịu gục vào ngực anh: "Em thích thế". Thực ra nó không phải là thói quen, em đã tập để có được thói quen đó. Em muốn nếm trải cảm giác cay đắng trước khi hưởng vị ngọt. Tập mãi rồi thành quen, quen mãi rồi thành nghiện. Em thích nếm vị cà phê đắng ngắt, cảm nhận, để rồi tới tận cùng mới cảm thấy dư vị ngọt ngào, béo ngậy lan tỏ ra trong miệng. Em ước ao rằng, tình yêu cũng như vậy.
Em rất sợ cái cảm giác được nâng niu, được vỗ về thật ngọt ngào nhưng cuối cùng hụt hẫng đầy cay đắng. Em sẽ ra sao nếu rơi vào hoàn cảnh đó? Có lẽ em sẽ bị đổ gục mà không tìm cách nào gượng dậy nổi. Vì thế mà em tập cho mình thói quen tưởng như gàn dở ấy. Em muốn rèn để mình không quá sốc trước những đ.ớn đ.au.
Em vẫn giữ thói quen uống cà phê đắng. Em lại tiếp tục tập thói quen đó cho mình dù đôi lúc em cũng cảm thấy khó chịu vì nó không phải là một thức uống dễ dàng. (Ảnh minh họa)
Anh cũng thường nói rằng tình yêu giống như ly cà phê, có đắng nhưng cũng có ngọt ngào. Nếu ai chịu chấp nhận nếm thử vị đắng thì sẽ nhận được về sự ngọt ngào phía sau. Yêu anh, em cũng nhận về đủ những cung bậc cảm xúc, yêu có, giận hờn có, hạnh phúc và khổ đau... Chỉ tiếc là em đã không đợi được vị ngọt của tình yêu, nó đã ra đi, để lại trong tim em một khoảng lớn đầy sự chông chênh.
Em vẫn giữ thói quen uống cà phê đắng. Em lại tiếp tục tập thói quen đó cho mình dù đôi lúc em cũng cảm thấy khó chịu vì nó không phải là một thức uống dễ dàng. Em mất ngủ nhiều vì nó nhưng chia tay anh em không đổ gục. Em đã từng nghĩ mình không thể nào vượt qua được nếu một ngày không còn anh bên cạnh. Vậy mà ngày ấy đến, em vẫn kiên cường. Em khóc mỗi đêm nhưng không bao giờ cho phép mình buông xuôi cuộc sống. Em gắng gượng từng ngày để tập với thói quen không còn anh bên đời, cũng giống như tập thích vị đắng của cà phê vậy.
Em quen dần rồi với vị đắng đó nên ngày không còn anh... em chịu được. Em hiểu rằng đây là giai đoạn thử thách em. Nếu em không kiên nhẫn, không chịu trải qua những cảm giác này thì vĩnh viễn không bao giờ em được biết mùi vị của hạnh phúc trong tình yêu đang chờ em ở chặng đường phía sau. Chia tay anh chỉ là một sự kiện trong đời. Nó sẽ được nhắc đến như một dấu mốc của t.uổi trẻ chứ không phải là điểm chấm hết. Em sẽ lại yêu, lại trải nghiệm những điều mới mẻ hơn thế nữa. Em tin, không có tình yêu nào là mãi cay đắng, chỉ là ta cố chờ đợi thì ngọt ngào sẽ đến mà thôi...
Em tin, rồi sẽ có một ngày, em gọi cho mình một ly cà phê nhiều sữa, tận hưởng nó bên người em yêu. Mọi thứ đều ngọt lịm... (Ảnh minh họa)
Chiều nay, ngồi bên quán cà phê quen thuộc, em nhấp môi ngụm cà phê đắng ngắt. Lần này, em đã quyết không cho đường và sữa. Nó là một ly đậm đặc vị đắng. Vì em đã mất anh rồi. Quãng thời gian này, cảm giác đó là chủ đạo. Trái tim em chông chênh vì nhớ anh. Vị đắng mà đầu môi em nhấp không thể nào sánh bằng vị đắng trong tim. Em đang tập cách quen với nỗi đau này.
Em tin, rồi sẽ có một ngày, em gọi cho mình một ly cà phê nhiều sữa, tận hưởng nó bên người em yêu. Mọi thứ đều ngọt lịm...
Theo VNE
Khép lại yêu thương Em đã rẽ sang một con đường khác, một con đường khép chặt những yêu thương đã cũ... với anh! Anh muốn chúng mình chỉ là bạn thôi ư? Được thôi, có gì đâu anh. Em sẽ làm thế, làm bạn cùng anh nhưng đó chỉ là... giả dối thôi anh ạ. Người ta không thể gò ép con tim mình, không thể...