Vĩnh biệt tình yêu của tôi…
Anh đi rồi sao? Anh nói anh sẽ trở lại nhưng trong thâm tâm, tôi biết là anh sẽ đi mãi mãi. Bởi trước mặt anh là vợ con, gia đình, sự nghiệp… Anh không thể vì một chút xao lòng trước nỗi cô đơn của tôi mà đánh đổi. Tôi nhận thấy điều đó trong mắt anh
Tôi, cô gái 29 tuổi không phải lần đầu biết yêu. Tôi cũng không phải là người dễ dãi, có thể chạy theo một ai đó trong lần đầu gặp gỡ. Nhưng trước anh tôi đã quy hàng. Người đàn ông ấy xuất hiện trong tôi thật kỳ lạ: Từ thế giới ảo, anh bước ra đời thường vẫn dung dị, bao dung; tràn ngập tình yêu người, yêu đời. Tôi “say” anh cũng chính vì điều đó trong lần đầu gặp gỡ. Và tôi đã không quản ngại lặn lội hàng ngàn cây số để tìm gặp anh lần nữa. Nhưng hỡi ơi, tôi đã chậm chân mất rồi.
“Anh có yêu em không?”- tôi đã khóc khi hỏi anh như vậy. Anh trả lời không chút do dự: “Có. Anh rất yêu em”. Một câu trả lời nhanh đến nỗi người ta không thể có bất cứ ngờ vực nào về sự trung thực của nó. “Anh có thể bỏ tất cả vì em không?”- tôi lại truy anh. Lần này câu trả lời đến chậm hơn: “Không! Vì anh còn có trách nhiệm với những người thân yêu của mình”. Anh đã nói thẳng như thế nhưng điều đó không khiến tôi ghét anh, trái lại nó cho tôi cảm giác anh là một người chân thật, đáng tin cậy…
Tôi trở về Sài Gòn trong niềm đau không gì có thể xoa dịu được. Tại sao tôi lại yêu một người đàn ông đã có vợ? Tại sao tôi lại muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình người ta trong khi tôi vốn là người hiền lành, tốt bụng như nhận xét của rất nhiều người. Chẳng lẽ tình yêu đã biến người ta thành ích kỷ, xấu xa, tồi tệ như vậy?
Người bạn thân của anh giờ đang làm việc cùng chỗ với tôi bảo: “Hãy quên đi em à. Không ai cấm người ta yêu nhưng khi tình yêu không còn lương thiện nữa thì thật là khủng khiếp…”. Tình yêu lương thiện, đây là lần đầu tiên tôi nghe khái niệm ấy. Có loại tình yêu đó nữa sao? Lương thiện làm gì khi ta phải gánh chịu thiệt thòi vì điều đó?
Video đang HOT
“Em còn trẻ mà! Rồi sẽ có người yêu em, mang hạnh phúc đến cho em. Hãy quên hắn đi vì nếu không, em sẽ đau khổ suốt cả cuộc đời này… Anh cũng là đàn ông nên anh biết rõ; một người chồng, người cha có trách nhiệm với gia đình thường không bao giờ cho phép mình gây đau khổ cho vợ con. Họ có thể say nắng, có thể trong một khoảnh khắc nào đó xao lòng vì những điều mới mẻ chung quanh nhưng khi qua cơn say, họ sẽ ân hận, dày vò và không bao giờ dứt bỏ. Không nên mưu cầu hạnh phúc trên sự khổ đau của người khác em à…”.
Những lời khuyên chân tình, chí lý và đau buốt như xát muối vào tim. Tôi quyết định gọi anh vào. Ngay lập tức, sáng hôm sau anh có mặt. Tôi đến khách sạn tìm anh. Tôi muốn chấm dứt những đớn đau, dằn vặt. Thế nhưng, vừa trông thấy anh, tôi đã không thể làm chủ được mình. Tôi đã lao vào vòng tay anh, đã không cho anh có thời gian suy nghĩ.
Và ngay khi tôi còn ghì chặt lấy anh và những giọt mồ hôi của anh vẫn thấm ướt da thịt thì tôi chợt nhận ra rằng, đàn ông thật yếu đuối, dễ vỡ. Họ không bao giờ có thể đứng vững trước sức cám dỗ, nhất là khi sự cám dỗ ấy mang hình hài một người phụ nữ…
Tôi quyết định xa anh.
Nhưng giữa quyết định và hành động có một khoảng cách quá xa vời. Khi tiễn anh ra tàu ngay trong chiều ấy, tôi đã dừng lại giữa đường: “Em muốn nhìn thấy dáng anh từ xa”.
Và tôi đã đứng thật lâu ngay cả khi trước mặt mình chỉ là những khoảng trống. Tiếng còi tàu vang lên. Tôi giật mình quay nhìn về hướng vừa phát ra âm thanh buồn bã ấy. Từ giây phút đó, tôi biết tình yêu của mình đã lăn theo bánh những con tàu.
Vĩnh biệt tình yêu của tôi, một tình yêu thật mãnh liệt nhưng không lương thiện…
Theo Dantri
Quen tay
1. Trong xóm thường xuyên mất trộm trái cây, gà vịt, đồ nhôm như nồi niêu, xoong chảo...và rồi cuối cùng cũng phát hiện kẻ trộm không ai khác là thằng bé xóm trên tuổi mới lên 10.
Mọi người thấy vậy mới báo cho cha mẹ thằng bé biết để răn đe giáo dục con cái. Cha thằng bé nghe vậy mới kêu thằng bé vào, chưa hỏi han gì đã thẳng tay tát vào mặt nó nói: "Ai dạy mày, ai biểu mày đi ăn trộm để người ta giờ mắng vốn". Còn bà mẹ thì khóc mếu máo cho rằng con mình ngoan nhưng bị người ta ghét nên vu oan giá họa. Mấy năm sau, thằng bé bỏ học, ăn chơi lêu lổng và đến 16 tuổi, cậu con trai này đã tổ chức cắt trộm dây điện chiếu sáng bị bà con vây bắt giao cho công an.
2. Cứ vài ba ngày là học sinh lớp 2/1 Trường tiểu học X báo cô giáo chủ nhiệm tiền trong cặp bị mất khi 2.000 đồng, lúc 5.000 đồng. Cô giáo dùng mọi biện pháp động viên học sinh nào lỡ lấy tiền bạn thì xin lỗi. Cô còn nói nếu thật sự cần tiền mua gì đó thì nói với cô để cô chia sẻ. Nhưng không học sinh nào dám nhận. Đến khi chính cô giáo bị mất 200.000 đồng bỏ trong bóp để quên trên bàn giờ ra chơi, thông qua một học sinh khác, cô phát hiện thủ phạm. Cô báo gia đình và mẹ em đến trường xin lỗi cô giáo. Cô bỏ công tìm hiểu và biết nhà học sinh này có ba chị em. Cha bỏ mẹ đi lấy vợ khác. Nhà gần chợ, mẹ buôn bán nhỏ tiền kiếm được không đủ sống mà đam mê bài bạc, đánh đề bỏ mặc con không quản lý và giáo dục nên con nghiện game. Để có tiền chơi, học sinh này ăn cắp tiền mẹ, tiền bạn và rồi tiền của cô chủ nhiệm.
Cha mẹ thờ ơ, bênh vực con cái thật tình chỉ dung dưỡng và góp sức cho trẻ mai sau trở thành người không lương thiện, không có ích cho xã hội. Tục ngữ có câu "Ăn cắp quen tay, ngủ ngày quen mắt", lúc trẻ còn nhỏ không được uốn nắn dạy bảo khi lỡ ăn trộm vặt món đồ nhỏ không giá trị thì mai sau tay lỡ nhúng chàm sẽ ăn cắp thứ lớn hơn.
Theo tuổi trẻ
Gã giang hồ có "tuyệt chiêu" lè lưỡi đã..."chôm" được dây chuyền Lão tên Nguyễn Thanh Phong (SN 1956, ngụ ngõ 29, phố Trần Khát Chân, Hà Nội), có "biệt hiệu" thời trẻ là Phong "khỉ" hoặc Phong "sương gió". "Khỉ" có lẽ là vì bản mặt lão không được đẹp trai, lại còn hay nhăn nhó. "Sương gió", cũng vì câu nói cửa miệng của lão mỗi khi gặp khó khăn "Sợ cái gì?...